Tường Vi trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, tay nàng vô ý thức tiếp tục lật, nội dung mỗi một trang đều là quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức nàng nhắm mắt lại cũng có thể đem động tác phía trên làm một bước không sót.
Sau đó nàng đột nhiên nhớ lại ngày đó, bản thân ở bên trong trận pháp làm động tác như vậy. Huyền Thanh Kiếm Tôn cao cao tại thượng lãnh tình tâm lạnh kia thì lật sách, mỗi lần mình động một cái, hắn liền lật một trang...
Tường Vi che mắt, trên mặt đỏ tươi một mảnh.
Tên đạo sĩ thúi kia...
Hắn vậy mà lại...
Đồ lường gạt! Đều là gạt người, cái gì Huyền Thanh Kiếm Tôn một lòng hướng đạo. Cái gì thanh lãnh lạnh lùng đều là gạt người, hắn chính là một tên đạo sĩ thúi biết giả bộ nhất!
Đạo sĩ thúi!!!
"Tường Vi trưởng lão!"
Tường Vi xoay người, cả mấy người Hợp Hoan Tông hướng nàng chạy tới "Tường Vi trưởng lão ngài không sao chứ?"
Ta có sao, ta tức muốn chết...
Tường Vi nghiêm mặt nói: "Lần này may mà có tông môn cứu giúp."
"Trưởng lão sao lại nói vậy, ngài là người Hợp Hoan Tông, đây là nên làm."
Trải qua chuyện, mới biết người thật lòng đối đãi đáng quý bao nhiêu. Tường Vi cười nói: "Đại ân của tông môn, ta không dám quên, trở về thôi."
Về phần đạo sĩ thúi kia, còn rất nhiều thời gian nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Đào Nhiên được người đỡ đến rừng trúc, Bồng Lai chưởng môn và tất cả trưởng lão cùng nhau giúp hắn chữa thương, nhưng mà pháp thuật Luyện Hồn Tông quá mức âm tà, thương tổn cũng không có chuyển biến tốt.
Chưởng môn lo lắng thở dài nói: "Thương thế kia của đệ chỉ có hai phương pháp có thể trị."
Hách Uyển ngậm nước mắt ở một bên nói: "Cách gì?"
"Một là dùng tu vi bản thân từ từ tu dưỡng, sớm muộn có một ngày có thể hết bệnh, chỉ là không biết có thể dưỡng lành trước khi thọ nguyên kết thúc hay không. Hai là..." Chưởng môn đang nói, bỗng nhiên dừng lại.
"Hai là cái gì?" Hách Uyển nói: "Sư phụ là bởi vì đệ tử mới chịu thương tổn, bất luận thế nào đệ tử cũng phải chữa khỏi sư phụ."
Chưởng môn thở dài một tiếng nói: "Đông có Phù Tang, có người Phù Tang, cũng có cây Phù Tang, là nơi ở của mặt trời. Cây Phù Tang trong truyền thuyết, mọc ở nơi kim ô cư ngụ, là vật chí dương trong trời đất, nếu có được Phù Tang Mộc, có lẽ có thể loại trừ khí âm tà này."
Đào Nhiên nói: "Đây là thần vật trong truyền thuyết, so với tiên giới còn hư vô mờ mịt hơn, quá không đáng tin cậy."
Hách Uyển liền khóc, "Vậy làm thế nào a?"
Chưởng môn lắc đầu một cái, không ngừng than thở. Huyền Thanh là trụ cột của Bồng Lai, là người có hy vọng phi thăng thành tiên nhất, không ngờ lại rơi vào bước đường này.
Đào Nhiên sờ đầu Hách Uyển một cái nói: "Vi sư không sao, chưởng môn sư huynh cũng đã nói, dựa vào tu vi của chính ta cũng có thể chữa khỏi thương tổn. Ngươi ngẫm lại xem, trên đời còn có tu sĩ so với vi sư lợi hại hơn sao?"
Lời nói này đặc biệt tự luyến, nhưng mà ở trong lòng Hách Uyển, sư phụ chính là lợi hại nhất, ai cũng không so bằng. Nàng gật đầu nói: "Ừ. Sư phụ lợi hại nhất, con đi tìm thuốc cho sư phụ. Thuốc cộng thêm tu vi của sư phụ, sư phụ nhất định sẽ khỏi nhanh hơn."
Hách Uyển hào hứng chạy ra ngoài, chưởng môn và Đào Nhiên hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó thở dài. Hắn vừa rồi nói, chỉ là nói trường hợp tốt nhất, cơ hội mong manh như vậy, cũng chỉ có thể lừa gạt một tiểu cô nương không hiểu chuyện như Hách Uyển thôi.
Đào Nhiên ôn hòa cười nói: "Không sao."
Đối hắn mà nói quả thật không sao, Tường Vi đã không còn thích Ma Đế, như vậy nàng cũng không còn cơ hội hắc hóa nữa. Nhiệm vụ của mình coi như hoàn thành, hắn ở chỗ này bất kể sống bao lâu, chung quy vẫn phải đi vào thế giới kế tiếp, cho nên khi nào đi đều không thành vấn đề.
Bồng Lai phong tỏa tin tức Huyền Thanh trọng thương, làm như vậy bất luận đối với Bồng Lai hay đối với Huyền Thanh đều có lợi.
Đào Nhiên liền ở trong rừng trúc dưỡng bệnh, chờ lúc nào thời cơ chín muồi, chết tự nhiên một chút.
Đào Nhiên đã tính kỹ chủ ý trong lòng, đồ đệ ngoan Hách Uyển căn bản không biết. Bởi vì Ma Đế rơi vào trong biển không rõ sống chết, nàng hiện tại an toàn hơn rất nhiều. Nghĩ Bồng Lai mặc dù nhiều dược liệu, nhưng mà đồ vật chí dương dẫu sao cũng ít, liền theo mấy đồng môn cùng nhau đi ra ngoài tìm một ít linh dược quý giá.
Những ngày này bọn họ đi tới một địa phương nghe nói rất kinh khủng, nhưng mà tài nguyên vô cùng phong phú.
Mấy người tuổi trẻ lần đầu tiên tới chỗ như vậy, thân ở trong sương mù dày đặc, đưa tay không thấy được năm ngón. Từng người đều có phần sợ hãi trong lòng, một người trong đó nói: "Chúng ta đem Hách Uyển sư muội vây vào giữa đi, sư muội là nữ hài tử, chúng ta phải chiếu cố nàng nhiều hơn."
"Được."
Hách Uyển vội vàng nói: "Không cần, không cần, trên người ta có bùa chú sư phụ cho, gặp phải nguy hiểm sư phụ sẽ tới cứu ta ngay."
Cõi đời này còn có vệ sĩ nào so với Huyền Thanh Kiếm Tôn càng đảm bảo an toàn hơn sao?
Đương nhiên không có, vì vậy mọi người đều đặc biệt yên tâm để cho Hách Uyển xung phong đi đầu. Dù sao với bản lãnh của Huyền Thanh Kiếm Tôn, tới nơi này chỉ cần thời gian một hơi thở. Hách Uyển có gà mấy, cũng không đến nỗi bị người xử trong giây lát.
Chỉ có Hách Uyển trong lòng tự phát khổ, sư phụ quả thật cho nàng bùa chú, nhưng mà sư phụ còn bị thương, Hách Uyển sợ thương thế hắn tăng thêm căn bản cũng không định dùng bùa chú này. Vừa rồi nói chẳng qua là không muốn để cho mọi người đặc thù đối đãi nàng, nào biết nói xong lại là một loại đặc thù đối đãi khác.
Bảo bảo trong lòng khổ, nhưng bảo bảo không thể nói...
Vì vậy Hách Uyển tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đến cùng đi tuốt đằng trước. Có chút động tĩnh liền bị hù sợ muốn chết, đồng môn phía sau thì khuyên nàng, muội không nên nhát gan như vậy, muội là đồ đệ của Kiếm Tôn, muội phải dũng cảm giống như Kiếm Tôn.
Hách Uyển: "..."
Hách Uyển mặt mày đau khổ đi về phía trước, lòng nói nếu có lần sau nữa, nàng sẽ không lại nói mình có bùa chú của sư phụ nữa đâu.
Càng đi, sương mù càng lúc càng dày. Trong hơi thở ẩm ướt một mảnh, tựa như trong phổi đều là hơi nước. Hách Uyển sư muội cũng nhìn không thấy, nàng mới Kim Đan kỳ nên thần thức cũng không phóng được bao xa, đường đi bốn phía an tĩnh dọa người. Nàng có chút sợ hãi, liền nói: "Tề Sư huynh, Lưu sư huynh? Mọi người có ở đây không?"
Chung quanh một mảnh an tĩnh, trừ tiếng bước chân đạp trên lá cây, cái gì cũng không nghe thấy, cũng không có người trả lời nàng. Hách Uyển lập tức liền méo miệng, cố nén không khóc lên, nàng quay đầu dự định đi tìm các sư huynh.
Còn chưa quay đầu, một cái tay liền khoác lên trên bả vai nàng, còn tựa như trấn an vỗ vỗ. Hách Uyển cho là các sư huynh, thở phào tiếp tục đi về phía trước nói: "Sư huynh, hù chết ta, sao mà không nói lời nào?"
Đi hai bước, đột nhiên nhận ra được không đúng. Tay sư huynh có mảnh khảnh như vậy sao?
"A a a!!!"
Hách Uyển da đầu căng thẳng, một trận tiếng thét bật thốt lên. Đã sớm nghe nói trong loại rừng này có thể sẽ có cương thi âm hồn cái gì đó, chẳng lẽ bị mình đụng phải?
Trong đầu nàng ngổn ngang một đống, chân như nổi gió chạy thật nhanh. Không biết chạy bao lâu đột nhiên dưới chân chợt hẫng, sông ngay bên dưới mắt thấy chính là chuẩn bị ngã xuống.
"A!"
Nguyên bản đã làm xong chuẩn bị té cái sấp mặt ăn ct, đột nhiên một cái tay vươn ra, bắt lấy cổ áo nàng, nàng liền bị cái tay kia lôi lên.
Hách Uyển thoắt cái mắt trợn to, cứu ta? Chẳng lẽ không phải quỷ?
Sau đó nàng lại nghĩ tới trước kia từng nghe qua câu chuyện, yêu quái rừng sâu núi thẳm thích nữ tu sĩ loài người, cứ muốn bắt về làm đạo lữ.
Sư phụ a! Con không muốn làm đạo lữ của yêu quái a!
Hách Uyển quýnh lên, đưa tay vỗ túi trữ vật một cái, đạp phi kiếm bay về phía trước.
"Đùng~!"
Bởi vì không nhìn thấy đường, nàng đâm đầu vào trên cây to, mắt nổ đom đóm rớt xuống. Lần này va chạm quá ác, nàng thật lâu không hòa hoãn lại được. Thời điểm nằm trên đất không thể động đậy, nghe có tiếng bước chân đang đến gần mình. Nàng đưa tay nắm bùa chú trên cổ, suy tư hồi lâu vẫn là không bóp vỡ, không thể để cho vết thương của sư phụ tăng thêm.
Sau đó nàng cảm giác mình bị ai kéo lên, đang chuẩn bị thấy rõ tướng mạo đối phương, kết quả bị che mắt lại. Trong nháy mắt đủ loại chuyện kể ào lên đầu, trước kia Lưu sư huynh từng kể một câu chuyện, nói một nữ tử mỹ mạo bị người dùng phép định thân điểm cho đứng yên bên ngoài đồng không mông quạnh, kết quả bị một đạo sĩ cầm thú che mắt lại làm nhục. (Ed: nghe quen không (⊙_⊙))
Sư phụ, đồ đệ người sắp bị người ta làm nhục rồi...
Hách Uyển nước mắt lưng tròng, cảm giác mình bị người đặt ở địa phương nào đó. Nàng rất sợ hãi nói: "Ngươi muốn làm gì? Sư phụ ta là Huyền Thanh Kiếm Tôn, hắn ngay cả Ma Đế cũng giết rồi, rất lợi hại."
Đối phương nói: "Vậy ngươi tại sao còn không cầu cứu sư phụ ngươi?"
Thanh âm này vô cùng kỳ quái, vừa nghe là biết đã trải qua ngụy trang. Đối phương sẽ không phải là kẻ thù sư phụ chứ? Hách Uyển lập tức hai tay che chở bùa chú treo trên cổ, nói: "Ngươi là ai? Tránh ra, ngươi dám làm gì với ta, Bồng Lai sẽ không bỏ qua ngươi."
"Bùa chú ở trên cổ sao?" Người nọ thật giống như phát hiện cái gì, "Ta nhìn xem."
Hách Uyển điên cuồng giãy giụa, "Ngươi tránh ra ngươi tránh ra..."
"Chậc, phiền toái."
Trên đầu bỗng nhiên chợt lạnh, Hách Uyển liền đã hôn mê. Người kia cầm bùa chú của Hách Uyển, đang chuẩn bị bóp vỡ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tự lẩm bẩm: "Phải chuẩn bị chút lễ vật nghênh đón mới đúng."
Đào Nhiên chính đang ở Bồng Lai Phái đánh đàn xem sách, hắn cảm thấy học tập là một chuyện đáng giá kiên trì cả đời, giống như hiện tại, một quyển sách cổ đại nho nhỏ, lại có thể để hắn học được nhiều như vậy. Nhìn tư thế này này, nhìn động tác này này, thật là quá xấu hổ rồi...
Đột nhiên hắn cảm giác được cái gì, sắc mặt liền biến đổi, "Hách Uyển gặp nguy hiểm."
Trước khi Hách Uyển ra cửa, hắn đã cho nàng một khối bùa chú, chỉ cần gặp phải nguy hiểm liền bóp vỡ. Hắn liền có thể cảm giác được vị trí Hách Uyển, trước tiên chạy tới cứu nàng.
Đào Nhiên lập tức biến mất tại chỗ, trong vòng một hơi thở liền xuất hiện ở địa phương Hách Uyển đang ở, nơi này sương mù rất dày, may mà thần thức hắn đủ lớn, cho dù bị thương cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy Hách Uyển, hắn xông tới đem Hách Uyển hôn mê trên đất đỡ dậy, kiểm tra một phen, cũng không có gì đáng ngại.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao đang êm đẹp lại hôn mê?
Hm? Trong sương mù có cái gì?
"Trong sương mù có độc dược độc môn đặc chế của ta, ta biết ngươi không sợ, nhưng mà đồ đệ ngươi đã trúng độc. Nếu như không nghĩ đồ đệ ngươi chết, liền ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi."
Đào Nhiên: "Người nào?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴