Ánh mắt oán độc của Bách Lý Mị Vân hướng về phía Trần Mặc giống như muốn đục một cái lỗ trên người nàng vậy, nếu không phải Hạ Hầu Giác còn đứng ở đây chắc nàng ta đã lao vào đánh Trần Mặc.
Đúng là khinh người quá đáng! Hạ Hầu Giác, người dám dùng một nha đầu ti tiện để sỉ nhục phu quân của ta, nếu việc hôm nay đồn ra ngoài thì Bách Lý Mị Vân nàng sao còn đất sống ở Vận An thành chứ? Cho dù trở về kinh đô cũng trở thành trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Hạ Hầu Giác có chút kinh ngạc và khinh thường, không ngờ Hạ Hầu Giác lại là người hẹp hòi như vậy, dắt một cô nương nhỏ thế này đến khám nghiệm tử thi thì còn ra cái thể thống gì nữa!
Mặc dù ai cũng bất mãn với hành động của Hạ Hầu Giác nhưng cũng không ai ngăn cản bước chân của Trần Mặc, mọi người đều cho rằng nàng rất đáng thương khi bị Hạ Hầu Giác buộc tới đây nên không ai nỡ làm khó. Không chừng chút nữa sẽ khóc toáng lên thôi.
Có thể thấy được đôi khi số động không phải luôn đúng.
Trần Mặc thong thả bước đi, hướng ánh mắt trông mong về phía Hạ Hầu Giác, hy vọng hắn có thể giải quyết 'người phụ nữ điên' này giúp nàng, nhưng dưới ánh nhìn của mọi người lại biến thành nàng cầu xin hắn đừng bắt nàng làm cái chuyện gọi là khám nghiệm tử thi kia.
Lúc này mọi người càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, trong lòng càng khinh thường Hạ Hầu Giác.
Hạ Hầu Giác giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc, nhớ tới cái tính tình không sợ trời không sợ đất của nha đầu này là hắn càng không có hứng thú làm 'anh hùng cứu mĩ nhân', hồi nãy trên ngựa còn cố tình chọc hắn xấu hổ nữa chứ! Hừ!
Trần Mặc cúi đầu suy tư một lát, sau đó không để ý tới người đang kêu gào bên quan tài kia (Bách Lý Mị Vân) nàng tiếp tục đi về phía quan tài.
Bách Lý Mị Vân thấy thế thì giận run người! Tên Hạ Hầu Giác này không thềm nể mặt nàng, chẳng lẽ một con nhóc cũng không thèm đặt một nhị phẩm phu nhân như nàng vào mắt?
"Đứng lai! Nha hoàn của ta ngăn cản mệnh quan triều đình thì phạm vào tội chết, vậy một nha đầu như ngươi đụng chạm vào xác của mệnh quan triều đình thì không phạm vào tử tội sao?" Bách Lý Mị Vân cảm thấy thật mệt mỏi, mấy năm nay nàng ở Vận An thành đều tốt đẹp, tại sao bây giờ lại xuất hiện nhiều người xem thường nàng như thế, ngay cả nha hoàn mà nàng tin tưởng nhất cũng bị Hạ Hầu Giác giết chết rồi, sao nàng có thể không giận được! Sao có thể không hận!
Nghĩ tới đây tay của Bách Lý Mị Vân liền hướng về phía mặt của Trần Mặc, mọi người càng cảm thấy thương hại Trần Mặc, đúng là đáng thương, bị chỉ huy sứ ép buộc đi làm chuyện ghê tởm như thế đã đành, bây giờ còn bị thái thú phu nhân lấy ra làm nơi trút giận, đúng là rất bi kịch!
Nhưng không như mọi người suy đoán, Trần Mặc chỉ mỉm cười tránh thoát bàn tay của Bách Lý Mị Vân, hơn nữa nàng còn tiện thể xoay người một cái vòng qua nàng ta mà đi về phía quan tài.
Buồn cười, nàng đã luyện thân thể nàng rất tốt, ngày nào cũng luyện lại TaeKwonDo, chỉ bằng một bàn tay trói gà không chặt của Bách Lý Mị Vân mà cũng muốn đánh nàng sao.
Hạ Hầu Giác âm thầm cất cái ám khí vừa định ném ra, hơi nhíu mày, không ngờ nha đầu này cũng có bản lĩnh như thế.
Quan tài cách đó cũng không xa nên chỉ vài bước là Trần Mặc đã bước tới nơi, lúc này Bách Lý Mị Vân cũng xoay người lại, căm tức nha đầu kia né tránh nàng ta (bà này vô duyên, không lẽ cứ đứng yên cho bà đánh), vừa định tiến lên dạy dỗ nàng ta một trận thì bị hành động của Trần Mặc dọa cho đứng đơ người tại chỗ.
Minh Ngọc và một ám vệ khác khiên thì thể bên trong quan tài ra.
Nhất thời mùi xác thối tràn ngập trong không khí, khi Bách Lý Mị Vân thấy rõ cái xác kia, nếu không phải biết đó là phu quân của nàng thì nàng đã ngất xỉu rồi, nhưng bụng trào lên một dòng nước chua, nàng ta nhịn không được mà quay đầu nôn mửa.
Người này chết cũng được tám ngày rồi, hơn nữa khí hậu ở Vận An thành cũng tương đối nóng, xác chết của Vạn Hoành Đạt đã bắt đầu hư thối, khuôn mặt đã bắt đầu phù lên, không thể nhìn ra được tướng mạo lúc còn sống, rất nhiều bộ phận trên thi thể đã bắt đầu mưng mủ, giòi bọ mấp mấy trong hỗn hợp nước mũ và thịt của người chết, bởi vì hai người nâng xác tương đối mạnh tay nên con mắt của Vạn Hoành Đạt cũng rớt ra ngoài, mấu và giòi bọ cùng chui ra ngoài, bò tới bò lui trên khuôn mặt phù nề. Toàn bộ cái xác bốc lên một mùi tanh tưởi!
Hôm nay có một vài phu nhân đi theo đoàn hạ táng, chứng kiến cảnh Hạ Hầu Giác giết người, sau đó lại tận mắt thấy xác chết thì cảm thấy tinh thần không thể chịu nổi, có vài người thần kinh yếu còn té xỉu tại chỗ luôn.
Đám quan viên thì hâm mộ nhìn phu nhân nhà mình té xỉu, bọn hò không thể làm như thế được nếu không thì sau này sao mà ra đường được chứ!
Trần Mặc không thèm quan tầm tới mấy người này, nàng nhanh nhẹn mở hộp dụng cụ, lấy khẩu trang ra đeo vào, mang găng tay, sau đó lấy từ trong hộp ra một con dao nhỏ, bắt đầu tập trung loại bỏ thịt thối trên xác chết, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng không đổi sắc của nàng, bên tai còn có thể nghe rõ âm thanh nàng xử lý xác chết, ngay cả Bách Lý Mị Vân đang nôn mửa cũng dừng lại, toàn bộ mọi người trong nghĩa địa đều dại ra nhìn nàng, cảnh tượng bây giờ muốn bao nhiêu kì dị thì có bấy nhiêu kì dị.
Hình ảnh này còn kích thích thì giác hơn cả khi thấy Hạ Hầu Giác giết người, mấy người hồi nãy còn thấy nàng đáng thương bây giờ lại kinh ngạc tới rớt cằm, cô gái đáng thương? Cuộc đời bi kịch? Sao bây giờ họ lại thấy mình đáng thương bi kịch hơn nhiều nhỉ? Không phải chỉ quấy rối lễ tang sau đó sỉ nhục thi thể một chút là xong rồi sao? Sao còn nghiêm túc như thế? Các người cảm thấy như thế đáng sao? Đáng sao?
Rốt cục thì toàn bộ các vị phu nhân trong đám đông đều ngất xỉu, ngay cả một số quan viên cũng xỉu theo luôn, trước khi mất đi ý thức trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ, 'thật tốt quá, cuối cùng cũng xỉu được rồi!'
Còn về phần những người còn lại thì tay chân run cầm cập, đây chính là cơ hội giảm béo tốt nhất đó!
Ngay cả Hạ Hầu Giác cũng kinh ngạc nhìn cô gái đang nhanh nhẹn làm việc kia, tuy Liễu Thừa Phong có kể cho hắn về bản lĩnh của cô gái này nhưng khoảng cách giữa nghe và thấy tận mắt là khác xa nhau.
Nha đầu này đúng là không giống người thường.
Trần Mặc cẩn thận xử lý xác chết, xương trắng lộ ra ngoài, cảm xúc trên mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt rất chăm chú nghiêm túc, trong lòng thì thở dài: thời đại này không có dụng cụ chưng cốt, nếu không cũng không cần tốn thời gian để cắt bỏ thịt thối như vậy!
Mãi tới khi mọi việc làm được hơn một nửa, nàng mới cẩn thận quan sát thi thể, giọng nói lạnh như băng giống như truyền lên từ địa ngục truyền vào tai mọi người, "Người chết là nam, tuổi trong khoảng tới , chiều cao bảy thước năm tất (khoảng cm), thể trọng khoảng cân, xương ngực bị gãy nghiêm trọng, dựa vào góc độ gãy của xương có thể phán đoán khi ấy hung thủ dùng vũ khí sắc nhọn đâm vào từ trên cao, hơn nữa lực của hung thủ cũng rất lớn, bới vậy mới một nhát khiến nạn nhân tử vong tại chỗ, nguyên nhân dẫn tới cái chết là xương ngực gãy đâm vào phổi dẫn tới tử vong."
Mới đầu mọi người nghe Trần Mặc nói ra cân nặng và chiều cao của Vạn Hoành Đạt thì đều nghĩ Hạ Hầu Giác có chuẩn bị trước, càng khinh bỉ hắn, tuy tiều nha đầu này không hề sợ hãi mà xử lý cái xác, họ cũng công nhân là nàng có bản lĩnh, nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Nhưng khi nghe Trần Mặc nói tới nguyên nhân cái chết thì ai cũng kinh ngạc, bởi vì bọn họ chính là nhân chứng tận mắt nhìn thấy sự việc, đúng như cô gái này nói, hung thủ bay từ trên trời xuống, dùng dao đâm mạnh vào lồng ngực của Vạn đại nhân sau đó nhanh chóng bỏ đi, đúng là Vạn đại nhân bị một nhát dao đó mà bỏ mình, nhưng khi đưa xác về phủ thì tin tức tử vong mới được truyền ra.
Cái này... sao lại thế được? Cho dù thế lực tình báo của Cẩm Y vệ có lớn tới đâu thì cũng không thể điều tra ra cái này!
Nhưng một câu tiếp theo của Trần Mặc lại càng khiến mọi người giật mình, bao gồm cả Hạ Hầu Giác và Bách Lý Mị Vân.
"... xương cột sống của người chết có dấu hiệu bị cong, thắt lưng có dấu hiệu bệnh do lao động nặng, từ đó ta có thể đoán trước khi chết người này là một người lao động nặng, thường xuyên khuân vác đồ, xương đùi của người chết..."
Những lời kế tiếp không có ai nghe vào, những lời vừa rồi là ý gì? Quan lớn của Tây Lam quốc sao có thể làm việc nặng nhọc được? Không lẽ....
Người này không phải là Vạn Hoành Đạt?!