Tuyết rơi lả tả bay từ trên trời xuống, như tơ liễu như lông ngỗng, to to nhỏ nhỏ một mảnh lại một mảnh nhỏ, còn kèm theo hạt tuyết nhỏ vụn, thỉnh thoảng rơi trên miếng ngói vang lên tiếng tích tích.
Tương Nghi ngồi trong phòng, trên bàn thả một quyển sách, cử bút đang từ từ viết gì đó, Hoàng Nương Tử ngồimột bên, chỉ điểm nàng: “ Một khoản này lực quá mạnh, không hợp mấy nét bút đằng trước.”
Liên Kiều ngồi xổm một bên, nướng quất trong chậu lửa than, cây tắc nho nhỏ xuyên thành một chuỗi, bên trên đã toát ra khói mù màu trắng lượn lờ. Nghe Hoàng Nương Tử nói như vậy, Liên Kiều ngẩng đầu lên hì hì cười một tiếng: “Chữ viết Cô Nương đúng là đẹp mắt, ta thấy cái nào cũng tốt.”
Tương Nghi hé miệng cười một tiếng: “Ngươi đây là ếch ngồi đáy giếng.”
“Cô nương.” Từ màn cửa chui vào một luồng gió rét đến, Phương tẩu cầm một phong thư đứng ở cửa: “ Bên dịch trạm vừa mới đưa tin về, đây chính là lần đưa tin cuối cùng trong năm nay của bọn họ, vừa tới.”
Tương Nghi nhận thư, nhìn ký tên bên trên là Nghiễm Lăng, không khỏi “Hả”, đến tột cùng là ai viết thư cho mình? Mở phong thư ra nhìn một cái, hóa ra là Lạc Tương Hồn.
Lạc Thận Hành bị áp giải vào kinh, dĩ nhiên Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Cần được Cao gia nhận về, phu nhân mới cưới kia cũng khóc sướt mướt chạy về nhà mẹ, vốn tưởng rằng gả cho Huyện thái gia, nở mày nở mặt, vạn vạn không nghĩ tới, phong quang này còn chưa tới nửa năm, đảo mắt Lạc Thận Hành đã trở thành tù nhân, nàng thiếu chút nữa cũng bị áp giải vào kinh theo.
Trong thư Lạc Tương Hồn viết dương dương tự đắc: “ Khi đó nàng đối với đệ hết sức không tốt, mỗi lần gặp gỡ đều là mắt liếc ngang, tựa hồ đệ hết sức chướng mắt, hiện tại cuối cùng không ở cùng nàng rồi.”
Đầu tiên lúc Lạc Phủ chia nhà, Tương Nghi vốn tưởng rằng Cao gia sẽ cho người đến đón Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Cần, thật không nghĩ đến bên Cao gia kia lại không có động tĩnh. Hoàng Nương Tử than thở: “Tông pháp lễ giáo rõ ràng, ý tứ là theo cha, mặc dù mẹ qua đời, nhưng cha vẫn còn, cho dù tổ mẫu mắc phải sai trái, sao nhà Ngoại có thể nhúng tay?”
Tương Nghi im lặng, mình chẳng qua chỉ là xé rách mặt mũi với Lạc Thận Hành, còn tốn chút bạc mới có thân tự do, nhưng Cao gia lại không lý do gì ra mặt đi đón Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Cần, cha còn sống cho thật tốt, sao có thể nói yêu cầu này ra? Huống chi Lạc Thận Hành là thôi quan nha môn Tri phủ, nếu kiện phải đón cháu ngoại về, tuyệt sẽ Tri phủ đại nhân sẽ không giúp cho bọn hắn, đây cũng chỉ có thể tùy cho cháu ngoại của mình ở lại Lạc gia như cũ.
Lạc Thận Hành được thời đắc ý hơn nửa năm, rốt cuộc rơi đài, Lạc Tương Hồn vui mừng về nhà Ngoại, về Nghiễm Lăng nghe chút chuyện, trong lòng ngộ ra, vội vàng viết thư cho Tương Nghi báo cáo chuyện đại khoái nhân tâm này.
“ Đệ còn cảm thấy rất là buồn bực, sao chuyện bại lộ nhanh như vậy chứ, về mới hiểu được hóa ra đó là nhà Ngoại nhà làm ra tay chân.” Giữa những hàng chữ của Lạc Tương Hồn để lộ ra một loại đắc ý: “Ban đầu nếu đệ muốn, sao ông ngoại bà ngoại làm sao lại bất kể đệ và em trai, không nghĩ tới bọn họ ở trong bóng tối chú ý chúng ta.”
Căn cứ cách nói Lạc Tương Hồn, Cao triệu âm thầm tự mình tìm một người bạn ở Huyện giáp, để cho hắn dùng bạc mua được người biết chuyện trong huyện nha, đặc biệt vơ vét sửa sang lại đủ loại vết xấu nhận hối lộ của Lạc Thận Hành. Người kia ở bên dưới Huyện thái gia tiền nhiệm còn có thể có chút bạc vụn, Lạc Thận Hành vừa tới, chỗ tốt gì cũng không cho bọn họ, nuốt ăn một mình, trong lòng người kia có oán, chỉ muốn kéo Lạc Thận Hành xuống, được bút bạc kia, lập tức cố gắng mưu đồ, ghi lại mọi cử động của Lạc Thận Hành.
Cao gia được những bằng chứng này, hết sức vui vẻ, lại bỏ ra nhiều tiền đưa phần chứng cớ này đến kinh thành, không nghĩ tới Hình bộ rất là coi trọng, lập tức phái người, bắt Lạc Thận Hành đi kinh thành.
“Đệ nghe ông ngoại nói, gần đây Hoàng thượng đang bắt chuyện tham hủ này.” Vui mừng của Lạc Tương Hồn lộ ra từ giữa những hàng chữ: “ Sau khi hắn bị bắt kinh thành, khẳng định không gì hay, nhất định là không về Nghiễm Lăng được.”
Tương Nghi khẽ mỉm cười, cất tin vào, Lạc Tương Hồn cũng muốn nghĩ quá nhẹ nhàng, trong này nếu là không có Dương lão phu nhân giúp đỡ, ai sẽ chú ý một Tri huyện tham hủ như vậy? Còn áp giải đi Hình bộ kinh thành thẩm vấn? Trong này, nhất định còn có chút manh mối, nhất định là không muốn gây thêm rắc rối, dứt khoát mang đi kinh thành.
Bên Đàm tri phủ ngược lại sạch sẽ gọn gàng, sau khi được tin Hình bộ kia, không mấy ngày đã xử xong, Tiễn Mộc Dương mưu hại cháu ngoại gái không thành công, khổ dịch mười năm, không được giảm miễn, Lý Đại Đầu kia, lại chỉ có năm năm tù, ngoài ra dán bố cáo, giục đồng bọn đầu thú, nếu có thể tự thú, tự nhiên có thể xử nhẹ, nếu vẫn dựa vào địa thế hiểm trở, một khi bắt được, hình phạt nặng nề.
Kết quả này cũng coi là để cho Tương Nghi nhả ra ác khí trong lòng, Tiền Mộc Dương là trừng phạt đúng tội, xử khổ dịch mười năm cũng làm thỏa mãn tâm nguyện Hạ thị. Hôm đó trên công đường, Tương Nghi thấy Hạ thị ôm Tiền Mộc Dương ở khóc rống, Tiền Mộc Dương da môi run rẩy, mặt đầy sợ hãi, chỉ sợ là hắn nghĩ rằng mình phải sống mười năm tối tăm không ánh mặt trời, trong đầu sợ hãi.
Kết cục này coi như là không thể tốt hơn, cuối cùng Hạ thị có thể để dành được chút bạc, đến lúc đó hôn sự biểu huynh muội môn cũng có thể nở mày nở mặt rồi. Tương Nghi nhận cây tắc Liên Kiều đưa tới, động thủ lột da ra, hơi nóng đằng đằng bay lên, chờ hơi nóng kia tan bớt, mới cắn cây tắc kia, từng miếng từng miếng từ từ nuốt xuống, chua chua ngọt ngọt, mùi vị thật là ngon.
Hoàng Nương Tử cầm chữ Tương Nghi nhìn không ngừng: “Chữ của Tương Nghi, càng coi trọng chút, qua vài năm nữa, chỉ sợ là có thể thắng được ta.”
“Nương tử khen ngợi quá lời rồi, làm sao có thể chứ.” Tương Nghi Tiếu đến nhìn Hoàng Nương Tử: “Conmuốn luyện đến trình độ của nương tử, chỉ sợ còn cần mười năm nữa.”
“ Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cái này không ai nói được.” Hoàng Nương Tử buông chữ Tương Nghi viết xuống, lại lấy lên mấy tờ giấy để ở một bên nhìn nhìn: “Tương Nghi, con thật chuẩn bị chỉnh đốn vườn trà thành bắc đó hả?”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Dạ.”
Bởi vì Tiền Mộc Dương phái người uy hiếp nàng, Đàm tri phủ bắt Chu lão gia vườn trà thành bắc, thẩm vấn một hồi, Chu lão gia chỉ cảm giác mình quả thực xui xẻo, sao lại dính vào vụ án này rồi, hắn liên tục kêu oan, cuối cùng chỉ có thể đến chỗ Tương Nghi cầu xin tha thứ: “Lạc tiểu thư, nếu ta có một chút nào quan hệ với vụ án này, sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế! Ngươi giúp ta nói một chút với Đàm tri phủ, ta thật không can hệ với chuyện này!” Thấy Tương Nghi không mở miệng, vẻ mặt hắn đưa đám nói: “Vườn trà kia ta cũng không cần nhiều bạc, tính một mẫu hai mươi lượng bạc, thế nào?”
Đàm tri phủ lấy lòng khoe tài, thay Tương Nghi đè ép hai mươi lượng bạc một mẫu, cuối cùng vườn trà thành bắc đó định giá một vạn tám, hai bên thoả thuận xong, ở trên công đường thuận tiện lập chứng từ, mặt Chu lão gia đầy thương tiếc, lại sợ bị thổi vào đại lao luôn, mình không chiếm được tốt gì còn phải bổ sung thêm xử vài năm thêm khổ dịch thì không xong.
Tạm thời dùng tiền tiêu tai thôi, Chu lão gia thở dài, cũng chỉ là ít đi hai ngàn bạc —— vườn trà cũng chỉ có hai mươi lượng một mẫu, khi đó mình nói ba mươi lượng, chẳng qua chỉ là muốn khi dễ Lạc tiểu thư tuổi còn nhỏ không hiểu việc tình, lại nói nhìn Trà Trang Thúy Diệp của nàng kiếm tiền, nghĩ rằng nàng cầm bạc đi ra cũng dễ dàng, lúc này mới đám đòi hỏi nhiều, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, mình thậm chí ngay cả giá thị trường cũng vét không lên.
Được vườn trà này, Tương Nghi chỉ cảm thấy gánh nặng của mình bỗng nhiên nhiều hơn, nàng viết thơ nói cho Dương lão phu nhân chuyện này, hy vọng bà có thể sau đầu xuân phái mấy người tới trợ giúp. Tương Nghi bên trong quyết định rồi, năm nay nàng muốn ăn ngủ ở vườn trà, dù thế nào cũng phải quản lý vườn trà tương đối ra dáng.
Chẳng qua khi nàng viết thơ hơi trễ, đến cuối năm dịch trạm đã ngừng, đến hôm nay còn không thấy Dương lão phu nhân trả lời. Phương tẩu và Tần ma ma cũng an ủi nàng: “ Lão phu nhân nhà chúng ta là vô cùng chịu giúp, cô nương ngươi yên tâm, bà quản nhiều chuyện của ngươi như vậy, loại chuyện nhỏ này sao có thể không quản.”
Tương Nghi nghe thì trong lòng an định mấy phần, tranh thủ thời gian để cho tần ma ma an bài nhân thủ đi bên vườn trà dọn phòng: “Năm nay ta sẽ thay phiên ở vườn trà vàthành nam.”
“Cô nương, sao ngươi có thể đến vườn trà chứ?” Liên Kiều hơi bận tâm: “Nơi đó khẳng định rất gian khổ, trong vườn trà còn có thể có chỗ tốt gì ở hay sao?”
Tương Nghi kiên định lắc đầu: “Không, ta muốn đi.”
Bất kể có bao nhiêu khổ, dù thế nào nàng cũng phải ổn định chắc chắn làm xong vườn trà này. Lúc làm chuyện gì thì phải hết lòng đi làm, mới có thể thành chuyện, nếu chỉ lo sướng khổ, không tự mình đi lĩnh ngộ, chỉ sợ là vạn sự bất thành.
Kiếp trước mình chỉ có thể làm ổ ở hậu viện, kiến thức hạn hẹp đến chỉ thấy một bức tường, kiếp này mình có cơ hội đi ra, thì phải đi thể hội một chút sinh hoạt, dù sao cũng phải loại trừ khí chất hẹp hòi trên người kia—— trong lòng Tương Nghi hơi hơi đau xót, nàng còn nhớ lời nói khi đó của Dung đại phu nhân—— chỉ là nàng nói không sai, khi đó không phải mình rất hẹp hòi sao?
Thấy Tương Nghi tựa như đã quyết tâm, người khác cũng không nói nhiều, Tần ma ma vội vàng phái người qua vườn trà dọn nhà, Ca Lạp Nhĩ biết chuyện này, xung phong nhận việc muốn cùng theo qua: “Lạc tiểu thư, sức lực ta lớn, đi làm việc là tốt nhất rồi.”
Còn không chờ Tương Nghi mở miệng, Phương tẩu đã gật đầu: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi đi thôi, cô nương đợi tu sửa nhà bên kia xong, sang năm đi qua ở.”
Ánh mắt của nàng rơi vào người Tương Nghi, trong lòng có mấy phần tán thưởng, như cô nương mới là người có thể làm đại sự chứ.
Ánh đèn vàng ấm chiếu vào mặt Tương Nghi, tản ra ánh sáng dìu dịu, da thịt của nàng như ngọc Dương chi dịu dàng kia vậy, phát ra hào quang tinh xảo khác thường. Cổ của nàng nổi bật, tinh tế mà thật cao, bên cạnh cổ áo thêu trọng trọng điệp điệp dây dưa hoa phù dung, lại không sánh kịp khuôn mặt như đóa hoa của nàng.
Vị tiểu thư Lạc gia này, sau khi rời khỏi Nghiễm Lăng, tâm trạng thoải mái, càng đẹp ra.