Mặt trời đã treo ở trên bầu trời, lúc này ánh mặt trời mới bắt đầu ấm áp, chiếu vào người một mảnh ấm áp. Mấy cái cây trong viện trên cây chỉ lẻ tẻ treo mấy mảnh lá cây, không ngừng lắc lắc ở đầu cành, tựa nhu chẳng mấy chốc sẽ rớt xuống, góc tường có mấy bụi cỏ dại vẫn sống tươi tốt, mặc dù màu sắc không xanh tươi nữa, nhưng lại hiên ngang đứng thẳng như cũ.
Trong sân bên mặc dù đứng mấy người, nhưng giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh.
"Gia Mậu, nàng ta đâu?" Cuối cùng Bảo Trụ lên tiếng phá vỡ trầm tĩnh, hắn xoay mặt nhìn Gia Mậu, thấy hắn đứng ở nơi đó thần sắc như thường, phảng phất không có nửa phân dấu hiệu bị bệnh, bừng tỉnh đại ngộ: "Tương Nghi, ngươi nói muốn làm bẫy hại người, nói đúng ra là để cho Gia Mậu cố ý giả bộ bị bệnh?"
Tương Nghi gật đầu một cái: " Không sai, chính là như vậy, ta chỉ muốn nhìn xem nàng ta đến tột có phải người kia không, tối hôm qua nàng ta cũng đã lộ ra nhiều vết tích, hôm nay chẳng qua chỉ là muốn xác nhận một phen thôi."
"Nàng kia người ở nơi nào? Sao ngươi một mình ở trong sân?" Bảo Trụ ngẩng đầu nhìn lầu hai, đột nhiên cách không truyền đến một trận tiếng động, giống như có ai đang đập cửa sổ.
"Nàng ta thêm vài thứ trong thuốc của ta." Gia Mậu khe khẽ hừ một tiếng, trên mặt có thần sắc không thích: "Tiểu gia ta há là người nàng ta có thể tính toán!"
"Ngươi thấy nàng thêm đồ hả?" Bảo Trụ rất kinh ngạc: "Nàng ta ngu xuẩn như vậy, ở ngay trước mặt ngươi thêm đồ vào bên trong?"
"Vậy cũng còn không có ngu xuẩn đến nước này, ta ngửi thấy mùi thuốc kia không đúng, bên trong có một mùi khác kì quái, mang theo chút điềm hương, thế nào cũng không giống là dược thảo có thể phát ra, cho nên hơi nghi hoặc một chút. Nhìn thần sắc nàng ta có chút khẩn trương, càng là cảm thấy khác thường, vì vậy bắt nàng lại, rót thuốc cho nàng ta uống cạn sạch."
"Dung Đại thiếu gia, không nghĩ tới lòng dạ ngươi cũng ác độc như vậy!" Liên Kiều cười toàn thân run rẩy: "Thấy ngươi tao nhã lịch sự, ai biết lại có thể làm ra chuyện như vậy!" Tử Tiêu bên cạnh nghe những lời này, mặt mũi trắng bệch, nàng khiếp sợ nhìn Gia Mậu, quả thực không thể tin được lời hắn nói: "Hoàng Oanh... Đã chết rồi sao?"
"Ta không biết, cái này phải nhìn nàng ta thả cái gì trong thuốc." Gia Mậu liếc Tử Tiêu một cái: "Nếu ngươi và nàng tỷ muội tình thâm, không ngại đi lên nhìn một chút."
Tử Tiêu do dự một chút, nhìn Lâm Mậu Dung và Tương Nghi, cuối cùng vẫn chậm rãi hướng đi tới thang lầu.
"Chúng ta cũng đi nhìn một chút." Bảo Trụ đi theo lên lầu, Lâm Mậu Dung cũng vội vàng đuổi theo.
"Gia Mậu, coi như ngươi cảnh giác." Tương Nghi ân cần nhìn Gia Mậu: "Nếu là ngươi mơ hồ uống thuốc, lần này phiền toái."
"Ta lại không bị bệnh, thế nào cũng sẽ không uống thuốc." Gia Mậu đi đến phía trước Tương Nghi: "Nàng nghĩ rằng ta ngu xuẩn như vậy hay sao? Muốn nàng ta hiện ra nguyên hình còn phải bồi mình vào? Nếu là thuốc này là nàng đút ta uống, chính là thả □□ ta cũng sẽ uống, chỉ tiếc nàng ta không phải nàng."
"Nói bậy bạ gì đó, ta làm sao biết đút ngươi uống □□." Tương Nghi giận trách liếc Gia Mậu, trong lòng một mảnh ngọt ngào, sao Gia Mậu đột nhiên nói lời ngon tiếng ngọt đi lên, cũng không nhìn Phương tẩu và Liên Kiều còn đi theo ở phía sau, lúc này hai người đều không nhịn được mà cười.
"Ta là nói thật lòng, nàng đừng không tin." Ống tay áo thật dài của Gia Mậu rũ xuống, che tay hắn, hắn quay đầu nhìn Phương tẩu và Liên Kiều, thừa dịp hai người một bộ không giải thích được dáng vẻ, thật nhanh lấy tay đụng Tương Nghi một cái, cách ống tay áo nhẹ nhàng gãi gãi bàn tay của nàng.
Tương Nghi suýt nữa kêu thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Gia Mậu, thấy hắn một bộ thần thanh khí sảng tâm tình vui thích, nhất thời cũng không giận, trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh chóng nhấc chân lên thang lầu, Gia Mậu cười ha ha một tiếng, đặng đặng đặng nhấc chân lên lầu, thoáng qua bên người nàng.
Đến Gia Mậu căn phòng, môn đã được mở ra, Bảo Trụ Lâm Mậu Dung đang đứng ở cửa, nhìn vào trong.
Hoàng Oanh ngã xuống giường, không ngừng lôi y phục trước ngực mình ra ngoài, Tử Tiêu liều mạng muốn đè tay nàng lại, nhưng làm thế nào cũng nén không được.
"Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Bảo Trụ nhìn gương mặt Hoàng Oanh không giống như là trúng độc, sắc mặt một mảnh đỏ ửng, kiều diễm ướt át một dạng một đôi mắt lúc liếc tới, tựa hồ mang theo chút gợn sóng, một vũng một vũng trào ra, sóng tiếp sóng, lãng lãng đánh vào tâm khảm của người ta.
"Nàng trúng Hồng Nhan Túy của Vạn hoa lầu." Tử Tiêu ôm Hoàng Oanh, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, thần sắc nhìn Hoàng Oanh có chút khinh bỉ, hôm qua nàng ta mới khinh thường mình muốn làm di nương, không nghĩ tới chuyển một, nàng ta dĩ nhiên cũng làm dùng phương pháp xấu xa này!
Mình chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, nàng ta lại làm thật, Tử Tiêu nhấc mặt nhìn Bảo Trụ nói: "Dương tướng quân, hồng nhan túy là là một loại thuốc, người dùng thuốc sẽ không kìm lòng được, chỉ muốn cùng người làm cái loại này t, nhìn nàng như vậy nhi, nên uống chưa bao lâu, nếu là lâu nữa, không có nam nhân cùng nàng..." Thấy Lâm Mậu Dung cùng Tương Nghi đứng ở cạnh cửa, Tử Tiêu nhất thời khó mà nói đi xuống, hàm hàm hồ hồ: "Phải vội vàng giải thuốc này cho nàng, nếu không chỉ sợ là sẽ làm bị thương thân thể."
"Làm thế nào?" Bảo Trụ nhìn Hoàng Oanh, thấy sắc mặt của nàng ta đỏ ửng một mảnh, đôi tay đã cởi vạt áo trước ra, lộ ra quần áo trong màu hồng đào.
"Hoặc là tìm người đàn ông cho nàng, hoặc là thì nhất định phải đưa nàng chìm đến trong nước lạnh, để cho nuốc lạnh đuổi nóng ran trong cơ thể đi." Tử Tiêu có hơi khó, nhìn sang Lâm Mậu Dung, thấy thần sắc nàng như thường, lúc này mới nói tiếp: "Giờ khí trời đã là mùa đông, thả vào trong nước lạnh..."
Nước Ngọc Tuyền Quan đã là giá rét thấu xương, nếu là ngâm nàng vào trong, chỉ sợ là sẽ bị bệnh, nếu không chăm sóc kỹ lưỡng uống thuốc kịp thời, sẽ có gốc bệnh suốt đời.
"Ngươi hỏi nàng xem, nhìn nàng ta muốn dùng loại phương pháp nào, tránh cho đến lúc đó nói chúng ta cưỡng bách nàng." Bảo Trụ nhíu mày một cái, hết sức không thích: "Lại dùng loại thủ đoạn hạ tam lạm này, nàng ta muốn làm gì?"
"Nàng..." Tử Tiêu nhìn Hoàng Oanh một cái, âm thầm than thở, một tay bắt được tay của Hoàng Oanh, thầm nghĩ trong lòng, còn không phải muốn bò giường làm di nương, đây cũng quá tâm cao khí ngạo, hôm qua mới may mắn thoát thân Vạn hoa lầu, hôm nay muốn một bước lên trời, không nghĩ tới bị người liếc mắt nhìn thấu, rơi vào kết cục như thế.
"Hoàng Oanh, ngươi muốn..." Mặt Tím Tiêu đỏ lên, cúi đầu xuống đi, dán lỗ tai Hoàng Oanh nhẹ giọng nói: "Ngươi là muốn nam nhân đến giúp ngươi giải hỏa, hay là dùng nước lạnh giải hỏa khí?"
"Nam nhân, tới nam nhân..." Hoàng Oanh đứt quảng □□ một câu, khuôn mặt dũ phát đỏ: "Ta bây giờ cảm thấy trong lòng đốt một cây đuốc, toàn thân cũng nóng, đi nhanh, đi nhanh tìm Dung Đại thiếu gia tới..."
Sắc mặt Gia Mậu tái xanh, đứng ở nơi đó không nói một lời.
Liên Kiều hận hận phun một cái: "Còn muốn tìm Dung Đại thiếu gia tới, thật là không biết xấu hổ! Ta đây ra ngoài đi tìm tiểu nhị khách sạn tới!" Tương Nghi kéo nàng lại: "Liên Kiều, đứng lại! Sao ngươi có thể làm như vậy?"
"Cô nương, vừa nãy ngươi cũng nghe rõ ràng, nàng nói muốn nam nhân! Nói rất rõ ràng! Ta chỉ là như ý nàng thôi, ngươi làm gì ngăn ta?" Liên Kiều giận đến toàn thân run rẩy: "Hừ, nghĩ thật là hay!"
Tương Nghi than thở thật dài: "Nếu là chuyện khác, ta cũng sẽ không quản, nhưng một thân thanh bạch của nữ tử, há nói vứt là vứt? Bây giờ nàng chỉ là trúng thuốc thôi, thân bất đắc dĩ, nếu như chờ nàng tỉnh lại, nhất định sẽ xấu hổ tới chết, nói không chừng sẽ còn tìm cái chết, chúng ta cũng không thể như vậy hại nàng."
Mày kiếm Bảo Trụ nhíu chặt, sãi bước đi đưa qua, đưa tay điểm huyệt vị Hoàng Oanh, Hoàng Oanh cương thẳng người trong nháy mắt, đôi tay vô lực rũ trước ngực, lộ ra một vệt hồng đào bên trong.
"Dương Nhị thiếu gia!" Lâm Mậu Dung đứng đó, kinh hô lên nhất thanh, sắc mặt trắng trong nháy mắt.
Tương Nghi cầm tay nàng, bóp bàn tay của nàng một cái, để cho nàng yên tâm: "Biểu ca ta không phải kẻ háo sắc."
Mặt của Lâm Mậu Dung chuyển thành màu đỏ, nhăn nhó như thiếu nữ uống rượu say, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta không nói hắn là đi..." Nói đến chỗ này, lại lại không nói được.
Bảo Trụ xốc Hoàng Oanh lên, gánh nàng trên bả vai sãi bước đi ra ngoài, mọi người vội vàng đuổi theo hắn, chỉ thấy Bảo Trụ khiêng Hoàng Oanh đến một xó xỉnh, bên kia có một cái giếng nước, hắn cởi sợi dây của thùng nước ra, trói lại hông của Hoàng Oanh, sau đó chợt trực tiếp ném nàng tới trong giếng.
"Ùm" một tiếng, người trong tay Bảo Trụ không thấy bóng dáng, chỉ nhìn thấy một sợi dây khoan thai chậm rãi đung đưa.
"Dương Nhị thiếu gia, ngươi muốn ném cũng phải ném xuống sông, nước giếng này..." Liên Kiều dậm chân nói: "Toàn bộ khách sạn còn phải dùng nước này đó, bị nàng làm bẩn rồi, nấu cơm thế nào?"
Bảo Trụ sững sờ, hắn không nghĩ tới chỗ này, Lâm Mậu Dung cũng đi theo Liên Kiều than thở: "Cơm khách sạn buổi trưa không thể ăn, chúng ta đến ngọc xuân lâu đi dùng cơm."
Một tiếng quát tháo kéo dài truyền ra từ trong giếng, mọi người nghe trong lòng run lên, nghe Hoàng Oanh dưới giếng quát to lên: " Dương Bảo Trụ đáng chết, sao ngươi có thể chơi ta như vậy? Ta là biểu muội ngươi Lạc Tương Ngọc!"
Tương Nghi đứng nghiêm, một đôi mắt rơi vào giếng nước tròn trịa kia, không nói gì.
Quả nhiên là nàng, Lạc Tương Ngọc.
"Ngươi là Lạc Tương Ngọc?" Bảo Trụ xách xách sợi dây, giả giọng không tin: "Ngươi nghe tin tức gì, biết tên biểu muội ta, cố ý tới lừa bịp ta?"
"Ta thật là Lạc Tương Ngọc." Giếng nước trong truyền tới giọng giống như khóc vậy: "Bảo Trụ biểu ca, chẳng lẽ ngươi quên mất sao? Mẹ của ngươi là cô ta, ta có em trai sinh đôi, tên gọi Lạc Tương Hồn. Khi đó hết năm ta theo mẹ đi Dương gia các ngươi, ngươi dẫn chúng ta đi bắt chim sẻ, còn bảo người làm nướng chim sẻ cho chúng ta ăn, ngươi có nhớ không?"
Bảo Trụ run sợi dây lên, kéo Lạc Tương Ngọc từ đáy giếng lên, nàng run run người, nước rơi đầy đất.
"Liên Kiều, mau mau mang nàng đi thay áo." Tương Nghi thấy thân thể Lạc Tương Ngọc lung la lung lay, răng cũng đang run rẩy, vội vàng bảo Liên Kiều thay áo cho nàng ta, không nghĩ tới Lạc Tương Ngọc lại cao giọng hô lên: "Lạc Tương Nghi, tại sao ngươi còn không chết?"