Nữ Pháp Y Thân Ái

chương 64: anh quen tôi sao? (*)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

() Tên chương do edit đặt

“Con sẽ không từ bỏ người mà con yêu.”

Cô nói không nhanh không chậm, giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng ném những câu từ đó vào trong bóng đêm, nhưng nó lại như đốt lên pháo hoa rực rỡ đẹp đẽ trước mắt Tần Duyệt, thiêu cháy đến khiến toàn bộ trái tim của anh vỡ oà.

Tô Nhiên Nhiên chưa bao giờ là người biết nói mấy lời âu yếm, nhưng những lời này càng khiến anh cảm động hơn mấy lời âu yếm đó: Cô dùng cách của mình để bảo vệ anh.

Thật lâu trước đây, cô cũng từng bảo vệ anh như thế, lúc tất cả mọi người cảm thấy anh là một tên khốn nạn không thể cứu được nữa thì chỉ có mình nguyện ý tin tưởng anh vô tội, vì vậy anh mới có thể nhìn thấy một tia sáng trong vũng đục cuộc sống, lần đầu tiên có mục tiêu để cố gắng.

Anh đập vụn tảng băng, vượt qua những ngọ núi, cuối cùng cũng có thể nắm lấy tay cô, ai ngờ tới cuối cùng vẫn là cô vì anh mà giơ bộ giáp mềm mại ra giúp anh chống lại mọi định kiến và những ánh mắt lạnh lùng.

Anh luôn có tài ăn nói nhưng giờ phút này lại không biết nói cái gì mới được, chỉ yên lặng mà nắm tay cô, nếu không phải do thời điểm không thích hợp thì anh thật muốn ôm chặt lấy cô. Cô chính là khó báu của riêng mình anh, nghĩ thôi mà anh đã thấy kiêu ngạo rồi.

Tô Lâm Đình nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, bỗng cảm thấy hơi buồn bã. Giống như ông chưa bao giờ hiểu rõ con gái của mình trước đây ông luôn áy náy bởi vì bản thân sơ suất khiến nó tính cách của nó trở nên kỳ lạ, vì vậy ông cũng không ép buộc cho dù nó có muốn làm việc mình thích, hoặc hôn nhân và gia đình như yêu cầu của thói đời, hay là có không muốn kết hôn đi chăng nữa.

Ông cho rằng Tô Nhiên Nhiên bẩm sinh đã bình lặng như nước, cá tính vô dục vô cầu, thế mà ông lại không nhận ra được sự bướng bỉnh và kiên quyết trong xương cốt của nó.

Ông vẫn luôn cho rằng nó hệt như mình: Bảo thủ, cổ hủ, thái độ đối với Khoa học………Nhưng hoà ra người mà nó thật sự giống chính là Phương Lan.

Nhưng cái dũng khí vì tình yêu mà ăn cả ngã về không ấy, đến cuối cùng có thể sẽ trở thành một bi kịch khác hay không?

Một cảm giác bất lực xâm chiếm cơ thể ông khiến ông bỗng cảm thấy chán chường, mệt mỏi mà đè huyệt Thái Dương, sau đó ông phất tay với Tần Duyệt, nói: “Muộn quá rồi, cậu về trước đi.”

Tần Duyệt thấy thái độ của ông thả lỏng thì trong lòng nhảy nhót, vì thế nhân lúc Tô Lâm Đình không chú ý mà nhanh chóng đặt tay cô bên môi và hôn xuống, sau đó dặn dò: “Anh đi trước đây, buổi tối hai người nhớ cẩn thận, có việc thì gọi cho anh.”

Tô Nhiên Nhiên tiễn anh ra cửa, lúc về phòng khách thì hai bố con nhìn nhau nhưng nhất thời chẳng nói gì, cô định lên lầu về phòng thì lại nghe Tô Lâm Đình nói: “Trong nhà……Có chuyện gì sao?”

Tô Nhiên Nhiên sợ ông lo lắng nên không nói sự thật cho ông nghe, mà chỉ nói: “Có thể là có người nghịch ngợm làm hỏng hộp biến áp đấy ạ.”

Tô Lâm Đình ngẩng đầu: “Nhưng khi nãy bố đã kiểm tra rồi, hộp biến áp vẫn bình thường.”

Bước chân của Tô Nhiên Nhiên khựng lại: Hộp biến áp vẫn bình thường sao? Vậy làm sao để cúp điện được?”

“Có ai đó đã đột nhập vào máy chủ của trạm cung cấp điện, cắt đứt nguồn điện ở tiểu khu hai người.”

Ngày hôm sau, sau khi Lục Á Minh sai người đi kiểm tra thì trực tiếp nói kết luận này cho Tô Nhiên Nhiên.

Tô Nhiên Nhiên bưng chén trà, vẫn không rõ: “Tại sao bọn họ muốn làm như vậy?”

“Chú cảm thấy là vì cảnh cáo. Sau khi cháu đăng nhập vào trang web kia xong thì bọn họ liền định vị được khu vực của cháu, sau đó dùng cách này để tỏ vẻ cảnh cáo.”

Tô Nhiên Nhiên ngước mắt nhìn ông ấy như suy nghĩ gì đó, là cảnh cáo sao? Cảnh cáo cô đừng xen vào chuyện người khác?

Cô suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Có tra được cái gì từ địa chỉ web đó không ạ?”

Lục Á Minh lắc đầu: “Đêm qua dữ liệu của trang web đó đã bị xoá sạch hết rồi, chỉ có thể tra ra máy chỉ nằm ở trên con đường nào đó ở Manchester, Anh.” Ông ấy dừng lại một lát rồi nói: “Chỗ đó cũng từng là tài sản của gia tộc Hàn Sâm.”

Trong lòng Tô Nhiên Nhiên bất ngờ: “Nói cách khác thì trang web đó có liên quan đến Hàn Sâm sao, nhưng tại sao đến cuối cùng Hàn Sâm lại trở thành người bị hại chứ?”

Lục Á Minh cúi đầu suy tư một lát rồi nói: “Chú cảm thấy chúng ta nên đến gặp Lâm Đào lần nữa, bây giờ chỉ có hắn là người duy nhất trong cuộc, chỉ có từ miệng của hắn mới biết được sự thật mà thôi.”

Tô Nhiên Nhiên buông chén trà xuống, kiên trì nói: “Không, cứ để cháu một mình đến gặp hắn thôi.”

Trong phòng thăm hỏi của nhà tù, Tô Nhiên Nhiên gặp lại Lâm Đào lần nữa, hắn dùng chân đẩy ghế ra, bộ dáng cà lơ phất phơ ngồi xuống, cười nói với cô: “Tôi đã nói rồi, cô sẽ lại đến tìm tôi thôi.”

Tô Nhiên Nhiên không biểu cảm gì mà nhìn hắn đăm đăm: “Tại sao anh lại nói địa chỉ trang web đó cho tôi, đó là một phần trong kế hoạch của anh, có đúng không?”

Lần này, Lâm Đào hết sức thành thật thẳng thắn: “Thật ra mỗi người chúng tôi có đường truy cập vào khác nhau, bọn họ thông qua định vị phát hiện tôi không ở vị trí thường dùng thì sẽ nhanh chóng biết được đó không phải do tôi đăng nhập.”

Tô Nhiên Nhiên nắm chặt lòng bàn tay ở dưới bàn: “Vì vậy khi tôi truy cập vào địa chỉ web mà anh cho tôi, ngược lại là thay anh thông báo với họ, bọn họ biết được có người đang điều tra thì lập tức xoá hết toàn bộ dữ liệu của trang web để chúng tôi không tìm được gì hết.”

Lâm Đào không nói gì, khoé môi vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, Tô Nhiên Nhiên bỗng cúi người về trước, nhìn hắn chằm chằm và hỏi: “Nhưng tại sao anh chỉ nói cho một mình tôi nghe, anh quen tôi sao? Hay là, có ai đó muốn đối phó với tôi?”

Lâm Đào giật mình, lại nghiêng người liếc nhìn cô một cái: “Tô pháp y biết mình đang nói gì không? Tại sao tôi có thể không quen biết cô được cơ chứ?”

Tô Nhiên Nhiên nheo mắt lại: “Trước khi tôi tiếp nhận vụ án của anh thì anh đã biết tôi rồi?”

Trên mặt Lâm Đào hiện lên vẻ mất tự nhiên, còn chưa kịp mở miệng thì Tô Nhiên Nhiên lại tiếp tục truy vấn: “Tại sao lại nhắc nhở tôi về câu nói kia của Galileo, có phải anh biết tôi sẽ phát hiện được điểm đáng ngờ gì trên thi thể hay không? Anh cũng biết tôi sẽ đến điều tra phòng của anh, là ai đã yêu cầu anh làm thế, mục đích của hắn ta là gì?”

Lâm Đào lúng túng khi nghe hàng loạt câu hỏi của cô, hắn mím môi, kéo cổ áo, như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào.

Tô Nhiên Nhiên lại không cho hắn cơ hội nào mà tiếp tục ép sát: “Anh vẫn luôn đợi tôi tới tìm anh, có đúng không? Cách nhử tôi mắc câu kia là ai nói với anh, mấy người truyền tin tức như thế nào, dùng thư, đồ vật? Hay là hắn trực tiếp tới tìm anh?”

Cô vừa đặt câu hỏi vừa quan sát biểu cảm của Lâm Đào, cuối cùng khi cô hỏi câu cuối thì mặt của Lâm Đào rõ ràng nghiêng sang bên cạnh, biểu cảm cũng trở nên rất mất tự nhiên, hắn đang trốn tránh! Trong lòng hắn có điều che giấu!

Trước khi tới thì cô đã từng luyện tập với Lục Á Minh, ông ấy cũng dạy cô rất nhiều cách quan sát các biểu cảm ẩn giấu, để vào thời điểm ý chí của Lâm Đào yếu nhất thì sẽ ép hỏi hắn nói ra sự thật, vì vậy cô thở dài một hơi, dựa vào lưng ghế, nói một cách khẳng định: “Hắn ta tới tìm anh!”

Sau đó, cô không hề do dự mà đứng lên rời đi, trên người Lâm Đào không có khả năng hỏi thêm những tin tức có giá trị nữa, nên cô cần phải nhanh chóng điều tra xem người kia là ai, trong tiềm thức, cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.

Vì thế sau khi cô trở về Cục cảnh sát thì lập tức cùng Lục Á Minh điều tra tất cả thông tin thăm tù của Lâm Đào, ngoài ý muốn chính là: Quan hệ xã hội của Lâm Đào cực kỳ đơn giản, ngoại trừ bố mẹ ở dưới quê ra thì không có ai đặc biệt đến thăm hắn cả.

Lục Á Minh suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy tổ chức xã hội thì sao? Có tổ chức xã hội nào đã từng tiếp xúc với hắn không?”

Người cai tù kia suy nghĩ rồi nói: “Hình như có linh mục gì gì đó, Lâm Đào nói hắn là người theo đạo Thiên Chúa nên cần phải cầu nguyện định kỳ. Lục đội, anh biết đấy, chúng tôi luôn tôn trọng tín ngưỡng tôn giáo của phạm nhân, vì vậy có linh mục đã tới thăm tù anh ta hai lần để nghe anh ta cầu nguyện, có điều lần nào cũng có tôi ở kế bên, cũng không phát hiện có gì khác thường.”

Tô Nhiên Nhiên nhíu mày: “Lâm Đào không có khả năng là người theo đạo Thiên Chúa, hắn sùng bái Galileo mà Galileo chính là bị thần học tôn giáo bức hại đến chết, hai chuyện này hoàn toàn trái ngược với nhau.”

Trong lòng Lục Á Minh cũng đã có phỏng đoán, vội vàng hỏi: “Linh mục kia tên là gì, đó là nhà thờ nào?”

Sau đó, ông cầm thông tin mà người cai tù cung cấp rồi đến nhà thờ xác minh, rất nhanh thì đã phát hiện thân phận người được gọi là linh mục kia là giả mạo, vốn nhà thờ không có linh mục nào đi đến nhà tù cả, hơn nữa Lâm Đào cũng chưa từng đến nhà thờ đó.

Vì vậy, bọn họ lại quay về nhà tù, xem lại đoạn camera theo dõi mà người cai ngục cung cấp cho hai người, trong video, linh mục kia đưa lưng về phía màn hình, mặc một áo choàng rộng thùng thình nên không nhìn rõ được dáng người. Lâm Đào nhìn như thành khẩn tôn kính mà đọc Kinh Thánh theo ông ta, ánh mắt luôn dừng trên cuốn Kinh Thánh mà linh mục cầm trên tay.

Tô Nhiên Nhiên vội vàng nói với kỹ thuật viên: “Phóng đại tay của ông ta lên xem.”

Sau khi phóng đại hình ảnh thì có thể rõ ràng thấy ngón tay của “Linh mục” ấy vẫn luôn dừng ở chữ nào đó trên trang sách, cứ cách vài phút thì di chuyển một lần, lại dừng ở một chữ khác, mà ánh mắt của Lâm Đào thì di chuyển theo hắn ta, rõ ràng như đang ghi nhớ những chữ cái ấy.

Tô Nhiên Nhiên cẩn thận phân biệt hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra được quy tắc trong đó, bọn họ chắc là đang trao đổi bằng loại mật mã nào đó, nhưng lại không có bảng mã rõ ràng để đối chiếu nên rất khó để giải mã nội dung chính xác là gì.

Cô chỉ vào ‘Linh mục’ kia và hỏi cảnh ngục: “Có đoạn video nào ghi được rõ mặt của ông ta không?”

Người cảnh ngục thử thay đổi vị trí khác của camera theo dõi, nhưng người kia giống như rất cẩn thận tránh đi camera, còn cố tình dùng mũ để che khuất mặt nên chỉ có thể dựa trên so sánh để suy đoán ra chiều cao xấp xỉ, tuy nhiên không thấy rõ hình dáng và gương mặt.

Ngay vào lúc tất cả mọi người cảm thấy hụt hẫng thì Tô Nhiên Nhiên lại nhìn cổ tay thỉnh thoảng bị để lộ ra ngoài chiếc áo rộng thùng thình của người nọ, qua hồi lâu, cô mới không thể tin mà nói: “Cái vòng tay mà hắn ta đeo……Là sử dụng để ra vào phòng thí nghiệm……”

Lục Á Minh kinh ngạc nhìn cô: “Sao cháu biết?”

Mặt của Tô Nhiên Nhiên hơi tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Bởi vì cháu cũng có một cái y hệt.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio