"Bên phía Vận An thành có tin gì sao?" bên trong thư phòng của Hạ Hầu Giác, Liễu Thừa Phong nhíu mi nhìn Hạ Hầu Giác, nụ cười tỏa nắng bây giờ đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là sự lo lắng và nghiêm túc.
Vận An thành là thành phố lớn thứ hai của Tây Lam quốc, nếu nói Thượng Đô là trung tâm chính trị thì Vận An thành không nghi ngờ chính là trung tâm kinh tế. Bao nhiêu năm qua hễ người nào có thể làm quan ở đây đều được người khác hâm mộ cực kì, đây chính là một công việc béo bở!
Người ta nói ba năm thanh tri phủ, mười vạn bông tuyết ngân. (ta không biết câm này nghĩa là gì, ai biết thì nói cho ta biết với TAT).
Còn nếu là tri phủ ở Vận An thành này thì chỉ cần ba năm thôi thì mười vạn bông tuyết ngân cũng không xi nhê.
Bình thường thì hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua chuyện này, nhưng tên thái thú đương nhiệm ở đây lại được nước làm tới nên hoàng đế mới phái Hạ Hầu Giác tới điều tra.
Vốn Hạ Hầu Giác muốn tới Vận An thành trễ một chút nhưng lại nghe phong phanh là thần y Trầm Nam Chi đang lui tới đó nên muốn mang Liễu Thừa Phong tới Vận An thành ngay.
Ai ngờ giữa đường thì Liễu Thừa Phong phát bệnh, thế cho nên mới có màn bắt cóc Trần Mặc và phá án. Nhưng bởi vì bây giờ đã có chút chậm trễ, đến khi Hạ Hầu Giác tới nơi thì nghe được tin tên thái thú kia đã bị ám sát mà bỏ mình. Án tham ô tự dưng lại biến thành án mưu sát mệnh quan triều đình, sự việc càng lúc càng khó giải quyết.
"Vừa rồi ta nhận được tin hai ngày trước Vạn Hoành Đạt đã bị người ta ám sát chết rồi. Ta chuẩn bị ngày mai đưa ngươi đi, nhưng nếu Trần Mặc có thể ổn định được bệnh tình của ngươi thì ngươi cứ ở đây đi, sau khi giải quyết vụ ở Vận An xong ta sẽ thỉnh Trầm Nam Chi tới đây trị cho ngươi, ngươi thấy thế nào?" thời điểm Hạ Hầu Giác nhắc tới Vạn Hoành Đạt, trong mắt hắn không tự giác xẹt qua một tia chán ghét.
"A Giác, ngươi đang không tín nhiệm ta đấy ư? Biết rõ đây là một án mưu sát tại sao lại không cho ta đi cùng?" Liễu Thừa Phong lớn hơn Hạ Hầu Giác hai tuổi nên Hạ Hầu Giác luôn kính trong Liễu Thừa Phong, bây giờ lại nghe Liễu Thừa Phong nói như thế thì trong đôi mắt lạnh lẽo hiện lên chút độ ấm, cười khổ nói, "Thừa Phong, người cũng hiểu ý ta mà, ta..."
"Ta biết ngươi muốn nói gì" bạn Liễu Thừa Phong xưa nay quân tử nhưng cũng không thể không đánh gãy lời của Hạ Hầu Giác, "Chuyện lần này không nhỏ một chút nào, ngươi cho rằng hoàng đế thật sự muốn ngươi điều tra tham ô sao? Hơn nữa ngươi biết Vận An thành kia nông sâu thế nào sao?" tuy Vạn Hoành Đạt kia đã chết nhưng chắc gì không đụng chạm phải thế lục nào đó ở bên trong.
Hạ Hầu Giác đột nhiên cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt vốn lãnh khí hài hòa hơn một chút, đường cong cương nghị trên mặt bởi vì hắn cười mà nhu hòa, "Nếu Thừa Phong đã cương quyết như thế vậy chúng ta cùng đi đi, nhưng mà Trần Mặc phải đi theo" dẫn nàng ta theo ít ra cũng có thể cam đoan sức khỏe của Liễu Thừa Phong.
Không biết vì sao trong lòng của Liễu Thừa Phong lại không muốn Trần Mặc đi cùng (cái này là trực giác chính xác đoán biết sắp có tình địch), "Cái này... chắc người nhà của Tiểu Mặc không chịu đâu".
Hạ Hầu Giác cười nhạo một tiếng, chắc chắn nói, "Chắc ngươi còn chưa biết, nàng ta chính là một thứ nữ bị Trình phủ đuổi đi, nguyên danh là Trình Mặc Mai, sau khi đến Triệu gia thôn thì đổi lại thành Trần Mặc, vậy thì làm sao có người nhà được chứ, Thừa Phong yên tâm đi" cái tên Mặc Mai này khiến người ta có thể thấy được địa vị của nàng trong Trình phủ kia nhỏ bé tới mức nào, khó trách Tiểu Mặc lại nói mình tên Trần Mặc.
Tây Lam quốc khác với Thiên Triều (thời phong kiến ở TQ), hoa mai không hề được ca tụng, là một thứ rẻ tiền bởi vì "Mai" đồng âm với "Môi" nên hoa mai ở nơi này không phải là loài hoa được mọi người hoan nghênh, cái tên Trình Mặc Mai kia tất nhiên cũng manh ý nghĩa không tốt.
Liễu Thừa Phong biết mạng tình báo của Hạ Hầu Giác trải rộng khắp Tây Lam quốc, không ngờ chỉ mới mấy ngày hắn đã điều tra thân phận của Trần Mặc rõ ràng chi tiết như vậy, hắn thật sự muốn mang Trần Mặc tới Vận An thành sao? Liễu Thừa phong hiểu tính cách của Hạ Hầu Giác, người hắn muốn mang đi thì không bao giờ thoát được, nhưng với tính cách của Tiểu Mặc thì khi tới nơi đó có thể an toàn ra về sao?
Nhưng nếu đã xảy ra án mạng thì tài năng của Trần Mặc ắc có chỗ dùng tới.
Cuối cùng sao bao nhiêu lần đấu tranh tư tưởng, Hạ Hầu Giác đã dành chiến thắng, tuy không nói ra nhưng Liễu Thừa Phong cũng coi như là ngầm đồng ý.
Đáng tiếc ai cũng không thể dự đoán được tương lai, bên trong mỗi chúng ta luôn có một thứ mang tên là vận mệnh dẫn đắt.
~ ta là khốc khốc Hạ Hầu Giác phân cách tuyến ~
"Trần Mặc, có hứng thú đi Vận An thành không?" Hạ Hầu Giác bắt chéo hai chân, duỗi thẳng hai tay ra, cướp ly trà mà Xuân Hương rót cho Trần Mặc tự nhiên mà uống, Xuân Hương giận mà không nói gì, đi tới cửa thì không nhịn được quay đầu lại liếc bạn nam rất "tỉnh" nào đó một cái.
Trần Mặc không thèm để ý hai bạn đang làm hành động trẻ con này, chỉ đưa tay lật sách thuốc, "Đi làm gì?" Vận An thành? Chưa nghe nói bao giờ, bọn hắn muốn đi tới đó sao? Đúng lúc nàng cũng muốn về Triệu gia thôn, trên núi gần đó có vài thứ thảo dược khó kiếm đã tới lúc hái.
Hạ Hầu Giác bắt lấy bình trà bên cạnh, không thèm nhìn kĩ, chỉ thấy còn ấm thì chế ra ly uống ực vào, đột nhiên hắn cứng người lại, sao nước trà ngọt thế này? Nhưng nhổ ra thì không phải phép lắm nên ngậm nửa ngày mới đau khổ mà nuốt xuống, chết tiệt, trời biết hắn ghét đồ ngọt thế nào!
Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo nửa ngày mới khôi phục bình thường.
Trần Mặc vẫn tiếp tục coi bạn nam kế bên như không khí, tâm thần hoàn toàn nhập vào cuốn sách đang cầm trên tay, lật thêm vài tờ thì thấy cổ có chút khô, tay tùy ý mò sang bên cạnh, su khi tìm được ly trà thì ngửa đầu làm động tác uống nước, tiếp tục đọc sách.
Một màn này đập vào mắt của Hạ Hầu Giác khiến một người luôn tàn nhẫn bá đạo như hắn cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, Trần Mặc này thật hậu đậu! Chén trà kia khi nãy hắn đã uống sạch rồi, thế mà nàng cầm ly trà kia lên mà ngửa đầu giống như trong đó thật sự có nước vậy.
Trần Mặc có chút kì quái nhìn về phía Hạ Hầu Giác, lọt vào mắt nàng là gương mặt tuấn tú của hắn bởi vì tươi cười mà sáng lên khiến người ta đui mù, khí chất lạnh như băng, không phận sự miễn làm phiền trên người hắn cũng vì nụ cười này mà tan đi không ít.
Trong lòng Trần Mặc âm thầm xem thường, không ngờ nhìn mặt mày sáng láng mà lại điên như vậy, tự nhiên ngồi cười một mình, đúng là chỉ có mỗi cái mặt nhìn được.
Hạ Hầu Giác cười một hồi thì dừng lại, biểu tình cũng khôi phục bình thường, bắt đầu nói chuyện chính sự, "Ở Vận An thành xảy ra một vụ án mạng, ta muốn nhờ ngươi giúp một tay" Hạ Hầu Giác là ai? Hắn chính là vị quan mà ngay cả những tội phạm nguy hiểm nhất trong thiên lao nghe tới cũng sợ mất mật, một người như thế hiểu biết nhất chính là dùng phương pháp tâm lý bức người ta làm theo ý mình!
Hắn có nghe Liễu Thừa Phong nói Trần Mặc có hứng thú đặc thù với khám nghiệm tử thi nên chuyện thuyết phục nàng đi chỉ là chuyện nhỏ.
Quả nhiên nàng lập tức suy nghĩ về lời đề nghị của hắn, trong mắt nàng chuyện này chỉ giống như đi theo cảng sát tới hiện trường vụ án mà thôi, trầm ngâm một lát, nàng gật đầu đồng ý, "Được thôi, lần phá án này người tính trả ta bao nhiêu bạc?". Tuy Trần Mặc không gian dối nhưng cũng không ngốc, trước kia mỗi lần theo cảnh sát điều tra án, bọn họ đều phải trả cho nàng một cái giá không thấp, lần này tất nhiên cũng không miễn phí rồi.
Hạ Hậu Giác không ngờ một người hắn vốn nghĩ là không quan tâm tới bất cứ cái gì như Trần Mặc lại không khéo như thế, hắn có chút hứng thú nói, "Cái này là chuyện đương nhiên, ngươi nói giá đi".
Trần Mặc cũng không nghĩ ngợi mà nói ra miệng, "Kiểm nghiệm thi thể xong thì ngươi đưa ta lượng tiền thù lao là được" cho tới tận bây giờ trong đầu của Trần Mặc không hề có chút khía niệm nào về tiền bạc, trước kia đều là trợ lý của nàng ra giá cả, bây giờ lại không có Xuân Hương ở đây nên nàng chỉ nói theo cảm tính thôi, trong lòng nàng lượng có vẻ đáng giá nhỉ.
Nhưng vấn đề là số tiến đó đâu chỉ gọi là đáng giá! Ở Tây Lam quốc này lượng có thể nuôi sống một hộ gia đình trong mấy năm, lượng bạc... Trần Mặc đúng là biết cách chặt chém người khác.
Hạ Hầu Giác nhíu mi, a, tuy có hơi tham một chút (ặc, chỉ hơi thôi sao?) nhưng Trần Mặc chính là nhân tài khó gặp, y thuật cao, kĩ thuật khám nghiệm tử thi càng cao hơn, lượng cũng đáng giá.
Vậy là bạn Trần Mặc của chúng ta trong lúc vô ý đã bán mình với mức giá lượng cho hai bạn sói xám phúc hắc đệ nhất thiên hạ.