Rõ ràng là hung thủ sắp sa lưới mà lại chết tại nhà riêng theo cách này, cho dù là hình cảnh đã trải qua rất nhiều hiện trường phạm tội nhưng giờ phút này đều khó tránh khỏi có hơi bối rối.
Lúc này, có người đi đến bên cạnh camera nhìn hồi lâu, đột nhiên quay đầu hô to với mọi người: “Có thứ gì đó được ghi lại này.”
Trong phòng hội nghi của Thị Cục, trên màn hình rộng đang chiếu video được quay từ trong nhà Trâu Sinh.
Căn phòng âm u, tiếng xào xạc do sự chuyển động máy quay phim vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi với biểu cảm sa sút đang ngồi cúi đầu trên ghế, đôi vai khẽ ngã ra sau.
Bỗng nhiên, tròng mắt của hắn chuyển động, sự hoảng sợ vụt lên trong ánh mắt, sau đó cũng mở miệng, giọng nói khàn đặc đờ đẫn: “Đều là do tôi làm, là tôi đã hại chết cô ấy, tất cả đều do tôi……..”
Hắn chun mũi, đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, hai đường gân xanh trên cổ hằn rõ lên, “Tôi yêu cô ấy như vậy, vì cô ấy tôi làm gì cũng được, ngay cả chạm vào cô ấy thôi thì tôi cũng sợ sẽ tổn thương cô ấy, nhưng thật sự cô ấy chẳng qua chỉ là một kỹ nữ ham hư vinh mà thôi, vì tiền mà cô ấy tình nguyện ngủ cùng người đàn ông có vợ! Vì thế không thể trách tôi được! Không trách tôi…….Tôi cũng không nghĩ…….”
Câu nói kế tiếp đột nhiên dừng lại, dường như bỗng dưng bị ai bóp cổ, sau đó là nuốt thanh âm xuống.
Hắn mở miệng thở dốc, cuối cùng cũng làm bản thân bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào camera, ánh mắt trở nên hơi nhấp nháy: “Hôm đó là tôi gọi điện lừa cô ấy ra, sau đó bắt cóc cô ấy, còn cắt ngón tay của cô ấy rồi gửi cho Tần tổng. Ai bảo chỉ mới vừa được anh ấy thuận miệng khen ngón tay xinh đẹp thôi mà cô ấy đã hết sức vui vẻ rồi, đó chính là tự chịu nhục. Mấy người không cần tìm cô ấy nữa, cũng không có khả năng tìm được cô ấy đâu, bây giờ tôi sẽ đi theo cô ấy. Kết thúc…..Tất cả đều kết thúc……”
Sau đó, người đàn ông trên màn hình thở ra một hơi dài, gương mặt vẫn luôn căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng được. Hắn đứng lên, mới vừa đi về trước một bước thì đột ngột có một thanh thép sắc bén từ phía sau đâm xuyên qua, máu vương vãi khắp nơi…..
Hắn hoảng sợ trừng lớn mắt, cả người nghiêng sang bên rồi ngã xuống trên ghế, sau đó, nghiêng đầu không còn cử động nữa.
Cuối cùng video cũng kết thúc, màn hình lần nữa chuyển thành màu đen.
Tổ Chuyên Án im lặng giây lát, lúc sau Lục Á Minh mới mở miệng: “Mọi người có cảm thấy đoạn video này có vấn đề gì không?”
Có người thử thăm dò hỏi: “Tôi cảm thấy lúc hắn nói những lời này thì cảm xúc cứ phập phồng kỳ lạ lắm. Hơn nữa, nếu hắn muốn lựa chọn tự sát thì cái cách chết này cũng rất vô lý.”
Lục Á Minh gật đầu, sau đó nâng tay về phía Tô Nhiên Nhiên, nói: “Trước tiên mọi người nghe kết quả pháp y đã.”
Tô Nhiên Nhiên đứng lên, nhìn bức ảnh chiếu trên màn hình lớn và nói: “Nguyên nhân tử vong của nạn nhân là do bị một vật cùn đâm thủng phổi, dẫn đến tình trạng nhanh chóng bị thiếu Oxy trong phổi, làm ngừng hô hấp đột ngột đến chết. Trên thi thể ngoại trừ lỗ thủng ở ngực ra thì không còn vết thương ngoài da nào khác. Có thể suy đoán thời gian tử vong là phút sau khi video này kết thúc, ở hiện trường ngoại trừ dấu vết do chính nạn nhân lưu lại thì không còn phát hiện dấu vân tay hay chứng cứ DNA của người khác, cũng không thu được bất kỳ dấu giày có ích nào.”
Cô đổi sang một bức ảnh hoàn cảnh của hiện trường, nói tiếp: “Mà hung khí trí mạng chính là bay ra từ cơ quan được cài đặt trên ghế ngồi, lúc hắn đứng lên và bước ra ngoài thì vừa lúc dẫm lên thiết bị cảm ứng của cơ quan, vì thế liền mất mạng ngay.”
Lục Á Minh nheo mắt lại, hỏi: “Cháu cảm thấy có phải hắn ta tự sát không?”
Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ rồi lắc đầu, nói: “Cháu chỉ cảm thấy nếu một người một mực muốn kết liễu đời mình thì không cần thiết phải chọn cách bi thảm lại phức tạp như vậy.”
Lục Á Minh gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó ông sầm mặt lên tiếng: “Tôi nghĩ mọi người đều phát hiện chỗ khó hiểu trong đoạn video này: Từ đầu tới cuối Trâu Sinh trần thuật đều cực kỳ bình tĩnh, thậm chí cả câu chữ cũng không phập phồng tí nào, nhưng chỉ có đoạn mắng Chu Mộ Hàm là kỹ nữ thì cảm xúc có vẻ hết sức kích động, nhưng rất nhanh sau đó lại giống như bị gián đoạn mà dừng lại. Vì thế tôi suy đoán rằng, video này chỉ có một đoạn là lời nói thật sự của hắn, còn phần nhận tội thì có người ép buộc hắn phải nói.”
Ông chỉ vào một hình ảnh đang dừng trên màn hình và nói: “Mọi người có thể quan sát ánh mắt của hắn, ngoại trừ đoạn lời nói đó ra thì hắn luốn nghiêng nhìn phía dưới màn hình, mỗi lần đều sẽ lộ ra biểu cảm hơi sợ hãi. Vì thế, rất có thể ở chỗ đó có một người khác, dùng phương thức nào đó ép buộc hắn phải ghi lại toàn bộ những lời nói này.”
Ông tua đoạn video lại, nói tiếp: “Mà trong đoạn lời nói chân thật duy nhất của hắn thì hắn từng lặp lại: Chuyện này không thể trách tôi, tôi cũng không muốn……Mọi người cảm thấy đây có nghĩa là gì? Có phải là có người ép buộc hắn, bắt hắn ta phải lựa chọn giữa việc làm tổn thương Chu Mộ Hàm hoặc là tổn thương bản thân hắn, vì thế hắn cảm thấy bản thân bị ép phải làm như thế. Còn nữa, sau khi hắn nói xong toàn bộ mọi chuyện thì biểu cảm thả lỏng hẳn, khoé mắt hướng về phía trước tỏ vẻ vui sướng, đây không phải là trạng thái của một người muốn chết. Tôi nghi ngờ, tên hung thủ đó đã nói với hắn rằng chỉ cần hắn ghi xong đoạn lời nói này thì có thể sẽ không sao, mà cái cơ quan kia đã được thiết lập sẵn, chỉ chờ hắn thả lỏng bước đi, thế là có thể biểu diễn một cảnh tự sát trước ống kính rồi.”
Tô Nhiên Nhiên nghe tới đó thì trong lòng không khỏi bị gõ vài tiếng, lợi dụng nỗi hận mong cầu tình yêu mà không được của Trâu Sinh mà ép buộc hắn lựa chọn giữa sự sống của chính hắn và người hắn yêu, sau đó áp bức tinh thần hắn đến khi sụp đổ, rồi lại để chính hắn giẫm lên cơ quan mà chết. Chuyện này y hệt với thủ đoạn Hàn Sâm thiết kế hại chết người bạn học nghèo khổ kia.
Người này đúng là đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của cô, cũng rất biết cách lợi dụng bản chất của con người.
Ngữ điệu của Lục Á Minh trở nên nặng nề hơn, ông nói tiếp: “Chẳng qua Trâu Sinh dưới tình thế cấp bách vẫn nói cho chúng ta một cái tin tức, đó chính là Chu Mộ Hàm mất tích đã chết. Nhưng bây giờ chúng ta còn chưa tìm được thi thể của cô ấy. Tôi cảm thấy chúng ta có thể đột phá từ chỗ này, nhanh chóng tìm được thi thể của Chu Mộ Hàm, như vậy mới có thể phân tích ra manh mối của tên hung thủ thực sự đứng đằng sau.”
Trong văn phòng Tổng giám đốc của công ty Á Cảnh, sau khi Tần Mộ nghe xong Tần Duyệt thuật lại tất cả mọi chuyện thì sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Anh ấy không nói gì mà đi đến cửa sổ rồi khom lưng đốt một điếu thuốc, tuy rằng đã hết sức giữ bình tĩnh nhưng đôi tay lại không hề trấn định như mọi lần.
Ánh mắt của Tần Duyệt vẫn dính chặt trên người anh ấy: “Vụ án này hiện đang tiến triển như thế, những gì Nhiên Nhiên đã nói với em thì em đều nói cho anh nghe cả rồi, bây giờ anh có gì muốn nói với em không?”
Tần Mộ cúi đầu gảy điếu thuốc, tóc mái trên trán phủ lên đôi mắt của anh ấy làm anh ấy nhìn có vẻ hơi mệt mỏi: “Nói cái gì? Những gì nên nói anh đã nói hết rồi.”
Tần Duyệt đứng bật dậy, cũng kích động lên: “Bây giờ đã chết hai người rồi đấy! Con người Hàn Sâm này đáng sợ bao nhiêu thì anh còn biết rõ hơn bọn em. Hắn ta đến là vì anh đấy, cuối cùng là anh đang giấu diếm điều gì? Tại sao không dám nói cho tụi em và cảnh sát biết!”
Tay kẹp điếu thuốc của Tần Mộ run lên, sau đó hơi nghiêng mặt đi, như có ý vị sâu xa mà cười rộ lên, nói: “Không phải chú không vừa mắt anh lâu rồi sao, nếu anh xảy ra chuyện gì thì chú phải là càng vui hơn mới đúng chứ.”
Tần Duyệt giận dữ lườm anh ấy một cái, sau đó cũng cười khẩy một tiếng, nghiêng mặt nâng cằm lên, nói: “Đúng vậy! Em ước gì anh xảy ra chuyện, như vậy em sẽ thành đứa con trai duy nhất của nhà họ Tần, không còn có một người anh trai đè đầu em nữa!”
Sau đó anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Mộ một cái rồi đập cửa đi ra.
Ánh mắt Tần Mộ đuổi theo bóng dáng của anh, khoé miệng giương lên dần hạ xuống, trên mặt chỉ còn nỗi cô đơn sâu thẳm.
Anh ấy liên tục dập điếu thuốc lá trên gạt tàn tựa như để phát tiết, sau đó lại ngồi xuống dựa lưng lên ghế, anh ấy ngửa đầu lên không biết đang suy nghĩ điều gì…….
Tần Duyệt đầy bụng lửa giận mà không có chỗ trút, anh tháo nút áo sơ mi ra rồi đi đến phòng trà định rót một ly nước lạnh để bình tĩnh lại, ai ngờ vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng hét chói tai của giọng nữ bên trong, làm anh sợ tới mức suýt chút nữa cho rằng lại xảy ra án mạng gì nữa.
Nhưng sau tiếng hét chói tai đó thì anh lại nghe mấy tiếng hâm mộ bảy miệng tám mõ chen vào: “Cô lấy được phiên bản ngôi sao của YSL sao (), a a a, cái màu này đẹp quá…….”
Anh khoanh tay đi vào, ghé sát vào hỏi mấy người đó: “Mấy cô đang nói gì đấy?”
Nữ nhân viên kia đang chìm trong sự vui sướng vì cướp được son môi phiên bản giới hạn, vừa xoay đầu thì thấy gương mặt tuấn tú cười tươi của anh, vì thế căng thẳng suýt chút nữa không thở nổi. Sau đó cô ta vội cúi đầu để che giấu vẻ ửng đỏ trên mặt, nhẹ giọng nói: “Không có gì, mấy cô ấy đang xem son môi phiên bản ngôi sao tôi mới xếp hàng lấy được của YSL.”
Tần Duyệt nhìn chằm chằm cái hình vuông nhỏ trên tay của cô ta, hơi khịt mũi xem thường, “Chỉ có một món như thế mà đáng giá để vui như vậy sao.”
Một đồng nghiệp nữ cố ý chớp mắt nhìn anh vài cái rồi nói: “Giám đốc Tần đây vừa nhìn là biết trai thẳng vô tâm rồi, son môi này được bán với số lượng có hạn đấy, bây giờ các cửa hàng đều hết hàng cả rồi, chỉ cần cô gái nào mà có được thì đều sẽ không nhịn được mà phát điên thôi.”
Lời này làm Tần Duyệt phải suy ngẫm, cô gái nào có được cũng sẽ phát điên sao………Tính cách của cái cô trong nhà tuy hơi kỳ lạ nhưng dù gì cũng coi như là phụ nữ, hơn nữa anh còn chưa thấy được bộ dáng vui vẻ đế phát điên của cô đâu.
Suy nghĩ như vậy làm lòng anh có hơi ngứa ngáy, cũng không màng đến vẻ mặt hoa si của mấy cô gái đứng bên cạnh, mà xoay người trực tiếp đi ra ngoài.
Cuối cùng, Tần thiếu gia thông qua đủ loại quan hệ mà thu được tất cả các son môi phiên bản ngôi sao của YSL ở cửa hàng, anh cũng không biết màu nào thì hợp với Tô Nhiên Nhiên, vì thế đơn giản mua hết tất cả các màu.
Vì thế lúc Tô Nhiên Nhiên đối mặt với một đống ống vuông nhỏ ánh vàng rực rỡ thì nội tâm gần như sụp đổ. Cô cầm lấy một cây rồi mở nắp ra, nhìn chằm chằm cái hình thể màu đỏ đặc sệt cả nửa ngày, sau khi xác nhận được nó là gì thì mới mê man hỏi: “Đây là muốn làm gì? Làm thí nghiệm hả?”
Trong lòng Tần Duyệt mắng chửi nữ nhân viên khoác lác kia một hồi: Đây đâu phải là biểu cảm phát điên đâu! Nhưng anh vẫn duy trì vẻ mỉm cười của tổng tài bá đạo, cực kỳ sảng khoái nói: “Cho em đó, phiên bản giới hạn, có thích không?”
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy khó hiểu, “Nhưng có bao giờ em xài son môi đâu.”
“Không phải nói mỗi người phụ nữ đều cần một cây son sao?” Tần Duyệt nói xong thì lại cầm một cây son, tiếp tục vận động hành lang: “Em thử xem sao, nói không chừng em thích thì sao.”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu, “Thành phần của son môi là dầu trơn và sáp, tuy không độc hại nhưng sẽ bị lây nhiễm vi khuẩn trong không khí, một khi ăn vào thì không tốt cho cơ thể. Nếu không cân thận dính lên quần áo thì còn sẽ ảnh hưởng đến công việc của em nữa.” Cô đẩy cái ống vuông ánh vàng rực rỡ kia lại, “Vì vậy em không dùng.”
Tần Duyệt lần thứ hai bị lý luận lý lẽ nói năng hùng hồn của cô làm mắc nghẹn lại, nhưng anh thật sự rất muốn nhìn bộ dáng thoa son của Tô Nhiên Nhiên, vì thế phát huy hết thảy tinh thần la liếm lì lợn, anh bước đến bên cạnh cô và nói: “Em dùng một lần thử xem, cũng đâu có chết được.”
Tô Nhiên Nhiên lười dây dưa cùng anh, vì thế đứng lên muốn đi vào phòng, ai ngờ vừa bước được một nửa thì bị anh từ phía sau bế lên, sau đó trực tiếp ôm cô ngồi lên tên bàn, cô nhíu mày lớn tiếng kháng nghị, “Anh làm gì đấy?”
“Ngoan, thoa một lần cho anh xem nào.”
Tô Nhiên Nhiên giãy giụa một lúc nhưng phát hiện vô dụng, con người này một khi vô lại thì nhất định phải đạt được mục đích, vì thế cô chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy thoa một lần thôi đấy, anh lấy đại một cây đi.”
Tần Duyệt cười càng thêm vui vẻ, quay lại nghiêm túc chọn một màu trong đống đó, anh nhớ rõ người ta nói cái màu son gì mà trảm nam sắc (), anh ngược lại là muốn nhìn xem cái gì gọi là thuật trảm.”
() trảm nam sắc: màu son trong truyền thuyết thịnh hành với hàng ngàn thiếu nữ, nghe ta bảo nếu thoa màu son này thì có thể thu hoạch được tất cả trái tim của trai thẳng, như thoa lên là vô địch thiên hạ thu hút vô số đàn ông (theo Baidu, hình minh hoạ bên dưới).
Tô Nhiên Nhiên đang muốn duỗi tay lấy thì tay anh lại thu về, Tần Duyệt cười như tên trộm, ánh mắt nhu hoà dừng trên người cô: “Để anh thoa giúp em.”
Tô Nhiên Nhiên thở dài, cũng mặc anh làm gì thì làm, vì vậy Tần Duyệt vặn mở cây son môi đó ra, thoa dọc theo đường viền môi của cô, màu cam hồng dần dần phủ lên làn môi của cô, phù hợp với gương mặt trắng nõn hệt như cánh hoa nở rộ quyến rũ, đang chờ đợi người có lòng đến hái.
Động tác của Tần Duyệt ngày càng chậm, trong mắt dần tụ lại một màu đen, sau đó anh buông cái cây son đó xuống, cười vô lại nói: “Bây giờ anh nên lau cho em rồi.”
Tô Nhiên Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm lấy cổ của cô kéo xuống, rồi hơi ngửa đầu hôn lên đôi môi của cô.
Mùi hương lẫn lộn chui vào trong miệng, tàn sát bừa bãi và dây dưa khắp nơi, quấy đảo làm đầu lưỡi của cô tê dại, sau đó có dòng điện chạy thẳng vào da thịt, đốt cháy làm cả người nóng rực.
Tô Nhiên Nhiên cũng không còn sức suy nghĩ vấn đề có tốt cho sức khoẻ hay không nữa mà chỉ cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, cảm giác tê dại bỗng nhiên lan toả làm cô đột nhiên phát hiện: Cô hình như ngày càng quen với nụ hôn của anh mất rồi, điều này chẳng phải là dấu hiệu tốt gì cả.
Qua hồi lâu, Tần Duyệt mới thoả mãn buông cô ra, lại tựa vào trán cô, nói: “Bây giờ cho dù có chết thì anh cũng sẽ đi cùng em.”