Hết buổi tự học, được nghỉ ngơi một đoạn thời gian thật dài. Khoảng thời gian này học sinh lớp mười lớp mười một đều phải đến sân thể dục tập luyện, hiệu trưởng cảm thấy học sinh lớp mười hai quá cực khổ, nên không cưỡng chế yêu cầu học sinh lớp mười hai đi tập.
Vương Hải còn nhớ chuyện mình muốn mời Đào Nhiên uống nước, tan lớp liền kéo Đào Nhiên đến căn tin trường học. Kha Viễn nhìn thấy, liền theo cùng. Ba tên đến quầy bán đồ, Kha Viễn nói: "Giỏi cho ngươi Vương Hải, mới vừa ngồi cùng bàn đã mời hắn uống đồ, trước kia sao không thấy ngươi mời ta uống."
Đều là học tra cùng lớp, Kha Viễn và Vương Hải đương nhiên đã sớm quen biết. Vương Hải nói: "Ngươi còn nói ta, ngươi trước kia luôn ở trước mặt bọn ta nói xấu ca ca ngươi, ta hôm nay mới phát hiện ca ca ngươi người rất tốt mà."
Kha Viễn mặt tối sầm, "Ca ca ngươi ca ca ngươi cái gì..."
Đào Nhiên nhe răng cười nói: "Ha ha... Nói xấu tôi hả?"
Kha Viễn tức thì không kịp tức giận, trong lòng hoảng hốt mồ hôi liền muốn chảy xuống.
"Đúng vậy." Vương Hải nói: "Cậu không biết đâu, hắn trước kia ngày ngày ở trước mặt bọn tôi nói xấu cậu, nói cậu từ nhỏ đã thích mách lẻo, người đặc biệt xấu... Um..."
Kha Viễn từ sau lưng Vương Hải che miệng hắn, hướng về Đào Nhiên cười khan nói: "Em chỉ tùy tiện nói đôi câu, tuyệt đối không có ngày ngày nói."
"Cũng phải." Đào Nhiên nói: "Cuối tuần không gặp nhau, làm sao mà ngày ngày nói được."
Kha Viễn còn biết làm sao, chỉ có thể cười trừ thôi. Đào Nhiên ngoài cười trong không cười nhìn Kha Viễn, Kha Viễn thua trận, héo đầu phình não nói: "Được rồi, lỗi của em, em xin lỗi. Nể mặt em mấy ngày nay cũng không có nói xấu anh, anh có thể giúp em một chút được không?"
Vương Hải chưa từng thấy Kha Viễn bộ dáng kinh sợ như vậy, hắn hiếu kỳ nói: "Làm sao vậy? Giúp cái gì?"
Đào Nhiên mặt không chút thay đổi nói: "Giúp hắn thi đậu B đại."
"Phụt!"
Vương Hải là phun thật, đầy mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Kha Viễn, nói: "Đầu óc ngươi không xảy ra vấn đề chứ?"
"Đầu óc ngươi mới xảy ra vấn đề." Kha Viễn đưa tay hất ra móng vuốt Vương Hải đưa tới, mặt nghiêm túc nói: "Em là đặc biệt thật sự muốn thi lên B đại, anh giúp em đi, anh kêu em làm gì em đều nguyện ý."
"Ngươi có thể làm gì?" Vương Hải nói: "Đây chính là B đại a, nếu ta có thể thi đậu, ta cũng sẽ làm mọi thứ."
Đào Nhiên nhìn Kha Viễn, thầm nghĩ tốt xấu gì cũng là em trai, tuy rằng người ngu xuẩn chút nhưng vẫn không tệ, không bằng giúp hắn một chút? Hắn liền nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, chỉ là nhìn xem ngươi có thể ăn được khổ trong hơn học kỳ này hay không."
Kha Viễn: "Có thể, em có thể chịu được cực khổ."
"Con bà nó." Vương Hải kinh hãi, "Như vậy cũng được? Có thể mang tôi theo không? Tôi cũng gọi cậu là anh được không?"
Đào Nhiên nói: "Nếu là thi cử bình thường, trừ phi động đất sập chết / thí sinh, bằng không các ngươi căn bản không có hy vọng."
Kha Viễn cùng Vương Hải đồng thời sụp đổ mặt mày, Đào Nhiên: "Nhưng mà B đại có chiêu sinh năng khiếu, các ngươi có sở trường gì không?"
Hai người đồng thời ngây ngốc lắc đầu, "Không có."
"Vậy thì chỉ có thể dục thể thao rồi." Đào Nhiên nói: "Các ngươi thể thao tốt không?"
Hai người đồng thời ngây ngốc gật đầu, "Tạm được."
"Tạm được không thể được, phải vô cùng tốt mới được." Đào Nhiên suy nghĩ một chút nói: "Ta đối với phương diện này cũng không phải rõ lắm, như vậy đi, các ngươi tìm thầy chủ nhiệm hỏi thử xem tình huống này nên làm sao. Phương diện văn hóa thì không cần lo lắng, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết, đạt tới số điểm sàn hẳn là có thể."
Hai kẻ ngu đột nhiên biết mình lại cũng có thể thi vào B đại, kích động quả thực ngốc đến không thể ngốc hơn, đầu choáng váng chóng mặt đi tìm thầy chủ nhiệm. Đào Nhiên bưng trà sữa nóng hổi vào trong lớp, ở bên ngoài hành lang lớp học xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào trong.
Hoàng Đào đang xem sách, bạn cùng bàn của nàng buồn chán vô nghĩa nhìn loạn xung quanh, liền nhìn thấy Đào Nhiên hướng về phía nàng cười như gió xuân.
Nàng đỏ mặt...
Đào Nhiên đưa tay chỉ Hoàng Đào bên cạnh nàng, bạn cùng bàn dị thường linh hoạt biết ý Đào Nhiên, đưa tay vỗ vỗ Hoàng Đào. Hoàng Đào quay đầu, "Ừ?"
Bạn cùng bàn chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Hoàng Đào nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Đào Nhiên đứng ở ngoài cửa sổ hướng về nàng cười. Ngón trỏ trái chỉ nàng nhẹ nhàng ngoắc mấy cái, Hoàng Đào ngại ngùng một trận, nhìn chung quanh một chút, thấy trừ bạn cùng bàn ra không ai chú ý nàng, liền ra khỏi phòng học.
Đào Nhiên mang nàng đi tới một góc không người, đưa trà sữa cho nàng nói: "Vị mâm xôi xanh, thích không?"
Hoàng Đào đưa tay nhận lấy trà sữa ấm áp, nhỏ giọng nói: "Đưa tôi trà sữa làm gì."
Đào Nhiên: "Cậu ăn một nắm cơm không thấy khát sao?"
Lý do này thật là một chút cũng không lãng mạn...
Đào Nhiên dặn dò: "Ở ngoài uống xong thì ném vào thùng rác, tôi đi vào trước, không thể để cho người khác nhìn thấy chúng ta đứng cùng nhau."
Hoàng Đào bưng trà sữa, có chút bồn chồn nói: "Tại sao phải lén lén lút lút."
"Thì phải lén lén lút lút mà." Đào Nhiên cười khổ nói: "Ngộ nhỡ mẹ cậu tới trường học, nghe được tin đồn gì thì không tốt."
Hoàng Đào biết là vậy, nhưng chính là cảm thấy có chút ủy khuất. Tại sao mình và Kha Duệ chỉ có thể lén lén lút lút nói chuyện, nàng cũng muốn giống những cô gái khác thoải mái tiếp nhận quà từ bạn học nam.
Thấy nàng hình như có điểm không vui, Đào Nhiên liền nói: "Cậu nhịn thêm một chút, thời gian không lâu lắm đâu. Cậu cũng không cần cảm thấy khó chịu, tôi hiện tại ngồi ở hàng sau cùng, tôi vẫn luôn nhìn cậu."
Mặt Hoàng Đào đột nhiên đỏ rực, nàng cúi đầu không dám nhìn Đào Nhiên, nhỏ giọng nói: "Cậu tại sao phải đối tốt với tôi như vậy?"
Đào Nhiên nói: "Hiện tại không không thể nói cho cậu được, thời điểm thi đại học kết thúc tôi sẽ nói cho cậu nguyên nhân."
"Ừ." Hoàng Đào luôn luôn không dám nhìn Đào Nhiên, nàng vốn là lùn hơn Đào Nhiên, còn cúi đầu như vậy, Đào Nhiên liền chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc đen như mực của nàng. Từ góc độ này xem ra, có chút giống đà điểu. Đào Nhiên nhìn buồn cười, không nhịn được liền đem tay đè ở đỉnh đầu Hoàng Đào.
Hoàng Đào bị đè đầu lại, có chút giật mình nói: "Aiz?"
Đào Nhiên thu tay về nói: "Phải ngoan ngoãn nga, tiểu thư đà điểu."
Sau đó hắn xoay người rời đi, Hoàng Đào nhìn bóng lưng hắn. Đồng phục học sinh xấu xí thùng thình mặc ở trên người hắn lại không khó coi chút nào, hắn giống như cây gậy trúc, cao ngất thanh tú còn sáng sủa như ánh mặt trời.
Aiz? Ai là đà điểu a, đà điểu xấu như vậy.
Cho đến khi đi học Kha Viễn và Vương Hải cũng không có xuất hiện, chắc là đang thảo luận với thầy chủ nhiệm. Thầy tiếng anh ở phía trên thao thao bất tuyệt, Đào Nhiên ngồi ở cuối buồn chán vô nghĩa xoay bút chơi. Cuộc đời học sinh còn đến hơn nửa năm, mới nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân khó chịu, bản thân có lẽ là học bá hiểu lòng học tra nhất rồi.
"Kha Duệ." Thầy giáo tự nhiên quát lên, "Em tới nói thử xem câu này tại sao chọn C?"
Ba dài một ngắn liền chọn ngắn, ba ngắn một dài liền chọn dài. Hai dài hai ngắn liền chọn B, dài ngắn không đều C vô địch...
Đào Nhiên trong lòng đọc thầm khẩu quyết, ngoài miệng lại theo Tiểu Mỹ nhắc nhở nói, quả nhiên chính xác.
"Ngồi xuống đi." Thấy giáo nói: "Đều đã lớp mười hai, có tâm tư gì thì thu bớt lại, thành tích tốt mấy cũng không chịu nổi hoang phế..."
Tan học về nhà, ở trên bàn cơm, Kha Viễn đột nhiên nói chuyện mình muốn học thể thao. Ba ba ngẩn người nói: "Tại sao đột nhiên muốn học thể thao?"
Kha Viễn nói: "Con muốn thi B đại, cũng chỉ có thể làm học sinh năng khiếu thể thao."
"Tại sao nhất định muốn thi B đại?" Ma ma chung quy thương tiếc con trai, liền nói: "Học trường bình thường cũng được, con không cần phiền não chuyện công tác như đứa nhỏ khác, cùng lắm cho con xuất ngoại."
"Con chính là muốn thi B đại." Đây có lẽ là chuyện đời này kiên định nhất ở trước mặt cha mẹ của Kha Viễn, hắn nói: "Kha Duệ đáp ứng dạy kèm con học văn hóa."
"Cái này..." Ba mẹ hai mắt nhìn nhau một cái.
Đào Nhiên gật đầu nói: "Chỉ cần nó nghiêm túc học, lớp văn hóa không thành vấn đề."
"Nhưng mà..." Ma ma nói: "Con cơ sở kém như vậy, vừa phải học thể thao lại phải dụng công học văn hóa ở lớp, sẽ rất khổ cực."
Kha Viễn: "Con có thể chịu được cực khổ."
Ma ma: "Nhưng mà..."
"Đừng nói nữa." Ba ba nói: "Đứa nhỏ đã hiểu chuyện, em nên khích lệ nó."
Đào Nhiên để cho Tiểu Mỹ kết hợp bài thi đại học nhiều năm qua của thành phố thế giới này, suy tính ra đề mục thi đại học. Thi đại học là có quy luật, chỉ cần bắt được quy luật này, đề mục suy đoán ra cho dù không hoàn toàn giống, kiểu dạng cũng không khác biệt lắm.
Hắn làm rất nhiều rất nhiều bài giải để cho Kha Viễn và Vương Hải viết, đề dạng giống nhau làm một lần không biết làm, làm trăm lần rồi cũng sẽ biết.
Kha Viễn bắt đầu không lại lui tới với đám côn đồ bá vương trường học nữa, ban ngày hắn phải lên lớp còn phải luyện tập, buổi tối Đào Nhiên dạy hắn làm đề. Hơn một tháng hắn gầy không ít, ma ma thương tiếc lại không thể khuyên hắn đừng khổ cực như vậy, cũng chỉ có thể hạ công phu trên vấn đề ăn uống. Ngày ngày thay đổi phương pháp làm đồ ăn cho Kha Viễn, Đào Nhiên ăn theo, kết quả cân một cái nặng thêm ba cân.
Kha Viễn gầy mấy cân trầm mặc nhìn trọng lượng của Đào Nhiên, nói: "Tại sao anh học tập ung dung như vậy?"
Đào Nhiên: "Chắc là chênh lệch chỉ số thông minh."
Kha Viễn: "Vậy tại sao anh chơi game nát như vậy?"
"Chắc là... vì thiếu tế bào game đi..."
Sắp đến thi cuối kỳ, không khí trong lớp cũng khẩn trương lên, ngoại trừ Đào Nhiên mỗi ngày nhàn nhã, bao giờ cũng thay đổi đủ kiểu cách đưa đồ ăn cho Hoàng Đào. Ngay cả Từ Vân cũng nhìn thấu Kha Viễn khẩn trương, nàng thừa dịp mọi người đều đang luyện đề, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm giác cậu gần đây thay đổi."
Kha Viễn trái tim nhỏ bé chợt nhảy, hơi đỏ mặt nói: "Nơi nào thay đổi?"
Từ Vân: "Cậu trở nên cố gắng rất nhiều, không vô vị giống như trước kia nữa."
"Vậy sao?" Kha Viễn khẩn trương nói: "Vậy cậu thích tôi trước kia hay là tôi hiện tại?"
Lời này hỏi thật kỳ quái, nếu là Đào Nhiên khẳng định một cái tát vỗ hắn văng qua rồi, sau đó nói lão tử không thích ngươi. Nhưng mà Từ Vân không hiểu ý của Kha Viễn lắm, nàng cho rằng Kha Viễn chỉ là đơn thuần hỏi nàng hắn trước khi thay đổi và sau khi thay đổi cái nào tốt hơn.
Từ Vân nói: "Đương nhiên là hiện tại."
Kha Viễn tim đập bịch bịch, quả thực vui đến sắp nổ tung. Hắn nhỏ giọng nói: "Nói cho cậu một bí mật, cậu đừng nói cho người khác biết."
Từ Vân mắt lấp lánh nhỏ giọng nói: "Tôi bảo đảm không nói cho người khác biết."
Kha Viễn: "Tôi muốn thi B đại."
"Thật a?" Từ Vân giật mình nói: "Tôi cũng nghĩ thi B đại, đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ là bạn học rồi."
Kha Viễn gật đầu, "Ừ"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴