Về đến lớp, Dạ đã bị Nhật tra khảo ngay:" Mày làm gì mà lâu thế? Tao cứ tưởng mày ngủ luôn trong đó rồi cơ!"
"Tao đi đánh cờ hó cản đường thôi." Dạ đáp.
"Mày đánh ai vậy?" Nhật nghi hoặc.
"Nam Cung Tuấn."
"Thật à, sao ko rủ tao với, chán!!!" Nhật tủi thân.
"Tao vừa có ý này hay lắm nè!" Dạ ns nhỏ.
"Ý gì vậy? Hay ko?" Nhật hứng thú trở lại.
"Nam sẽ là người hầu của chúng ta."
"Bằng cách nào?"
"Thi bóng rổ, ai thua thì phải làm bất kì điều gì người thắng muốn."
Nhật lo lo:" Nhỡ tụi mình thua thì sao?" Lại phải làm ô sin cho tụi nam à???
"Thì ko được để cho tụi nó thắng!" Dạ ra quyết định.
"Chơi luôn!" Nhật vui vè nói.
Ra đến sân bóng rổ, Dạ và Nhật bảo fan não tàn của mình đi gọi tên nam đến thi đấu bóng rổ. Còn người thì ngồi chơi game Tru Tiên.
Chờ cho bọn hắn đến đông đủ, Dạ và Nhật mới cất điện thoại vô túi rồi xuống sân bóng phổ biến luật chơi.
Bọn hắn đi mà còn dẫn theo dám fan nữ theo đuôi.
"Chắc các cô chưa biết bọn tôi chơi giỏi như nào đâu nhỉ?" Mà còn dám thách thức nx chứ.
"Hay là lại định quyến rũ tụi tôi nx? Vậy thì cứ chờ thua đi!" Diệp Thiên nói.
"Cứ chờ đó đi, ko ai nói trước được gì đâu!" Dạ cười nham hiểm.
"Đến lúc đó hối hận cũng ko kịp đâu!" Nhật cảnh báo.
"Nói luật chơi đi!" Nam Cung Tuấn hỏi.
"Đội nào vào trước thì thắng." Nhật tốt bụng đáp.
"Bắt đầu được rồi đấy." Dạ nói.
Mặc dù đội bên kia đông hơn nhưng Dạ và Nhật vẫn thắng với tỉ số - bằng tốc độ của mình.
chàng trai ko thể hiểu tại sao mình lại thua đứa con gái nữa.
Đến fan não tàn của bọn hắn ngày càng ít đi, đồng thời của người kia thì tăng lên đáng kể.
Âu Dương Thần hỏi:" Điều kiện là gì?"
"Làm người hầu kiêm vệ sĩ cho tụi tôi trong vòng năm." Dạ ns với vẻ mặt thỏa mãn.
"Và phải mặc đò hầu gái nữa!" Nhật bổ sung thêm.
Đám nam suy nghĩ lúc rồi nói:" ok, cứ như vậy đi!"
"Mai gặp lại ở nhà tôi để nhận đồng phục và làm việc." Dạ dặn dò.