"Vĩnh Ninh công chúa?" Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân đều hơi choáng váng, bọn họ đến kinh thành còn chưa được mấy ngày, căn bản không biết rõ này vị công chúa này đến tột cùng là ai, hai người liếc mắt nhìn nhau: "Chẳng lẽ là Thất công chúa sao?"
Dung hoàng hậu có được một trai một gái, con trai đứng hàng thứ năm, phong làm thái tử, nữ nhi hàng bảy, tựa hồ Hoàng thượng cũng không ban thuởng phong hào.
Tương Nghi nghe trong lòng vui vẻ, Liên Kiều sang đây thăm nàng.
Dung đại phu nhân dùng khăn xoa xoa trán, như thế có thể giới thiệu gia thế con dâu rồi, ngay cả Vĩnh Ninh công chúa cũng là nha hoàn của nàng, xem mẹ chồng có thể nói cái gì.
"Phụ thân mẫu thân đại nhân, chúng ta mau để cho đầy tớ mở cửa lớn nghênh đón, chớ để công chúa và nội thị truyền chỉ kia chờ lâu." Dung đại phu nhân cười đứng lên, tinh thần sảng khoái nhìn Gia Mậu và Tương Nghi một cái: "Các con mau đi đón Vĩnh Ninh công chúa vào."
Nhìn xem Dung đại phu nhân một bộ rất quen, Dung lão phu nhân có chút ít nghi hoặc, nhìn nhìn nàng, lại nhìn một chút Tương Nghi, Tương Nghi khẽ thi lễ một cái với bà: "Bà nội, Vĩnh Ninh công chúa cùng ta xưa nay giao hảo, ta đi đón nàng vào trước."
Xưa nay giao hảo? Dung lão phu nhân cả kinh trợn tròn cặp mắt, vừa mới đuổi nàng ta, Dung tam phu nhân châm chọc khiêu khích Tương Nghi cũng thay đổi sắc mặt, nhẹ giọng nói với nữ nhi Thục Hoa: "Thoạt nhìn con phải nịnh bợ nịnh bợ đại tẩu này cho tốt, không chừng về sau nàng còn có thể tìm mối hôn sự tốt cho ngươi."
Mọi người vội vàng đứng dậy, sửa sang quần áo, đi đến bên cạnh, lúc đi đến chỗ kia, đã thấy một nữ tử cách ăn mặc phú quý bức người, đang kéo tay Tương Nghi nói chuyện, mang trên mặt thần sắc cung kính.
Dung lão phu nhân lại giật mình, vì sao vị Vĩnh Ninh công chúa này cung kính như vậy? Thoạt nhìn cháu dâu nên không phải là con gái nhà tầm thường, mình thế nhưng nhìn nhầm. Bà được nha hoàn đỡ, từ từ đi đến bên cạnh Tương Nghi, run rẩy hô câu: "Lão bà tử gặp qua Vĩnh Ninh công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Liên Kiều vốn là đang vui vẻ nói chuyện với Tương Nghi, không nghĩ tới nghiêng bên trong xông qua một lão phu nhân mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, chặn lại cơ hội nói chuyện với Tương Nghi, không khỏi có vài phần chán ghét. Nàng xem xét Dung lão phu nhân một cái, thản nhiên nói: "Là Trường Ninh Hầu phu nhân? Không cần đa lễ."
Dung lão phu nhân vui vẻ cực kỳ, Vĩnh Ninh công chúa thế nhưng bình dị gần gũi như vậy, một chút dáng vẻ cũng không có, bà vội vàng xoay người sang chỗ khác, nhìn Dung tam phu nhân và Thục Hoa đi phía sau vẫy vẫy tay: "Còn không mau tới gặp công chúa điện hạ!"
Trong nội tâm Dung tam phu nhân vui vẻ, dắt tay của nữ nhi đi về phía trước, Liên Kiều thấy các nàng vây đến, lại cách Tương Nghi bên ngoài, không khỏi lại phiền chán, quay người lại đi vòng qua: "Cô nương, chúng ta qua bên kia nói chuyện."
Dung lão phu nhân và Dung tam phu nhân đều ngây ngẩn cả người, cách Vĩnh Ninh công chúa này xưng hô tân nương tử thực khiến người khó có thể hiểu, cô nương, đây không phải là nha hoàn xưng hô tiểu thư? Chẳng lẽ Vĩnh Ninh công chúa còn là nha hoàn tân nương tử?
Mọi người há to miệng, sững sờ nhìn Liên Kiều vòng qua đám người, đi đến trước mặt Tương Nghi, kéo tay nàng đi sang một bên, Gia Mậu cười hì hì đi đến bên kia Tương Nghi, lên tiếng chào Liên Kiều: "Trong hoàng cung ở quen chưa?"
Liên Kiều than thở: "Một khắc cũng không nghĩ ngây ngốc, quy củ quá nhiều, đều nhanh muốn nghẹn chết."
"Sau này ngươi cần phải sống trong hoàng cung cả đời đó." Tương Nghi đưa tay sửa lại một tia tóc mai lộn xộn của Liên Kiều: "Lúc này mới mấy ngày, ngươi đã mất hứng, gả đi Bắc Địch làm sao bây giờ?"
Liên Kiều suy nghĩ một chút, thở dài một tiếng: "Đành phải nghĩ tới, Ca Lạp Nhĩ ở trong đó, trong lòng thư thái."
Gia Mậu gật đầu liên tục đồng ý: "Có thể cùng người mình yêu mến sinh hoạt chung một chỗ, lại khổ lại mệt mỏi cũng là ngọt, huống chi Ca Lạp Nhĩ đối với ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi chỉ cần sống theo bản tính của mình, Ca Lạp Nhĩ chắc chắn sẽ không yêu cầu ngươi chiếu quy củ toàn bộ. Bên Bắc Địch cũng không nhiều quy củ như chúng ta vậy, ngươi sẽ quen."
"Vẫn là Dung đại thiếu gia biết ăn nói, ngươi vừa nói như vậy, trong lòng ta đã thoải mái hơn." Liên Kiều nhìn Gia Mậu và Tương Nghi một cái, thấy hai người tay nắm tay đứng ở một chỗ, hâm mộ không ngừng: "Xem ta cô nương chúng ta cuối cùng gả cho Dung đại thiếu gia, tâm ta cuối cùng buông xuống, cô nương cần phải thường xuyên đến thăm ta, Liên Kiều sẽ nhớ ngươi."
Nói những lời này, đột nhiên hốc mắt hồng một mảnh, Tương Nghi bắt lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Liên Kiều, chớ thương cảm, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, huống chi ngươi đi Bắc Địch làm bạn cả đời với Ca Lạp Nhĩ, là chuyện đại hỉ sự!"
Liên Kiều gật đầu nhẹ: "Ta đã nghĩ tới, nếu Ca Lạp Nhĩ dám trêu hoa ghẹo nguyệt, ta sẽ về Đại Chu, tiếp tục làm nha hoàn cho cô nương ngươi, để một mình hắn đi vui vẻ, ta mới không lạ gì hắn."
"Sao lại nói lời như vậy?" Tương Nghi vội vàng lấy ra khăn lau nước mắt cho nàng: "Mau mau đừng khóc nữa, bị người nhìn cũng không biết nên nói thế nào, Vĩnh Ninh công chúa, nhận long ân Thiên gia, không nên khoái khoái hoạt hoạt sao?"
"Cô nương, ngươi chớ an ủi ta, những ngày này ta ở trong cung, những ma ma giáo dưỡng đó liên tục nhắc bên lỗ tai, cái gì mà làm nữ nhân phải rộng rãi, phu quân thích nữ nhân khác, sẽ phải chủ động thu vào hậu cung thay hắn, mới có thể giữ danh tiếng hiền lành. Ta vừa nghĩ Bắc Địch còn không biết có bao nhiêu nữ tử muốn vào hậu cung Ca Lạp Nhĩ thì cảm thấy rất buồn bực, ta mới không cần danh tiếng hiền lành gì kia, nếu Ca Lạp Nhĩ phụ ta, ta tự mình về Đại Chu."
"Liên Kiều, sao ngươi có thể nghĩ Ca Lạp Nhĩ kém cỏi như vậy?" Gia Mậu ở bên cạnh an ủi nàng: "Ngươi đây là muốn gả đi nước ngoài, trong lòng sợ hãi, mới có thể đông nghĩ tây nghĩ, ngươi quen biết Ca Lạp Nhĩ nhiều năm như vậy, ngươi có từng thấy hắn trêu hoa ghẹo nguyệt chưa? Chớ nghĩ quá nhiều, vui vui vẻ vẻ xuất giá là được."
"Hương án đã mang lên, sẽ phải tuyên chỉ." Đầy tớ an trí xong, đã đi tới, gọi các chủ tử đi qua: "Nội thị đại nhân nói hắn còn có việc gấp phải về cung."
Mọi người lúc này mới dừng câu chuyện, rối rít đi tới bên cạnh hương án, Lưu Phúc Toàn nhìn Gia Mậu và Tương Nghi một cái, dáng tươi cười tràn đầy mặt mũi: "Dung đại nhân, chúc mừng chúc mừng!"
Gia Mậu cười trả lời một câu, kéo Tương Nghi quỳ rạp xuống đất, Lưu Phúc Toàn mở thánh chỉ, lớn tiếng tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Lạc thị Tương Nghi, tính tình nhu hòa. Nghiêm túc ưu mỹ. Phụng đồ sử minh huấn, tuân thủ lý lẽ bình thường, có tài có đức, thức thoa sủng mệnh. Trúc vương cơ quán, muốn đồng ý tại cũ chương, khải thấm viên phong, nghi trước sùng tại ý hào, đặc biệt phong Văn Chiêu quận chúa, khâm thử."
Tương Nghi nghe nói ra tên của mình, đã là lấy làm kinh hãi, nghe xong hồ đồ một chuỗi dài lời nói, mới biết được Hoàng thượng thế nhưng phong mình phân vị quận chúa, quả thực ngạc nhiên được không thể tin vào tai của mình, Gia Mậu thấp giọng nói bên tai nàng: "Nhất định là bà ngoại ta tiến cung cầu xin giúp nàng."
Mũi trong khoảnh khắc ê ẩm một mảnh, Tương Nghi tuyệt đối không nghĩ tới, Dương lão phu nhân thế nhưng làm người tốt đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên. Nàng nhớ tới bà nội ruột của mình, còn có bà ngoại kế kia nữa, hai người đều chỉ tính kế nàng, làm sao có một tia trách nhiệm trưởng bối? So sánh với hai người bọn họ, Dương lão phu nhân vốn là ngoại nhân không có nửa điểm quan hệ, tâm địa nhân ái, quả thực không có ngôn ngữ gì có thể tán tụng.
Năm đó mình chỉ là muốn ôm bắp đùi của bà, thoát khỏi khốn cảnh, thật không nghĩ đến này thế nhưng ôm thành tình cảm bà cháu hôm nay. Tương Nghi rưng rưng đứng dậy, tiếp nhận ý chỉ, ngàn tạ vạn tạ Lưu Phúc Toàn, Gia Mậu vội vàng phân phó đầy tớ lấy một thỏi vàng dâng lên: "Công công khổ cực."
Lưu Phúc Toàn cười thu lấy, kia vẫy vẫy tay với một hàng tiểu nội thị đứng sau: "Bọn nhỏ, bưng quà tân hôn của Hoàng thượng ban cho Dung đại nhân và Văn Chiêu quận chúa lại!"
Hoàng thượng ban thuởng bốn chuôi bạch ngọc như ý, mặt khác còn có Kim Châu ngọc khí lăng la tơ lụa này nọ, khoảng chừng chừng năm mươi kiện, Dung lão phu nhân thấy những thứ đó, con mắt cũng đỏ lên, không nghĩ tới cháu dâu trưởng này dĩ nhiên có bối cảnh như thế, ngay cả Hoàng thượng cũng ban thuởng nhiều lễ vật như vậy.
Trong lòng bàn tay Dung lão thái gia đầu toát ra mồ hôi, ông sớm đã nghĩ xong sổ con phong trưởng tử thành thế tử Trường Ninh Hầu phủ nghĩ, nhưng nhịn không được Dung lão phu nhân liên tục nhắc phải xem nhiều một chút, cũng chưa phái người trình tấu chương đi lên, vốn là nghĩ tới đến kinh thành, chờ Hoàng thượng triệu kiến lại trình cho Hoàng thượng, bây giờ nhìn lại, phải nhanh làm thỏa đáng chuyện này, ý tứ hoàng thượng đã rất là rõ ràng.
Tương Nghi nâng thánh chỉ về sân nhỏ mình trước, đặt thánh chỉ kia lên, lại trở lại chủ viện đi kính trà trưởng bối. Lần này Dung lão phu nhân đâu còn dám làm khó dễ, ngay cả quỳ cũng không cho nàng quỳ: "Thân phận ngươi là quận chúa, kim tôn ngọc quý, sao có thể quỳ với chúng ta? Đứng kính trà là được."
Tương Nghi dịu dàng cười một tiếng: "Bà nội, quy củ này hay là muốn thủ, cho dù ta là quận chúa, ta cũng là cháu dâu, dựa vào quy củ thì nên quỳ kính trà, còn mong bà nội không cần khách khí."
Lúc này trong nội tâm Gia Mậu tất cả đều là vui vẻ, cũng đi theo Tương Nghi quỳ xuống trên bồ đoàn: "Ông bà nội, hết thảy theo quy củ là xong."
Lúc Dung lão phu nhân nhận trà Tương Nghi trình lên, híp mắt đánh giá Tương Nghi một phen, cháu dâu này nhìn vô cùng dịu dàng, hẳn là dễ đắn đo, mình nên nói nói với nàng ta xem, có phải có thể mò điểm chỗ tốt cho lão Tam hay không.
Tương Nghi căn bản không nghĩ tới vị tổ mẫu này đã nhớ thương mình, lòng tràn đầy vui vẻ đi theo Gia Mậu, lần lượt kính trà cho các vị trưởng bối, mọi người uống xong trà cô dâu, rối rít đưa lễ ra mắt đã chuẩn bị tốt vào trong khay, đi một vòng, trong cái khay kia đã chất đầy đồ trang sức, nhìn qua rực rỡ muôn màu.
Từ tiền đường về tiểu viện, Tương Nghi ngồi vào bên cạnh bàn thở ra một hơi thật dài: "Cuối cùng đã kính hết trà, ta còn tưởng rằng bà nội chàng muốn làm khó dễ ta, không nghĩ tới Hoàng thượng ban thánh đã giải quyết bà."
Gia Mậu cười hì hì nhìn thấy nàng: "Còn không phải là nàng được bà ngoại ta yêu thương? Bà thích nhất là người như nàng vậy, tự lập tự mình cố gắng, không cúi đầu với số mệnh, bà còn luôn nói ta so ra kém nàng!"
Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Đó là Dương lão phu nhân quá khen."
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ yên suy nghĩ thật lâu, các bạn nói Gia Mậu không có đảm đương, là chỉ chuyện hắn muốn mang Tương Nghi bỏ trốn.
Bỏ trốn đương nhiên là tiết tấu không tốt nhất, theo quy củ cao môn đại hộ người chạy làm thiếp, nữ tử bỏ trốn là bị người xem thường, nhất là sau thời Tống. Nhưng vì có kinh nghiệm kiếp trước, Gia Mậu biết rõ Dung gia sẽ không để cho mình ra tộc, cho dù hắn lập công lớn, Hoàng thượng không đồng ý tứ hôn, hoàng hậu không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, việc này đã thành tử cục, bỏ trốn là lựa chọn bất đắc dĩ.
Gia Mậu mang Tương Nghi đi Bắc Địch sống, tự lập môn hộ, không về Dung gia, thì không tồn tại vấn đề Tương Nghi làm thiếp, huống chi Bắc Địch là dân tộc thiểu số, nhìn mấy cái này rất nhạt, còn có Ca Lạp Nhĩ ở đó giúp dỡ bọn họ, Gia Mậu có thể làm trọng thần Bắc Địch, đồng dạng có thể cho Tương Nghi qua ngày tốt lành, đây chưa tính là biểu hiện không có đảm đương.
Mặt khác, yếu ớt nói một câu, cũng không phải là tất cả triều đại đều nghiêm khắc với việc bỏ trốn như vậy, nói sau văn này của mỗ yên là vô căn cứ, giá cực kỳ vô ích, ngay cả nữ tử cũng có thể xuất đầu lộ diện bên ngoài buôn bán, có thể thấy được dân phong khoan dung, cho nên mọi người cũng không cần cảm thấy Gia Mậu rủ Tương Nghi bỏ trốn là chủ ý không xong oh.
Không qua, dù sao bọn họ thành thân, ha ha ha.
_Hết chương _