Editor: Song Ngư
Lục Á Minh xuyên qua một lối đi nhỏ chất đầy rác rưởi, gõ vào mặt cửa sắt với đầy vết rỉ sét, rất nhanh liền nhìn thấy bóng người cáo ráo của Phương Khải xuất hiện trước mắt, sau đó liền đi theo anh ta vào phòng.
Phòng khách từng đầy mùi máu tươi nay đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Lục Á Minh vừa nhìn bốn phía thì vẫn có thể nhớ lại hình ảnh đáng sợ lúc ấy, không hiểu thế nào lại mang đến cảm giác âm u tối tăm. Ông liếc mắt nhìn thấy Tiểu Nghi nhanh chóng chạy vọt vào trong bếp, thì bèn ngồi xuống nói với Phương Khải: “Nói thật, thật không nên để con bé ở trong phòng này nữa.”
Phương Khải đưa cho ông một điếu thuốc, bất đắc dĩ nhìn về hướng của Tiểu Nghi nói: “Con bé không còn chỗ nào để đi nữa, tôi giúp nó liên lạc với mấy người thân rồi, nhưng không ai chịu nguyện ý nhận cả. Dù sao mẹ nó cũng nghiện ma tuý, còn con bé bây giờ lại………”
Lục Á Minh nghĩ đến đứa trẻ bơ vơ kia không nơi nương tựa thì trong lòng hơi chua xót, lại hỏi: “Bây giờ con bé vẫn không thể nói chuyện sao?”
Phương Khải lắc đầu, thở dài nói: “Đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, chức năng cơ thể không có vấn đề gì cả, chắc là do chướng ngại rối loạn tâm lý nên không thể nói chuyện được cần phải tìm bác sĩ tâm lý để điều trị. Bác sĩ nói lúc nào có thể nói chuyện được thì phải xem khi nào nó có thể bước qua điểm mấu chốt này.”
Lục Á Minh nghĩ đến mục đích của chuyến đi này thì trong lòng không khỏi chùng xuống. Đột nhiên ông ấy cảm thấy bên người có nhiều thêm một người nữa, quay đầu thì thấy Tiểu Nghi mở đôi mắt to, cẩn thận nhìn chén trà nóng đặt trên bàn trước mặt ông, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu trở về phòng ngủ, bắt đầu ngồi vào bàn nhỏ mà làm bài tập.
Lục Á Minh cảm thấy đôi mắt mình bị hơi nóng bốc lên có hơi chua chát, lại thở dài nói: “Đứa nhỏ này hiểu chuyện như vậy, đúng là làm người đau lòng mà, khó trách cậu không bỏ được, vẫn luôn ở lại đây chăm sóc con bé.”
Phương Khải rít một hơi mạnh, ánh mắt trở nên hơi mơ hồ: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai mẹ con là lúc tôi đi làm đặc cần, lúc đó tôi là đàn em dưới trướng một ông trùm xã hội đen, theo mệnh lệnh mà đến nhà hai người đòi mợ. Mẹ con bé lúc đó đã nghiện ma tuý đến nợ nần chồng chất, thật sự bị dồn đến đường cùng nên đành phải đẩy con bé ra, nói là bán nó để gán nợ. Tiểu Nghi lúc đó mới có tuổi thôi, nhiều đứa trẻ khác đều còn đang ở cái tuổi nghiện chơi game trên IPad gì đó, thế nhưng con bé thì chẳng những phải chăm sóc cho bản thân mình mà còn phải chăm sóc cho mẹ nó nữa. Lúc đó tôi thấy nó thưc sự sỡ hãi, còn ôm chặt cái cặp sách, nhỏ giọng hỏi mẹ nó: Con đến đó có thể tiếp tục đi học được nữa không? Anh biết không, tôi là một người đàn ông thô thiển thế mà vì câu nói đó suýt nữa là khóc luôn rồi. Sau đó, tôi liền nghĩ cách lén mượn mẹ nó một số liền, để trả hết nợ dùm bà ấy. Sau đó tôi không làm đặc cần nữa, nhưng vẫn mãi không yên tâm về Tiểu Nghi, nên thường xuyên vẫn đến chăm sóc, cho con bé ít tiền tiêu để mua đồ ăn. Đứa nhỏ này xác thật hiểu chuyện làm người đau lòng, nhưng mà đáng tiếc………..Còn nhỏ tuổi mà phải trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ người thân duy nhất cũng chết rồi, thật không biết sẽ thế nào nữa.”
Anh ta nhả thuốc ra thành một vòng tròn, “Không nói chuyện này nữa, mọi người điều tra thế nào rồi? Còn chưa có tiến triển gì sao?”
Lục Á Minh cười khổ, Tổ Chuyên Án hai ngày nay tập trung kiểm tra tất cả các trung tâm cưỡng chế cai nghiện nằm trong khu vực, thế nhưng vẫn chưa phát hiện được người nào phù hợp với đặc điểm nhận dạng của hung thủ cũng như người tình nghi có thời gian gây án. Hôm nay ông đến đây mục đíhc chính là muốn xe người chứng kiến bên này có tiến triển gì mới không, nhưng nhìn tình hình hiện tại của Tiểu Nghi thì chắc là không có thu hoạch được gì.
Ông bị vụ án này làm đau hết cả đầu, lại thảo luận về vụ án với Phương Khải: Băng dán quấn dưới người chết đã được xác nhận là băng y tế, mà hung thủ có thể chuẩn xác rút máu nạn nhân từ động mạch chủ, còn có thủ pháp quấn băng cực kỳ chuyên nghiệp, vì vậy, công việc của hắn ta chắc chắn có liên quan tới ngành y tế. Mà hai nạn nhân đều là người nghiện ma tuý, hung thủ lại có thể thuộc nằm lòng địa chỉ của bọn họ, lại có thể lấy được sự tin cậy của hai người mà vào trong nhà, vì vậy họ sẽ tập trung điều tra các nhân viên y tế ở các trung tâm cưỡng chế cai nghiện trong khu vực.
Phương Khải sau khi nghe xong thì trầm tư trong chốc lát, nói: “Theo như tôi được biết thì có rất nhiều bệnh viện cộng đồng cũng sẽ định kỳ đưa đồ cấm cho những kẻ nghiện thuốc có đăng ký trong hồ sợ, bọn họ chắc hẳn cũng phù hợp với đặc thù của hung thủ, nếu thử mở rộng phạm vi điều tra thì có thể sẽ có thu hoạch đấy.”
Mắt của Lục Á Minh sáng lên, đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên, ông vừa nghe điện thoại xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái gì! Lại có thêm người chết sao! Vẫn là thủ pháp giống vậy sao, được rồi, tôi lập tức qua ngay……..”
Cùng lúc đó, Tô Lâm Đình hiếm khi có ngày không đến phòng thí nghiệm, ông ấy vừa mới đi ra cửa phòng mình thì bắt được Tần Duyệt đang lén lút ở ngoài cửa phòng bên cạnh, vì thế ông đi lên vỗ vai anh hỏi: “Cháu đang tìm gì thế?”
Đang rình coi lại bị chủ nhân bắt gặp, Tần Duyệt cho dù có chai mặt hay mặt dày thế nào thì cũng có hơi ngượng ngùng, anh chột dạ cười nói: “Cháu chỉ muốn nhìn một chút thôi, trong căn phòng này rốt cuộc có gì thế ạ?”
Tô Lâm Đình nở nụ cười, nói: “Cháu vẫn còn nhớ kỹ chuyện này sao. Nhiên Nhiên sợ cháu vào phòng lộn xộn làm hỏng dụng cụ bên trong nên mới cố ý doạ cháu thôi.”
Ông ấy móc chìa khoá mở cửa phòng ra, Tần Duyệt đi theo ngó đầu vào, phát hiện bên trong thế nhưng là một căn phòng thí nghiệp, chữ “cắt” trong lòng còn chưa kịp ra miệng thì mắt đã nhìn thấy được con chuột trắng chỉ còn nửa chân, trên kệ còn chất đầy xác động vật ngâm trong hợp chất formalin thì nghĩ thầm: Cái này đúng là kích thích.
Tô Lâm Đình dẫn anh vào cửa, giải thích nói: “Có lẽ cháu không biết chứ Nhiên Nhiên ngoại trừ công việc ở trong Cục Cảnh sát thì còn là trợ lý của chú nữa.”
Tần Duyệt ngạc nhiên hỏi: “Không phải cô ấy học pháp y sao ạ?”
Tô Lâm Đình nói: “Từ nhỏ nó đã đi theo chú ngâm mình trong phòng thí nghiệm rồi, hồi Đại học lại cầm hai bằng Thạc sĩ Pháp y học và Sinh vật học nữa, vì thế chú đã thiết kế một căn phòng thí nghiệm ở nhà để con bé có rảnh thì giúp chú làm thực nghiệm, rồi ghi chép một vài số liệu.
Tần Duyệt nhịn không được nói thầm, khó trách Tần Nam Tùng đưa mình đến Tô gia để tiếp thu cải tạo, bởi vì anh trai ưu tú từ nhỏ kia của nhà anh nếu so với Tô Nhiên Nhiên thì cũng chỉ xem như bình thường thôi.
Trên mặt của Tô Lâm Đình không nhìn ra sự kiêu ngạo, chỉ khe khẽ thở dài: “Đứa nhỏ Nhiên Nhiên này, từ nhỏ đã có IQ cao, việc học trước này chưa từng làm chú phải bận tâm lo lắng gì cả, tính cách thì cũng rất ngoan ngoãn dịu dàng, còn không trải qua thời kỳ phản nghịch nào cả, nên chú đương nhiên cũng hơi bỏ bê nó, chỉ một lòng tập trung vào các dự án. Chờ đến lúc chú phát hiện ra vấn đề muốn khắc phục thì đã không còn kịp nữa rồi.”
Tần Duyệt vừa nghe vừa không nhịn được tò mò mà di chuyển nắp hộp bên cạnh, ai ngờ thấy được hai tròng mắt đang ngâm trong nước, làm anh sợ tới mức thiếu chút nữa hét thành tiếng. Tô Lâm Đình vẫn đang đi vào trong hồi ức, tiếp tục nói: “Chú và vợ ly hôn từ sớm, chú vốn không hiểu phải chăm sóc con nít thế nào, trước giờ cũng chưa từng dạy con bé cách làm người, vì vậy nó không biết nơi ở chung giao tiếp với người khác thế nào. Sau đó chú mới biết được, con bé bởi vì thường xuyên được nhảy lớp, tính cách lại quái gở nên lúc đi học thường xuyên bị bạn học bắt nạt, vì thế nó liền trở nên khép kín hơn, từ từ quen sống trong thế giới của riêng mình.”
Tần Duyệt giật mình, nghĩ đến Tô Nhiên Nhiên kia luôn ngồi ngốc một mình trong góc, rồi bị xa lánh vắng vẻ thì trong lòng thế nhưng sinh ra chút áy náy: Lúc trước anh chính là thích nhất đi bắt nạt mấy bạn học có thành tích tốt.
Tô Lâm Đình đột nhiên thở dài, nói: “Đáng tiếc chú và vợ ly hôn sớm, nếu để bà ấy dạy Nhiên Nhiên thì chắc con bé sẽ không giống vậy.”
Trong đầu Tần Duyệt lập tức hiện ra một Tô Nhiên Nhiên phiên bản thành thục, bèn nhịn không được hỏi: “Cô là mẫu người thế nào ạ?”
Ánh mắt Tô Lâm Đình hiện lên tia sáng, nói: “Bà ấy hoàn toàn không giống chú, xinh đẹp, thú vị, nhiệt tình còn thích giao tiếp nữa, lúc ấy chính là nhân vật phong vân ở hội Học Sinh đấy, nam sinh theo đuổi chắc phát xếp đầy cả một tầng lầu lận, chú cũng không biết sao bà ấy lại chọn một người mọt sách như chú đây nữa.” Ông đột nhiên liếc mắt nhìn Tần Duyệt, giống như hơi tự hào cười nói: “Còn nữa, lúc đó bố cháu cũng từng theo đuổi bà ấy đấy……..”
Tần Duyệt mở to mắt, không thể tưởng tượng được bố anh lại có một lịch sử đen tối như thế, sau đó thì anh vui vẻ khi người gặp hoạ mà nghĩ, bố anh là người khôn khéo và tự phụ như vậy, thế nhưng lại bại dưới tay Tô Lâm Đình, người nhìn cái gì cũng đều không bằng ông, trong lòng ông ấy chắc đang tức chết đây.
Tô Lâm Đình tiếp tục nói: “Sau đó, Nhiên Nhiên lên Đại học ở trong ký túc xá trường, chú luôn thuyết phục nó thử đi giao tiếp với các bạn học xem, nhưng cũng chả có hiệu quả gì cả. Sau đó………..Có nam sinh bắt đầu theo đuổi nó nữa.”
Lúc đầu Tần Duyệt còn đang bận nhìn con khỉ nhốt trong lồng sắt rồi suy nghĩ phòng thí nghiệm này thế nhưng còn có vật sống đấy, ai dè vừa nghe xong câu này thì kinh ngạc quay đầu, chưa kịp suy nghĩ mà đã trả lời: “Vậy chắc kết cục của cậu ta thảm lắm.”
Nhận được ánh mắt vô cùng không thân thiện của Tô Lâm Đình liếc qua làm anh xấu hổ ho hai tiếng, nói: “Vậy chắc cậu ta không thành công đâu nhỉ.”
Ai ngờ Tô Lâm Đình lại nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Không, Nhiên Nhiên đồng ý.” Ông nhìn Tần Duyệt lộ ra biểu cảm không thể tin tưởng, lại nói: “Theo ý con bé nói thì nó muốn tự mình đi tìm tòi nghiên cứu vì sao nhân loại sẽ vì tình yêu, cái thứ tình cảm mờ mịt hư vô đó mà làm những hành vi không hề có logic tí nào như vậy.”
Tần Duyệt quả thật không thể tin tưởng: “Cô ấy muốn dùng tình yêu để làm thực nghiệm sao!”
Tô Lâm Đình thở dài nói: “Chú cũng không đồng ý suy nghĩ của nó, nhưng là hai đứa nó bên nhau một thời gian ngắn rồi lại chia tay, đại khái chắc chỉ có tuần. Chú cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì nữa nhưng Nhiên Nhiên cũng không nói về việc này nữa, nhìn như là không để ý. Chú thậm chí còn cảm thấy từ sau chuyện đó thì nó cũng sẽ không muốn đi thử chuyện gì nữa.”
Đột nhiên Tần Duyệt nhớ tới tờ giấy ghi chú họp lớp kia, còn có cái dấu chấm hỏi to đùng nữa, có lẽ chuyện này ở trong lòng cô cũng chả to tát gì. Nghĩ thế làm anh sinh ra vài phần hứng thú với cuộc họp lớp sắp tới này.
Tô Lâm Đình hiếm khi tìm được người dốc hết lòng về sự áy náy dành cho con gái mình từ trước tới nay, cứ lải nhải miết. Còn Tần Duyệt thì vẫn mãi nhìn chằm chằm con khỉ nhỏ nhốt trong lồng sắt kia, đôi tay nó bám trên lan can, cực kỳ đáng thương nhìn anh. Tần Duyệt quay đầu thoáng nhìn sang xác chết ngâm trong hợp chất formalin bên cạnh, nhịn không được run rẩy mà suy nghĩ, chẳng lẽ con khỉ nhỏ đáng yêu trước mặt này cũng sẽ phải……….
Anh vì thế dừng bước chân lại, lớn tiếng gọi: “Chú Tô, trên ngừoi con khỉ này chắc không tiêm mấy loại virus linh tinh gì chứ ạ.”
Tô Lâm Đình nhìn con khỉ rồi nhíu mày suy nghĩ nói: “Con này hình như là mới đưa đến đây, chắc là Nhiên Nhiên dùng để quan sát tập tính của nó.”
Con khỉ nhỏ như nghe được tia hy vọng bèn vội vàng thò nửa cái đầu ra, chớp đôi mắt to ngập nước mắt, ngửa đầu chờ đợi nhìn anh làm Tần Duyệt sinh ra một cảm giác anh hùng, anh hạ quyết tâm nói: “Không bằng chú bán nó cho cháu đi, trừ vào tiền sinh hoạt phí của cháu ấy.”
Đến buổi tối, Tô Nhiên Nhiên lê thân xác mệt mỏi từ trong Cục trở về nhà, lại phát hiện Tô Lâm thế nhưng phá lệ ngồi trong phòng khách mà đọc sách, liền tò mò hỏi: “Hôm nay bố không đến phòng thí nghiệm sao?”
Tô Lâm Đình tháo mắt kính xuống, nói: “Có dụng cụ xảy ra chút vấn đề nên hôm nay bố nghỉ một ngày.” Ông thấy Tô Nhiên Nhiên đi ngày về phòng thì đột nhiên nhớ tới một việc, bèn nói: “À, đúng rồi, con khỉ trong phòng thí nghiệm của con bị Tần Duyệt mang đi rồi.”
“Con khỉ?” Tô Nhiên Nhiên mê man quay đầu lại, đột nhiên nhớ tới chuyện gì bèn mở to đôi mắt, nói: “Nhưng con khỉ đó vừa được tiêm hormone thử nghiệm xong, nó đang trong thời kỳ động dục mà………”
Tô Lâm Đình vội vàng bỏ sách xuống, cùng Tô Nhiên Nhiên chạy vọt tới cửa phòng của Tần Duyệt, chỉ thấy Tần Duyệt đang thẹn quá thành giận trừng đôi mắt nhìn con khỉ đứng trên bàn của mình, mà con khỉ kia thì đang dùng ánh mắt vô tội vô cùng đáng thương nhìn anh, còn hai tay thì đang chăm chỉ ‘xóc lọ’……….
Vẻ mặt Tần Duyệt như tức điên, chỉ vào mũi nó mà dạy dỗ: “Giao phối là phương thức tận hưởng khoái lạc cấp thấp nhất, chúng ta là loại động vật linh trưởng thì nên theo đuổi phương thức cao cấp hơn, mày có hiểu không hả?”
Tô Nhiên Nhiên đột nhiên cảm thấy, một người một khỉ này kỳ thật đúng là xứng đôi vừa lứa.