Nữ Nhi Lạc Gia

chương 277: cảnh xuân tốt đẹp tương nghi lấy chồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi sang tháng ba ngày xuân thật tốt, buổi sáng, hít một hơi thật sâu, tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Tương Nghi lẳng lặng đứng trong viện, một chút cũng không có cảm thấy cảnh xuân sáng rỡ, ở trong mắt của nàng, khắp nơi đều là xám tro hiu quạnh, không có nửa phân sức sống.

Kể từ khi nàng biết không thể cùng với Gia Mậu, thế gian này sẽ không có cái gì đáng để vui vẻ nữa.

Trà Trang Thúy Diệp hết sức kiếm tiền, trà Minh Tiền mới ra một khắc cũng không dừng mang đến kinh thành, quan lại quyền quý vì uống được lá trà ngay cả Hoàng thượng cũng ca ngợi, sớm để tiền đặt cọc trong trà trang, không câu nệ giá cả cao thấp, nhất định phải để lại cho bọn họ mấy cân. Trà thô vận chuyển tới Bắc Địch cũng đang chuẩn bị chế tác, chờ Liên Kiều gả đi có thể cùng mang theo - - nhưng những chuyện này tuyệt không thể làm cho Tương Nghi cảm thấy vui mừng khôn xiết, ngược lại, nàng một ngày so với một ngày lo âu bất an.

Nàng lập tức sẽ phải thành thân với Lưu công tử kia, Tương Nghi nhịn không được run đứng lên, một tay bắt được nhánh cây, dùng sức lôi kéo, đóa hoa đầu cành tuôn rơi.

Lưu công tử hết sức thủ tín, đưa ngày thành thân đến rất nhanh, như nàng đã nói, ngày hôm đó cách cực kỳ gần, năm ngày sau sẽ là đại lễ kết hôn. Dương lão phu nhân thấy hôn kì thì vui vẻ không ngậm miệng được: "Này cũng quá nhanh rồi, Tương Nghi còn chưa kịp đặt mua đồ cưới."

Tương Nghi rầu rĩ không vui, nàng không nghĩ tới Dương lão phu nhân lúc này còn là cho thấy tư tâm, bà quan tâm Gia Mậu thắng được chăm sóc mình, vì Gia Mậu có thể dựa vào ý chỉ Hoàng hậu nương nương cưới vị Tiết đại tiểu thư kia, bà thà rằng cho mình gả cho một người căn bản không hiểu rõ.

Nhưng hy vọng Lưu công tử kia thật sự là người tâm địa nhân nghĩa, nếu đêm tân hôn hắn dám động thủ động cước với mình, mình dù liều mạng cũng sẽ không cho hắn thực hiện được.

"Lạc tiểu thư, lão phu nhân gọi ngài đi Ngọc Thúy Đường." Ngọc Trúc thở hổn hển chạy vào từ bên ngoài, thấy Tương Nghi đứng dưới tàng cây hoa, trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ: "Lão phu nhân mời Lạc tiểu thư đi nhìn một chút, xem xem đồ cưới đặt mua đầy đủ hết chưa."

Tương Nghi yên lặng thở dài một hơi, Dương lão phu nhân nhiệt tâm giúp mình đặt mua đồ cưới như vậy, chỉ sợ là muốn đền bù vì nàng không thể gả cho Gia Mậu, nhưng giờ nàng đối với đồ cưới kia đã không có hy vọng xa vời, đặt mua được ở đầy đủ hết thì thế nào, cũng không thể vãn cứu lòng tuyệt vọng của mình.

Chuyển đến Ngọc Thúy Đường, Dương lão phu nhân đang nói chuyện với Bảo Thanh Bảo Lâm, thấy Tương Nghi đến, cười tủm tỉm ngoắc: "Tương Nghi, mau mau đến nhìn xem, liệu có bỏ sót cái gì?"

Tờ danh sách hồng hồng, bên trên rậm rạp chằng chịt chữ, Tương Nghi nhìn tới nhìn lui, chỉ cảm thấy một đoàn con kiến đang bò, cái gì cũng thấy không rõ lắm, nàng miễn cưỡng cười cười, trả tờ danh sách kia lại cho Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân phí tâm, mọi thứ đầy đủ hết, thực quá chu đáo."

Bảo Thanh cười hì hì nhìn Tương Nghi một cái: "Nghi tỷ tỷ, ta vừa mới nhìn, không có thiếu gì, toàn bộ là dựa theo lúc Tam tỷ tỷ nhà ta xuất giá mà đặt mua đó!" Nhìn bộ dáng Tương Nghi buồn bã ỉu xìu, vài câu nói lăn lộn trên đầu lưỡi Bảo Thanh, lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn nuốt trở về, bà nội đã nói qua, đêm mai muốn cùng các nàng đi nháo động phòng, xem xem Nghi tỷ tỷ thấy đứng biểu ca trước mặt mình, sẽ là vẻ mặt thế nào.

Nàng dùng sức nhịn lời nói cơ hồ muốn bật thốt ra kia, nhìn Tương Nghi cười: "Nghi tỷ tỷ, lấy chồng rồi đừng quên chúng ta, phải về thăm nhiều một chút!"

Tương Nghi gật đầu nhẹ: "Đó là đương nhiên, ta nhất định phải về Dương phủ tới thăm ngươi."

Bảo Lâm nhào tới bên cạnh, một phen nắm chặt cánh tay Tương Nghi, trong ánh mắt mang theo tươi cười: "Ngày mai ta và Thanh muội muội đưa Nghi tỷ tỷ đi lấy chồng!"

Người người đều vui vẻ bừng bừng, chỉ có chính chủ thành thân này buồn bực không vui, Dương lão phu nhân nhìn bộ dáng Tương Nghi, biết rõ lúc này trong nội tâm nàng khó chịu, khẽ mỉm cười: "Tương Nghi, nhân duyên là phải coi trọng duyên phận, không có duyên phận, dù cầu xin thế nào cũng cầu không được, con và Gia Mậu kiếp này vô duyên, thì không cần quá cố chấp, vẫn là buông tay đi. Ta thấy Lưu công tử kia người thật tốt, nếu con có thể giải khai tâm kết, thật tốt đi nhận thức chân tình của hắn, cuộc sống này không lo qua không được."

Tương Nghi đáp một tiếng, tạ ơn Dương lão phu nhân, đứng dậy cáo từ, mới chuyển lưng một cái, trong mắt tất cả đều là nước mắt.

Buổi tối nghe tiếng nguyệt sắc, Tương Nghi cuối cùng không thể chìm vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, tơ tằm chăn mền vang sào sạt, Kim Ngọc ngủ trên giường nhỏ đối diện bò dậy: "Cô nương, ngài muốn uống nước sao?"

Tương Nghi khẽ thở dài một tiếng: "Ta không khát nước, ngươi tự mình đi ngủ."

Kim Ngọc ngáp một cái, mơ mơ màng màng khuyên Tương Nghi: "Cô nương, ngày mai là ngày đại hỉ của ngươi, cần phải ngủ nhiều một hồi, bồi dưỡng đủ tinh thần mới phải."

Ngày đại hỉ... Mấy chữ này tựa như một con dao nhọn, đâm thật sâu vào Tương Nghi tâm, nàng thực muốn lập tức xoay người đứng lên, chạy ra khỏi Dương phủ, đi một chỗ không người khóc lên một hồi, rời khỏi kinh thành, lại cũng không muốn trở về nữa. Nhưng nàng lại lo lắng Gia Mậu biết tin sẽ không để ý gì mà đuổi theo - - đắc tội Hoàng hậu nương nương cũng không phải là chuyện gì tốt, nàng tuyệt không hy vọng hắn bởi vì mình mà chịu tội.

Kiếp trước hắn và mình đã từng bỏ trốn, nhưng mới đến bến tàu Hàng Châu đã bị Dung gia phái người bắt trở về, một đời này, mình và hắn thậm chí còn chưa ra kinh thành đã bị bắt trụ, xem ra hai người bọn họ đúng là không có duyên phận.

Từ trước đến nay tình thâm, duyên mỏng không biết làm thế nào, tay Tương Nghi sít sao bắt được chăn mền gấm vóc, nước mắt chậm rãi lăn xuống từ trong mắt, đêm nay đột nhiên nàng đặc biệt đặc biệt nhớ Gia Mậu, trong óc của nàng tất cả đều là hắn, những chuyện đã qua, nhất nhất hiện ngay trước mắt, giống như cuộn tranh họa rõ ràng.

Ngày thứ hai sáng sớm thức dậy, hoa tươi vẫn rực rỡ như cũ, bên trong Vũ Hoa Các có them vài tiểu nha đầu thô sử đang quét dọn, Kim Châu Kim Ngọc cầm tơ lụa đỏ thẫm kết hoa cầu, cao cao treo trên cửa, còn có mấy bà tử ôm một bó màu thảm đỏ đến, bắt đầu trải từ phòng nàng ra bên ngoài.

Người săn sóc nàng dâu đến, Toàn Phúc phu nhân đi tới, xoắn mặt, rửa mặt, bới tóc, trang điểm, Tương Nghi giống như một tượng gỗ không có cảm xúc, theo các nàng sờ mó mình, bên tai tất cả đều là một mảnh ca ngợi: "Tân nương tử thật là xinh đẹp, nhìn như vậy, so với mỹ nhân trong trang còn muốn đẹp vài phần."

Một mặt gương bày ngay trước mắt, Tương Nghi hờ hững nhìn người trong gương kia, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, môi đỏ mọng diễm quang tứ phía, làm cho mắt nàng cơ hồ mở không ra. Nàng không có phân nửa vui sướng, chỉ là sững sờ nhìn xem chính mình trong gương, đột nhiên có một loại nghĩ cởi đồ cưới trên người xuống lao ra cảm giác. Hôm nay bước ra Dương phủ lên kiệu hoa, kiếp này nàng không có cơ hội gặp Gia Mậu nữa, một tay Tương Nghi che ngực, đau đến không thể hô hấp.

"Nghi tỷ tỷ, ngươi thực đẹp, thực đẹp." Bảo Thanh cùng Bảo Lâm chuyển đến, hai người khoác lên cánh tay Tương Nghi: "Mau chút ít mau chút ít, đón dâu sẽ phải tới cửa, ca ca đã chờ bên ngoài Vũ Hoa Các kìa."

Bởi vì Tương Nghi không có nhà mẹ đẻ thân thích, vì vậy thân nhân đưa nàng đặc biệt ít, cũng chỉ có vài vị tỷ muội Dương gia mà thôi, ngay cả Dương tam tiểu thư Dương Bảo Cầm đã lấy chồng cũng về, bảo là muốn đưa gả Tương Nghi.

" Tam tỷ phu ta bồi Tam tỷ tỷ trở lại." Bảo Thanh nói được mặt mày hớn hở: "Hắn đối Tam tỷ tỷ thật sự là tốt, còn tự mình dìu nàng đi đường nữa."

Dương Bảo Cầm đã mang thai hơn ba tháng, Lâm phu nhân xem nàng thành bảo bối cục cưng, nghe nói nàng phải về Dương phủ đưa Tương Nghi lấy chồng, vội vàng ngăn lại: "Có mẹ nuôi là ta đi qua là được, con ở trong phủ an thai đi."

Lâm Mậu Chân ở bên cạnh nóng bỏng nói: "Ta cũng Bảo Cầm cùng đi Dương phủ."

Lâm phu nhân liếc Lâm Mậu Chân một cái thật sâu, không lên tiếng, bên này Bảo Cầm vô cùng vui vẻ: "Mẫu thân, phu quân cũng nói theo giúp con đi qua, mẹ đừng lo lắng."

Cứ như vậy, Lâm phu nhân mang theo huynh muội Lâm Mậu Chân, Lâm Mậu Dung, bồi Dương Bảo Cầm về Dương phủ.

Nội viện nam tử không thể đi vào, Lâm Mậu Chân chỉ có thể đưa đến cạnh thuỳ hoa môn, nhìn muội muội đỡ Bảo Cầm vượt qua thuỳ hoa môn, hắn tha thiết dặn dò một phen: "Thay ta vấn an Tương Nghi."

Lòng dạ Lâm Mậu Dung biết rõ, đỡ Bảo Cầm đi đến bên trong, quay đầu lại cười nhìn Lâm Mậu Chân: "Nhị ca, huynh yên tâm đi, muội biết rõ."

Chắc chắn lúc này trong lòng Tương Nghi rất khổ sở, Lâm Mậu Dung vừa đi vừa âm thầm thở dài, rõ ràng nàng và Gia Mậu là trời sinh một đôi, nhưng lại miễn cưỡng bị ý chỉ tứ hôn của Hoàng hậu nương nương chia rẽ. Không trách được Tương Nghi thành thân đột nhiên như vậy, tin tức kia làm cho nàng cơ hồ trở tay không kịp, nhất định là nàng rất thương tâm, nghĩ sớm đi tìm người gả cho, cũng không cần liên tục thương tâm nữa.

Đỡ Bảo Cầm đến Vũ Hoa Các, bên kia đang chuẩn bị mở tiệc, không có mấy người đến chúc mừng, chỉ vô cùng đơn giản xếp đặt hai bàn tiệc rượu, Lâm Mậu Dung đưa Bảo Cầm đến bên cạnh Dương lão phu nhân, chạy đi thật nhanh, thở hồng hộc đến nội viện, thấy Tương Nghi ngồi ở chỗ kia, Lâm Mậu Dung mạnh mẽ nhào tới, người săn sóc dâu kinh hãi, vội vàng kéo nàng ra: "Vị tiểu thư này, tân nương tử vừa mới định trang, ngươi đừng làm tổn hại trang dung nàng."

"Nghi muội muội..." Lâm Mậu Dung ôm lấy cánh tay Tương Nghi, vẻ mặt thương tiếc: "Ta biết rõ ngươi khổ sở, nhưng là ta cũng không biết phải an ủi ngươi thế nào."

Cuối cùng có một người biết rõ tâm ý mình, Tương Nghi kinh ngạc nhìn qua Lâm Mậu Dung, khóe miệng khẽ mở: "Dung tỷ tỷ, tỷ đừng an ủi ta, đại khái đây là mệnh của ta."

Lâm Mậu Dung yên lặng không nói gì ngồi ở chỗ kia, không biết nên mở miệng khuyên nàng thế nào, Tương Nghi cố gắng nặn ra tươi cười: "Không có việc gì không có việc gì, về sau sẽ tốt, ngược lại tỷ tự mình cố gắng, cũng đừng giống như ta, hồ đồ lập gia đình."

"Giờ lành sắp đến, tân nương tử chuẩn bị lên kiệu hoa!" Bên ngoài ầm ầm một mảnh, có người hô to gọi nhỏ: "Mau chuẩn bị tốt, chú rể đến đón dâu!"

Lâm Mậu Dung đỡ Tương Nghi đứng lên: "Nghi muội muội, ta đưa muội ra ngoài."

Nghe nói lần này người cõng Tương Nghi ra ngoài là Bảo Trụ, trong nội tâm Lâm Mậu Dung âm thầm mong đợi, nàng đã có một thời gian chưa thấy hắn, thực muốn nhân cơ hội này gặp mặt một lần.

Bảo Trụ đứng bên ngoài Vũ Hoa Các, thấy Tương Nghi trùm khăn voan đỏ được người từ bên trong bao vây đi ra, nhếch miệng cười cười, Tương Nghi đáng thương còn không biết, tới đón đâu là Gia Mậu, chờ đến lúc động phòng, không biết nàng sẽ ngạc nhiên mừng rỡ thế nào, chỉ sợ là ngay cả lời nói cũng không nói ra được.

Đêm nay nhất định phải đi Trường Ninh Hầu phủ nháo động phòng, hắn nhưng là hảo huynh đệ Gia Mậu, sao có thể không đi uống rượu mừng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio