Tình thế trong triều vốn dĩ giống như sóng ngầm dâng trào, bây giờ có người trực tiếp đi đầu vén lên con nước.
Cấu kết với địch phản quốc là tội lớn, khi đó hoàng đế lập tức cử người đến nhà của Tô Vũ khám xét, đồng thời ra lệnh đưa hắn tới đại lý tự, do Hạ Phóng làm chủ thẩm (người đứng đầu thẩm tra), nghiêm minh thẩm vấn không nhân nhượng.
Lúc này nếu có người đứng ra cầu xin cho hắn thì sẽ bị kết thành tội đồng lõa.
Đại học sĩ bị xét nhà rồi.
Đây cũng chính là in tức được người dân sống ở khu vực gần đó lan truyền ra ngoài, nhưng người ngoài cuộc cụ thể ra sao thì không biết.
May mắn thay Tần Như Lương trước kia cũng có một chút quan hệ, hắn cũng chỉ vừa nhận được thông tin này mà thôi.
Lý trí nói với hắn rằng, hắn không nên đem chuyện này nói cho Thẩm Nguyệt biết.
Nhưng giấy không gói được lửa, có thể giấu nàng một lúc, cũng giống không được nàng cả đời, hắn cuối cùng vẫn sợ hãi, sợ rằng sẽ để lại mối hận suốt đời trong nàng.
Có lẽ bầu trời ngoài cửa quá chói mắt khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy choáng đầu hoa mắt, toàn thân nàng thoáng chốc trống rỗng.
Quyển sách trong tay không biết đã trượt rơi xuống đất tự lúc nào, bị gió cuốn bay tới trang sách có lời chú thích của Tô Vũ, từng chữ rõ nét đẹp đẽ như con người hắn vậy.
Nàng từng chút lấy lại bình tĩnh, chậm rãi cúi xuống nhặt lên cuốn sách, cả ngươi loạng choạng, bên tai có chút ù ù, nhưng đầu óc lúc này vô cùng tỉnh táo, trong lòng nàng biết rõ, là hoàng đế không thể động tới nàng nên mới lấy Tô Vũ mở đầu.
Ông ta muốn đuổi tận giết tuyệt, định loại trừ những người xung quanh nàng, không cho phép bất kỳ kẻ nào đứng về phía nàng.
Nàng sớm đã có dự cảm mơ hồ, Tô Vũ lần này cứu nàng thoát khỏi lưỡi đao của hoàng đế, ông ta há có thể chịu để yên cho hắn.
Nhưng nàng quá tin tưởng Tô Vũ, cũng quá tin tưởng vào vận may.
Vạch lá tìm sâu! Hoàng đế muốn đối phó với hắn ho dù may mắn đến đâu cũng thoát không nổi.
Đại lý tự đó là nơi như thế nào, mặc dù Thẩm Nguyệt chưa bao giờ đến đó, nhưng Tần Như Lương thì có, khi hắn trở về là dạng quang cảnh gì, toàn thân bầm tím chồng chất!
Thẩm Nguyệt cơ hồ không dám nghĩ đến chuyện sau khi Tô Vũ bước vào nơi đó thì lúc đi ra sẽ có tình trạng như thế nào, hoặc là nói, hắn còn có cơ hội thấy ánh mặt trời nữa hay không?
Thẩm Nguyệt thở ra khí trắng, giống như sương mù dày đặc bao phủ lấy nàng.
Nàng thở hắt ra một hơi thật dài, ngón tay đang túm chặt lấy góc áo của Tần Như Lương cuối cùng cũng nới lỏng ra một chút, nàng nên làm thế nào đây?
Chỉ là nàng còn chưa kịp xê dịch bước chân thì Tần Như Lương đã kiên quyết chặn khung cửa không cho nàng ra ngoài.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thấy hắn cao lớn vạm vỡ, ánh sáng hắt vào lưng có chút không rõ.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
“Hôm nay nàng ở yên trong sân này, đừng đi đâu cả, ta sẽ canh giữ nàng”.
Thẩm Nguyệt nâng cao tông giọng: “Ngươi muốn cấm chân ta?”