Đó là một gương mặt quen thuộc, mấy ngày trước còn sống sờ sờ kêu gào trước mặt cô mà bây giờ đã xanh tím nằm trên bàn khám tử thi lạnh ngắt.
Tô Nhiên Nhiên thở dài trong lòng rồi đeo bao tay vào bắt đầu giải phẫu, nhưng thời gian tiến hành càng dài thì cô càng nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi ngờ.
Lục Á Minh đứng bên cạnh sốt ruột, vụ án này không chỉ xảy ra trước mặt biết bao nhiêu người mà còn được cả nghìn người thấy được thông qua buổi phát sóng trực tiếp.
Bây giờ trên mạng đều bàn tán xôn xao về chuyện “ma quỷ giết người”, thậm chí có rất nhiều tổ chức phi chính phủ tin vào các sự kiện chưa rõ, còn đặc biệt tổ chức cả đoàn đến trường quay nơi xảy ra vụ việc mà ‘hành hương’ nữa. Hơn nữa, cộng với việc che che giấu giấu của bên truyền thông làm trong lúc nhất thời ai nấy đều lo sợ, điều đó làm bên chính phủ cũng rất đau đầu.
Cho nên cấp trên cũng đã ra lệnh cho ông nhất định điều tra ra chân tướng trong vòng ngày, bắt được tên hung thủ đã lên kế hoạch này để cho công chúng một lời giải thích, cũng đánh bay những lời đồn ma quỷ kia.
Muốn tìm ra được thủ phạm thì trước tiên phải điều tra được cuối cùng là Chung Nhất Minh chết như thế nào, lúc đầu ông ấy còn trông cậu vào việc khám nghiệm tử thi là có thể tra ra được nguyên nhân chết, nhưng bây giờ nhìn biểu cảm của Tô Nhiên Nhiên thì ông đột nhiên cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như ông đã nghĩ.
Cuối cùng, khi Tô Nhiên Nhiên giải phẫu trong thi thể thì ngẩng đầu lên nói với ông: “Ngoại trừ những vết thương khác thì nguyên nhân chết………của anh ta là ngạt thở.”
Cô hiếm khi khi dùng tông điệu không chắc chắn như này để xác định nguyên nhân chết làm Lục Á Minh càng cảm thấy chuyện này có hơi quái lạ, ông nghe Tô Nhiên Nhiên nói tiếp: “Khuôn mặt của nạn nhân có màu xanh và tím, dưới da có xuất huyết nhẹ còn trái tim thì bị sưng lên, đây đều là những triệu chứng của nghẹt thở mà chết. Hơn nữa, không phát hiện vết thương ngoài da khác trên người cậu ta.”
“Cháu nói cậu ta thật sự tự bóp cổ mình chết sao!” Lục Á Minh bị khí lạnh trong phòng khám nghiệm tử thi làm rùng mình.
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu nói: “Phần cổ không có vết sẹo sâu nào cả, sụn thanh quản cũng không bị gãy cho thấy lực mà cậu ta dùng không đủ làm bản thân bị siết đến chết được.”
Lời giải thích này còn hoang đường hơn, trên sân khấu lúc đó chỉ có một mình cậu ta, nếu không phải cậu ta thì còn có thể là ai nữa chứ.
Ngay cả trợ lý nhỏ bên cạnh Tô Nhiên Nhiên cũng run giọng nói: “Chẳng lẽ thật sự là ma quỷ bóp chết anh ta sao.”
Lời nói còn chưa xong đã bị Lục Á Minh trừng mắt một cái, mà Tô Nhiên Nhiên cũng lắc đầu, nói: “Cái gì gọi là hồn ma giết người chứ, cũng chỉ là lợi dụng nỗi sợ hãi đối với những điều không biết của mọi người thôi. Bây giờ nguyên nhân chết còn chưa rõ ràng là bởi vì điểm đáng ngờ này chưa được giải thích đầy đủ, ví như chỗ này………”
Cô chỉ lên cổ và tay của Chung Nhất Minh, nói: “Hai chỗ này rõ ràng có dấu hiệu đen bởi vì bị bỏng, nhưng tạm thời cháu còn chưa nghĩ ra được cuối cùng là do cái gì tạo thành. Còn nữa, quần áo cậu ta mặc đã được đưa đến bộ phận kiểm nghiệm rồi, chờ có kết quả thì chắc là có thể tìm được manh mối mới.”
Điều này làm Lục Á Minh cũng yên tâm hơn, Tô Nhiên Nhiên vừa tháo bao tay vừa hỏi: “Đã điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân chưa ạ?”
Nhắc tới chuyện này thì Lục Á Minh lại cảm thấy đa đầu, “Tên Chung Nhất Minh này đắc tội với không ít người, chỉ riêng người đòi nợ thôi đã cả đống rồi, bây giờ tổ A còn đang bận việc, bây giờ kiểm tra từng người một không biết tốn bao nhiêu thời gian đây.”
Tô Nhiên Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Có một người tên là Chu Lung, cũng là nghệ sĩ của Nghiên Nguyệt, trước đây cháu từng thấy hai người họ cãi nhau, hình như cậu ta rất bất mãn với việc Chung Nhất Minh tham gia cuộc thi. Lúc còn sống thì Chung Nhất Minh còn từng nhận được lời đe doạ tử vong nữa, có người động tay động chân với guitar của cậu ta, suýt nữa làm cậu ta bị thương rồi. Cháu nghĩ mọi người có thể đến phòng luyện tập của cậu ta xem thử, nhất định là người trong công ty, cho nên có thể xếp Chu Lung vào nhóm đối tượng cần điều tra luôn.”
Lục Á Minh kích động gật đầu, nói: “Được, đây là manh mối cực kỳ có ích, bây giờ chú sẽ kêu bọn họ đi điều tra.”
Tô Nhiên Nhiên bận xong bên này thì lại vội vàng đi lấy kết quả so sánh sóng âm.
Lúc đó từ micro của Chung Nhất Minh có truyền ra tiếng nói chuyện của một người khác, càng thêm khẳng định sự phỏng đoán của mọi người về hồn ma. Tô Nhiên Nhiên cảm thấy nơi phát ra âm thành này rất quan trọng, vì thế mang bản sao đến bộ phận kiểm nghiệm làm so sánh sóng âm. Kết quả chứng minh âm thanh kia không phải là tiếng người mà là đã qua thay đổi giọng nói, nói cách khác là có người cố tình muốn che giấu giọng nói thật của mình.
Tô Nhiên Nhiên nhìn tờ báo cáo trên tay thì càng thêm hoài nghi rất có khả năng là người trong Nghiên Nguyệt gây ra, vì thế cô lập tức đi tìm Lục Á Minh muốn lấy hồ sơ cái chết của Viên Nghiệp.
Suy nghĩ này trùng khớp với Tổ Chuyên Án, lúc đó tất cả mọi người nghe thấy giọng nói trong micro nói rằng Chung Nhất Minh giết cậu ta, như vậy vụ án này rất có khả năng bởi vì trả thù mà giết người. Mà sự thật về cái chết của Viên Nghiệp có thể là chìa khoá làm rõ toàn bộ sự việc.
Nhưng tất cả tư liệu đều cho thấy lúc Viên Nghiệp tử vong thì ở một mình trong phòng luyện tập, nguyên nhân chết là do ngừng tim đột ngột, lúc kiểm tra thi thể thì cũng không có vết thương ngoài da cũng như trúng độc cho nên mới xác định cậu ta chết là do đột tử bất ngờ.
Tô Nhiên Nhiên nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi của Viên Nghiệp hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra manh mối gì cả, cả vụ án cứ như vậy rơi vào bế tắc……..
Lúc Tô Nhiên Nhiên về tới nhà thì bất ngờ không thấy bóng dáng lượn qua lướt lại của Tần Duyệt, còn cửa phòng anh thì đóng chặt, mơ hồ có thể nghe được tiếng bám lấy cửa ‘rầm rầm’.
Cô cảm thấy kỳ lạ nên ghé sát tai vào cẩn thận nghe thì lại nghe thấy tiếng nhảy nhót lung tung rồi kêu chít chít, lần này cô cũng xác định được đó là tiếng của Lỗ Trí Thâm.
Chẳng lẽ Tần Duyệt trốn bên trong ngược đãi khỉ sao?
Cô nhíu mày do dự một lát rồi cuối cùng mở cửa ra, Lỗ Trí Thâm thấy được ánh rạng đông tự do thế là đầy vẻ uất ức nhào vào trong lòng cô, rồi lại ngẩng đầu muốn ôm muốn được an ủi.
Tô Nhiên Nhiên ghét bỏ kéo cổ nó ra, lại hỏi: “Chủ nhân của mày đâu rồi? Sao lại nhốt mày trong này?”
Lỗ Trí Thâm tức giận bất bình mà kêu chít chít, kích động đến mức quên mất nó là một con khỉ làm Tô Nhiên Nhiên cực kỳ đau đầu.
Lỗ Trí Thâm thấy cô nghiêm mặt muốn chạy lấy người thì cuối cùng mới từ bỏ loại lên án không hiệu quả này, rồi lại khoa tay múa chân dẫn cô vào trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tần Duyệt đầu đầy mồ hôi đang nghiên cứu thứ gì đó, bên cạnh là một đống chai lọ vại bình.
Tô Nhiên Nhiên thấy kỳ lạ thế nên đi đến sau lưng anh hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Tần Duyệt hoảng sợ, quay đầu hỏi: “Em về lúc nào đấy?” Khoé mắt thoáng nhìn tới con khỉ liền trừng mắt nhìn nó nói: “Có phải là mày cáo trạng không hả!”
Lỗ Trí Thâm chộc dạ gục đầu xuống rồi thức thờii lùi ra ngoài, Tô Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm mấy cái ly chứa chất lỏng đầy màu sắc trước mặt thì càng thêm khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc là anh đang làm gì thế?”
Tần Duyệt nhướng mày cười: “Pha chế rượu. Tôi sợ Lỗ Trí Thâm làm loạn nên mới nhốt nó trong phòng.”
Từ sau khi Phương Lan rời đi thì anh vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc bản thân anh có kỹ năng gì mà có thể kiếm được tiền. Cuối cùng lại bất đắc dĩ phát hiện ra ngoại trừ ca hát thì sở tường duy nhất của anh chính là ăn chơi.
Lúc trước ở quán bar thì anh rất có hứng thú với pha chế rượu, cũng đi theo học được vài mẹo, vì thế quyết định ở nhà tự thử xem sao, tốt xấu gì cũng coi như tay nghề tự học.
Anh sợ Tô Nhiên Nhiên cho rằng anh lại kiếm chuyện cho nên vội vàng buông ly xuống hỏi: “Em nói xem, tôi mở quán bar có được không?”
Tô Nhiên Nhiên bình tĩnh nhìn anh: “Anh có tiền không?”
Tần Duyệt nhất thời nghẹn lời, bĩu môi nói: “Nếu không thì tôi đi làm nhân viên pha chế, dù sao có thể kiếm tiền là được.”
Tô Nhiên Nhiên kỳ quái nhìn anh đăm đăm, không hiểu sao đột nhiên anh lại có hứng tú đối với việc kiếm tiền như thế.
Tần Duyệt bị cô nhìn có hơi xấu hổ, lại cầm ly rượu như báu vật quý giá nói: “Em thử xem, uống ngon lắm, tôi mất rất lâu mới pha ra được hương vị này đấy.”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu nói: “Tôi không uống rượu.”
Tần Duyệt lại quay đầu tìm, rồi đổi một ly khác nói: “Vậy uống ly này đi, ly này không có cồn này.”
Chiếc ly đó có màu xanh nhạt cùng màu vàng cam tạo thành hai tầng màu, màu sắc thoạt nhìn cực kỳ đẹp mắt. Tô Nhiên Nhiên chưa từng thấy qua thứ này nên nhất thời cũng có hơi tò mò, vì thế cô cầm lấy rồi nhẹ nhàng nhấp một miếng, vừa vào miệng thì rất ngon pha lẫn với mùi huơng nhàn nhạt làm trong lòng cô cảm thấy thoải mái, thế là cô uống hết luôn cả ly.
Tần Duyệt thấy cô uống hết thì trong lòng có hơi đắc ý, bèn vội vàng hỏi: “Uống có ngon không?”
Tô Nhiên Nhiên gật đầu, vừa định nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, trên mặt cũng đỏ bừng lên, vì thế cô nhíu mày hỏi: “Cái này thật sự không có cồn sao?”
Tần Duyệt sững người, sau đó kiểm tra cẩn thận cái ly kia sau đó trợn tròn mắt nói: “Ấy, tôi lấy sai rồi, ly này có bỏ thêm rượu.”
Tô Nhiên Nhiên đang định mắng anh vô trách nhiệm, cô chưa từng uống rượu bao giờ nên bây giờ chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, đầu thì cứ như có ai lắc mạnh đến sa sầm mất hết tri giác không thể cử động bình thường được.
Tần Duyệt thấy dáng vẻ này của cô thì cũng có hơi sợ hãi, vội vàng đỡ cô ngồi xuống sô pha rồi cẩn thận hỏi: “Em không sao chứ.”
Tô Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng anh, trong mắt đột nhiên có một lớp sương mù, chu miệng hỏi, “Vì sao anh lừa tôi?”
Giọng nói này như vừa làm nũng vừa giận dỗi, cùng với vẻ đạm bạc lạnh nhạt của cô trước đây thì như hai người khác nhau, điều này làm Tần Duyệt ngơ ngẩn, mãi mới hoàn hồn phát hiện ra đây là biểu hiện khi uống say của cô, lại nhịn không được mà cảm thán trong lòng: Hoá ra bộ dáng lúc say của Tô Nhiên Nhiên là như này đây, cứ như đứa trẻ làm nũng vậy.
Anh đột nhiên nổi hứng chơi đùa, bèn ngồi vào bên cạnh cô, cố ý dùng ngữ khí không rõ ràng hỏi: “Vậy em chuẩn bị phạt tôi thế nào đây?”
Tô Nhiên Nhiên chu miệng lên, rất nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn uống nước.”
Tần Duyệt cảm thấy bộ dáng này của cô đáng yêu hết sức nên bèn đè xuống những suy nghĩ xấu xa trong lòng rồi đi rót chén nước cho cô, ai ngờ Tô Nhiên Nhiên không nhận lấy mà chỉ mê ly nhìn anh, nói: “Anh đút tôi đi.”
Âm cuối còn thoáng vút cao lên mang theo chút hương vị cầu xin làm lòng của Tần Duyệt ngứa ngáy, nhưng chỗ này là phòng khách Tô gia nên anh không dám thực hành mấy suy nghĩ trong lòng anh được, chỉ đành ngoan ngoãn đến trước mắt đút cô uống nước.
Tô Nhiên Nhiên uống mấy hớp nước nên bờ môi trở nên ẩm ướt sáng bỏng làm Tần Duyệt cảm thấy cả người xao động không thôi, oán hận trong lòng: Hôn một chút chắc không sao đâu.
Nhưng lúc này đột nhiên Tô Nhiên Nhiên quay đầu đi nhìn chằm chằm Lỗ Trí Thâm đứng ở góc tường nhìn hai người, nói: “Sao chỗ đó có con khỉ vậy?”
Tần Duyệt bị cô hỏi ngớ người, suýt nữa cười thành tiếng, lúc này lại nghe Tô Nhiên Nhiên nói tiếp: “Trông nó xấu ghê, giúp tôi đá văng nó đi đi.”
Lỗ Trí Thâm kinh ngạc trợn to, không rõ vì sao nó ngồi không mà cũng bị trúng đạn nữa, nó muốn chạy nhưng đã không kịp rồi, chủ nhân thấy sắc quên nghĩa của nó từng bước lại đây rồi không tí lưu tình nào mà ném nó vào trong phòng tối.
Tô Nhiên Nhiên thấy Tần Duyệt nghe lời như vậy thì cực kỳ vừa lòng nở nụ cười, sau đó rất tự nhiên duỗi tay nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ!”
Tần Duyệt hoàn toàn đứng hình, ở trong lòng lại suy nghĩ: Mẹ nó đang khảo nghiệm anh đây mà.
Anh cắn chặt răng, nói với bản thân nhất định phải nhịn, nếu không chẳng lẽ nhân lúc người ta uống say lại xuống tay cưỡng gian sao.
Vì thế anh hít sâu một hơi, vứt bỏ hết tất cả những suy nghĩ xấ xa đi rồi nhanh chóng đỡ cô vào trong phòng, đặt cô trên giường còn oán hận nói: “Nhanh ngủ đi.”
Tô Nhiên Nhiên rất nghe lời nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng, đôi mỏ đỏ vểnh lên như lông chim chuyển động, nhìn cực kỳ quyến rũ.
Tần Duyệt cảm thấy bản thân mình bị cô dày vò cả nửa ngày rồi, nếu mà không đòi chút gì tốt thì thật sự không cam lòng, vì thế anh cẩn thận cong lưng từ từ tiếp cận cô, định lén hôn cô một cái.
Ai ngờ anh đang định hôn thì bỗng nhiên Tô Nhiên Nhiên mở mắt ra, hai con ngươi đen láy nhìn anh đăm đăm làm Tần Duyệt sợ tới mức tim muốn rớt ra ngoài, vì thế anh vội vàng xấu hổ ngồi thẳng lại.
May là Tô Nhiên Nhiên không có phản ứng gì với hành vi của anh, chỉ đáng thương nói: “Tôi không ngủ được.”
Tần Duyệt sắp bị cô bức điên rồi, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy em tôi làm gì đây?”
Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Anh hát dỗ tôi ngủ đi.”
Tần Duyệt suy nghĩ trong lòng, cười hì hì nói: “Vậy em để tôi hôn một cái đi rồi tôi hát cho em nghe.”
Ai ngờ Tô Nhiên Nhiên nhăn mặt suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Không được, không có lời.”
Tần Duyệt đầy oán niệm, trong lòng thì thầm mắng: Đệch, uống say mà còn khôn như vậy à!