Edit: rinnina
"Nghi muội muội!" Lâm Mậu Dung chạy như bay chạy tới, không biết cử chỉ vô tâm của mình tạo thành hiểu lầm giữa Gia Mậu và Tương Nghi. Nàng cười vô cùng rực rỡ, sắc mặt ửng hồng, giống như đóa hoa tươi ngày xuân: "Ta không nghĩ tới, Dung Đại thiếu gia lại nhận đèn lưu ly tú cầu của ta!"
Bảo Thanh ở bên cạnh khe khẽ hừ một tiếng: "Biểu ca ta mềm lòng, hắn chỉ là không muốn làm ngươi khó chịu thôi."
Sắc mặt Lâm Mậu Dung hơi đổi một chút, có chút lúng túng, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục thái độ bình thường: "Dương Ngũ tiểu thư, cho dù là thật tình ngươi cũng không cần nói ra, để cho ta vui vẻ một trận."
Không nghĩ tới Lâm Mậu Dung lại một chút cũng không hẹp hòi, ngược lại tự nhiên phóng khoáng, Bảo Thanh cũng không tiện mở miệng tổn hại nàng nữa, chỉ kéo Tương Nghi đi về xe ngựa: "Nghi tỷ tỷ, chúng ta trở về phủ đi."
Lâm Mậu Dung thấy sắc mặt Tương Nghi không mang theo nụ cười nhàn nhạt giống thường ngày, có vài phần khẩn trương, duỗi tay nắm lấy ống tay áo của nàng: "Nghi muội muội, ta biết ngươi tức giận phải không? Ta không nên lấy đồ ngươi đưa cho ta tặng người, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, quả thực không nghĩ tới nên đưa cái gì..."
"À? Ngươi đèn lưu ly tú cầu là đưa biểu ca là của Nghi tỷ?" Đột nhiên Bảo Thanh nở nụ cười: "Đây cũng tính là vật đến đúng chỗ rồi."
Lâm Mậu Dung có chút không giải thích được, chỉ là kéo ống tay áo Tương Nghi không thả: "Nghi muội muội, ngươi cười cười với ta, trong lòng ta mới không áy náy." Đèn lưu ly tú cầu này nàng một mực xem như bảo bối mà cất giấu, hôm qua biết Gia Mậu phải về Giang Lăng, một lòng muốn tìm một món đồ đưa hắn, nhưng những món như cây trâm thì làm sao đưa được? Mua văn phòng tứ bảo, lúc này lại không dùng được, nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt rơi vào trên đèn lưu ly tú cầu, trong lòng thoải mái, đến buổi tối chỉ sợ thiếu đèn tối tăm, không bằng đưa chiếc đèn này cho hắn, cho hắn chút ánh sáng.
Chẳng qua là nàng không nghĩ tới gặp lại Tương Nghi trên bến cảng, Lâm Mậu Dung quả thực hơi ngượng ngùng, phảng phất mình làm chuyện xấu bị người nhìn thấy, trong lòng có mấy phần thấp thỏm.
"Không có gì lớn, nếu ta đã đưa cho ngươi, chính là đồ của ngươi rồi, ngươi nghĩ đưa cho ai, cũng là chuyện của ngươi." Tương Nghi chịu đựng không thoải mái trong lòng, cười một tiếng với Lâm Mậu Dung: "Dung tỷ tỷ, sao ngươi lại xem Tương Nghi thành này loại người bụng dạ hẹp hòi cơ chứ?"
Được những lời này của Tương Nghi, lúc này Lâm Mậu Dung mới yên lòng, khoác lên cánh tay Tương Nghi: "Ta biết Nghi muội muội sẽ không trách ta."
"Không trách ngươi không trách ngươi, Nghi tỷ tỷ dịu dàng hào phóng như vậy, sao biết trách người khác chứ." Bảo Thanh khe khẽ hừ một tiếng, kéo Bảo Lâm đi về xe ngựa bên kia: "Chẳng qua là lần tới ngươi nên nói trước với Nghi tỷ tỷ chứ, tránh cho chuyện bị người đánh vỡ thì rất lúng túng."
Thật ra thì trong nội tâm nàng lại rất vui, đây không phải tương đương với Nghi tỷ tỷ đưa biểu ca một cái đèn lồng? Khi biểu ca trở lại kinh thành, mình nhất định phải nói cho hắn biết chuyện này!
Chẳng qua là Bảo Thanh không biết, đèn này lồng là Gia Mậu tặng Tương Nghi.
Lúc Tương Nghi về Dương phủ đã là hoàng hôn, tháng chín trong kinh thành đã có chút lạnh lẽo, gió thu cuốn lá rụng bay khắp nơi, có một mảnh lá phong nghiêng bay vào từ màn che, phiến lá đã chuyển thành màu hơi đỏ nhạt, Tương Nghi nhặt lá phong kia lên, thả ở trong tay, trong vàng lộ ra đỏ, màu sặc sỡ lại nhuốm vẻ đìu hiu.
"Cô nương." Liên Kiều thấy Tương Nghi kinh ngạc nhìn kia mảnh lá phong, cũng là sầu mi bất triển: "Việc này làm thế nào cho phải đây, ta thấy Dung Đại thiếu gia hiểu lầm rồi."
"Hắn không hiểu lầm cái gì, là chính ta không quý trọng." Tương Nghi chỉ cảm thấy trong lòng có mấy phần đau, tình hình năm đó đưa đèn lưu ly tú cầu cho Lâm Mậu Dung còn rõ mồn một trước mắt.
Nàng cắn răng đưa đèn lồng này đi, bởi vì đến lúc đó nàng, quyết định chủ cuộc đời này sẽ không tiếp tục dây dưa với Gia Mậu.
Đưa đồ vật hắn tặng cho nàng ra ngoài, giống như chặt đứt niệm tưởng.
Thật không nghĩ đến chuyện trên thế gian này khó mà nói rõ, quanh đi quẩn lại, cuối cùng nàng không có tránh thoát sợi tình ý kia trong lòng, lại quấn quýt với Gia Mậu.
Hắn thích nàng, nàng cũng thích hắn, vốn là chuyện đơn giản như vậy, nhưng lại bởi vì quan hệ trên thế gian này phức tạp, hai người đang giãy giụa khổ sở, còn không biết có thể nhìn thấy một tia sáng ngời không. Tay Tương Nghi xé nát lá phong, trên nền xe ngựa rơi mấy mảnh tàn hồng, như huyết lệ chảy ra từ trong mắt người.
Tối hôm qua Gia Mậu nói bên tai nàng qua nhiều câu ấm lòng như vậy, nàng cũng bị hắn cổ vũ tinh thần, còn muốn đi thử chống lại một phen. Khí tức tối hôm qua của Gia Mậu còn rất ấm áp, nhưng đến hôm nay hai người lại bởi vì đến chiếc đèn này mà chia cách.
Có lẽ, chờ hắn sau khi trở về, mình giải thích một phen với hắn, hắn sẽ tha thứ cho mình, Tương Nghi cắn môi, ánh mắt nhìn ra ngoài rèm xe mềm mại, ngói lưu ly màu xanh phát ra ánh sáng trong nắng chiều rạng rỡ, đại môn đỏ thắm phía trước sừng sững đứng lặng —— đã đến Dương phủ.
"Tương Nghi, hôm nay ta nghe Bảo Thanh nói một chuyện hay." Dương lão phu nhân trong mắt lộ vẻ cười nhìn nàng: "Ta thấy con và Gia Mậu, rất có duyên phận."
"Lão phu nhân." Tương Nghi có chút quẫn bách, hơi hơi cúi đầu: "Thanh muội muội hay nói giỡn chọc ngài vui vẻ."
"Vậy..."Dương lão phu nhân nhìn nha hoàn bên người: "Ngọc Mai Ngọc Trúc, các ngươi đi ra bên ngoài hầu hạ, ta muốn nói riêng mấy câu với Lạc tiểu thư."
Tương Nghi có mấy phần khẩn trương, điệu bộ này của Dương lão phu nhân, xem ra là có chuyện gì quan trọng nói với mình, chẳng lẽ có liên quan với Gia Mậu sao? Tim nàng một đập bịch bịch hồi lâu, có vài phần khẩn trương, cổ họng khô chát, tốn sức nuốt một ngụm nước miếng: "Không biết lão phu nhân muốn nói cái gì với Tương Nghi?"
"Tương Nghi, thật sự nói, cái nhìn đầu tiên ta dành cho con, thì cảm đứa trẻ này hơi khác với người khác." Dương lão phu nhân chỉ chỉ một cái ghế bên người, cười hết sức hòa ái: "Con ngồi xuống, chúng ta đến tâm sự."
Tương Nghi theo lời Dương lão phu nhân ngồi xuống, thấp giọng nói: "Tương Nghi lúc đó, trong mắt lão phu nhân, nhất định là hết sức đáng thương." Trong nhà không được bà nội yêu thích, lại bị mẹ kế khi dễ bị cha lạnh nhạt, ngay cả người làm cũng bưng cao đạp thấp với nàng, có ai trải qua thảm như nàng vậy?
"Không không không, ta nhìn con lại không nhìn đáng thương của ngươi, mà là thấy sự bất đắc dĩ và tính toán trong mắt con." Dương lão phu nhân đưa tay cầm cổ tay Tương Nghi, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của nàng, lắc đầu một cái: "Trong mắt con có tính toán, ta thấy rất rõ ràng, chẳng qua là ta biết phần tính toán này của con là có bất đắc dĩ, là vì chính con mưu một đường ra tốt thôi."
Mặt Tương Nghi đỏ mấy phần, khi đó nàng quyết định nịnh hót Dương lão phu nhân, cho nên nàng nói mình có tâm tư tính toán cũng không sai, đây là sự thật, không có cách nào chống chế.
"Ta thấy con, giống như nhìn thấy mình hơn bốn mươi năm trước." Dương lão phu nhân than thở thật dài: "Khi đó ta mới mười tuổi, đã bị tộc nhân dồn đến ngõ cụt, không tìm được đường ra, ta lúc đó, so với con không khá hơn bao nhiêu, chẳng qua là may mắn được mẹ giữ lại Quy Chân Viên, ta dựa vào nó mới có cơ hội xoay mình."
"Lão phu nhân là người mà cả đời con bội phục nhất." Tương Nghi nghe Dương lão phu nhân nói chuyện lúc trước, tựa hồ không có ý chỉ trích nàng, lúc này mới yên lòng: "Nếu con có thể làm đến một góc thành tựu của lão phu nhân, cuộc sống đã không còn gì tiếc nuối."
"Tương Nghi, ta thương tiếc con, ta mới cam nguyện cho con lợi dụng." Dương lão phu nhân hé mắt nhìn xuống Tương Nghi, trong giọng nói lộ ra chút nhẹ nhàng: "Thật ra thì khi đó, ta cảm thấy hình như Bảo Trụ có hơi thích con, còn nghĩ qua có nên chọn con làm cháu dâu không, xem vài năm mới phát hiện ta nghĩ lầm rồi, người chân chính thích con là Gia Mậu."
Gò má nóng một mảnh, Tương Nghi quả thực không biết nên mở miệng thế nào, Dương lão phu nhân nói dứt khoát như vậy, không có chút ý tứ vòng vo nào, căn bản không có xem nàng như một nữ tử chưa lấy chồng, mà như đang nói chuyện với người cùng tuổi.
"Thế nào? Ta thấy con hào phóng hơn ban đầu à không ít, tại sao đột nhiên lại biến hóa trở về? Một bộ rụt rè e sợ áng, cần gì phải thế?" Dương lão phu nhân có vài phần kinh ngạc: "Đây chính là đang bàn luận chung thân đại sự của con, đương nhiên con phải nghĩ rõ rang chứ, việc này lại có cái gì mà mắc cở?"
Ngón tay Tương Nghi vô ý thức vẽ một vòng trong lòng bàn tay mình, trong lòng tựa như có một vòng tròn hơi rung động nhộn nhạo lên. Trước mắt của nàng hiện ra gương mặt của Gia Mậu, dịu dàng như không có một tí tính khí, trong mắt hắn tràn đầy ân cần, khiến nàng tránh không tránh khỏi.
"Ta muốn nghe lời thật long của con, Tương Nghi, con nói cho ta biết, trong đáy long con có Gia Mậu không." Dương lão phu nhân buông tay Tương Nghi, bưng một ly trà trên bàn lên, mở nắp, khoan thai chậm rãi uống một hớp: "Nếu con thích Gia Mậu, vì sao phải né tránh? Chẳng lẽ Gia Mậu nhà ta không tốt, không xứng với con?"
"Không không không, sao lão phu nhân có thể nói như vậy." Tương Nghi vội vội vàng vàng lắc đầu phủ nhận: "Gia Mậu đối với ta mà nói, là quá tốt rồi, là con không xứng với hắn."
"Không xứng với hắn?" Dương lão phu nhân nhẹ nhàng hừ một tiếng, chung trà ngừng ở bên môi, nửa ngày không có động tĩnh, trên mặt là thần sắc suy tư: "Tương Nghi, con nói xứng đôi, đến tột cùng là chỉ cái gì?"
"Lão phu nhân..." Trong mắt Tương Nghi cuối cùng cũng rơi xuống một giọt lệ: "Gia Mậu là Đại thiếu gia Giang Lăng Dung gia, bây giờ Dung gia ra vị Hoàng hậu nương nương, Dung lão thái gia lại được phong Trường Ninh Hầu, gia thế như vậy, con đâu thể xứng với hắn? Gia Mậu tự nhiên có cô gái tốt hơn, có gia thế giống nhau, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ..."
"Tương Nghi, con sai lầm rồi." Dương lão phu nhân lắc đầu một cái, nhấp một miếng trà, chậm rãi nói: "Hai người xứng đôi với nhau không, không phải xem gia thế, là muốn xem hai tính cách của người, hai người phải có một phần tình ý. Nói thí dụ như, ban đầu ta quả thật cảm thấy con hơi không xứng với Gia Mậu, Tương Nghi, con đừng giận —— con lúc đó, dáng vẻ hay nhút nhát lại mắc cở, trong lúc giơ tay nhấc chân, hơi thở hẹp hòi của con nhà nghèo tự nhiên mà racon năm đó, thật không phải lương phối của Gia Mậu. Nhưng con bây giờ, đã sớm cởi vỏ bọc khi còn bé, biến thành một nữ tử tự nhiên phóng khoáng có người theo đuổi, con như vậy, là lương phối của Gia Mậu. Có lúc ta còn ngại Gia Mậu chưa tốt, không quả quyết bằng con, làm việc tinh mắt có kế hoạch, luôn cảm thấy hắn còn không xứng với con."
"Lão phu nhân, đây là ngài đang an ủi con thôi." Hai tay Tương Nghi che mặt, chỉ cảm thấy mang tai đều đỏ, Dương lão phu nhân tán dương nàng như vậy, nàng thật ngại.
"Gia thế tính là gì, quan trọng nhất là hai người phải có tình nghĩa với nhau, cuộc sống sau này mới có thể thú vị." Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười với Tương Nghi: "Tương Nghi, con phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng Gia Mậu."