Dương Nguyên và Lệ Ngọc đều kinh ngạc.
Không thể tin được! Trung tâm băng đĩa và nhà hát Hiếu Minh ở thành phố này không ai mà không biết.
Dù Lệ Ngọc chỉ mới lên đây nhưng trong nhà sách vẫn có bán băng đĩa của trung tâm Hiếu Minh mà.
Nhưng ông chủ lớn như anh ta, vì sao lại có thể xuất hiện một mình ở nơi đây chứ? Thật khó tin!
Như hiểu thắc mắc trong lòng Lệ Ngọc và Dương Nguyên, Hiếu Minh nói.
- Có lẽ hai vị rất khó tin nhưng mà sự thật tôi chính là ông chủ của trung tâm băng đĩa và nhà hát Hiếu Minh.
Chỉ vì hôm nay anh đi thăm một người quen rất quan trọng, cho nên mới có mặt ở nơi này.
Nhưng không ngờ vừa định trở về thì lại nghe được bài hát của Lệ Ngọc.
Không nghĩ rằng ở xóm trọ bình dân này lại xuất hiện một nữ nhạc sĩ tài năng như vậy.
Lệ Ngọc nói.
- Không dám! Tôi chỉ là hát lên tâm sự của mình thôi, cũng không thể gọi là tài năng được.
Vậy không biết ngài đây muốn nói gì với tôi?
Hiếu Minh đáp.
- Tôi muốn mời cô trở thành nhạc sĩ kiêm ca sĩ của trung tâm tôi.
Dương Nguyên vô cùng bất ngờ, được trở thành nhạc sĩ kiêm ca sĩ của trung tâm Hiếu Minh thì còn gì bằng.
Sau này, con đường tương lai của cô sẽ rất rộng mở.
Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại nhướng mày nói.
- Anh có chắc là anh muốn mời một nhạc sĩ kiêm ca sĩ nghiệp dư như tôi chứ?
Hiếu Minh phì cười, thản nhiên đáp.
- Tôi tin ánh mắt của mình.
Lệ Ngọc lại nói.
- Anh không sợ bị nhìn lầm?
Hiếu Minh lắc đầu.
- Nếu ánh mắt tôi không tốt thì chắc tôi đóng cửa từ lâu rồi!
Lệ Ngọc mỉm cười nhưng lại nói một câu.
- Không chừng là tổ đãi anh đó.
Chứ người xem là khán giả chứ đâu phải anh.
Đây là lần đầu tiên Hiếu Minh nghe có người nói với anh như vậy.
Là Lệ Ngọc không tin vào ánh mắt anh, hay cô không tin vào bản thân mình đây.
Nhưng điều đó lại kích thích sự hiếu kỳ của Hiếu Minh.
Xưa nay, chỉ cần là anh mở miệng mời thì bất kỳ một ca sĩ nghiệp dư hay chuyên nghiệp nào cũng đều ánh mắt tỏa sáng mà lập tức đồng ý ngay.
Bởi vì, khi vào đến trung tâm, anh sẽ có cách khiến họ tỏa sáng.
Ấy thế mà cô lại chẳng có biểu hiện gì, ngược lại, còn nói anh là tổ đãi.
Ừ...!thì cũng có một phần đi, nhưng nếu anh không tài năng thì dù tổ có đãi cũng đâu thành công, phải không?
Hiếu Minh thắc mắc hỏi.
- Cô nói vậy không lẽ cô không muốn những bài hát của mình sáng tác hay giọng ca của mình được công chúng biết đến à?
Dĩ nhiên là Lệ Ngọc lập tức lắc đầu.
- Đương nhiên là không! Có tác giả nào lại không muốn tác phẩm của mình được công chúng biết đến đâu.
Chỉ là tôi không tin anh, tôi nghi ngờ anh! Vậy thôi!
Hiếu Minh trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Dương Nguyên cũng không ngoại lệ.
Định mở miệng nói gì thì Lệ Ngọc đã lại tiếp.
- Anh thông cảm! Đời giờ lắm kẻ lừa người lộc, anh nói anh là ông chủ thì tôi tin anh là ông chủ sao? Vậy tôi nói tôi là con chủ tịch nước anh cũng tin à?
Mặc dù lời Lệ Ngọc nói có quá thẳng thắng, dễ khiến người ta tự ái, nhưng mà, cũng không phải là không có lý.
Hiếu Minh là ông chủ của trung tâm băng đĩa, chứ đâu phải ca sĩ đâu mà nhiều người biết mặt.
Thậm chí, cả nhạc sĩ cũng chưa chắc mọi người đều biết đến.
Công chúng chỉ biết tên người đó qua bài hát người ta trình bày, chứ đâu phải ai cũng biết mặt mũi ra sao đâu, càng đừng nói anh là ông chủ phía sau màn.
Hiếu Minh bèn hỏi.
- Vậy làm sao cô mới có thể tin tôi đây?
Lệ Ngọc vờ nghĩ ngợi một chút rồi nói.
- Vậy anh đưa tôi đến nhà hát của anh đi.
Vào được bên trong tôi mới tin anh là ông chủ.
Hiếu Minh đương nhiên là đồng ý rồi.
Chỉ có như vậy mà có thể chứng minh thân phận thật sự của anh thì đâu có gì đáng ngại.
Nhưng Hiếu Minh lại không hề biết là, anh đang bị Lệ Ngọc hố a.
Lệ Ngọc nghe nói vé vào xem hát ở nhà hát Hiếu Minh mắc thấy sợ, tại trong đó toàn ca sĩ nổi danh hát không.
Mà một tuần chỉ hát có hai đêm, thứ năm và thứ bảy.
Cho nên, muốn mua được vé cũng phải đặt trước.
Vì thế, chỉ có giới thượng lưu mới vào đó xem, chứ giới bình dân nghèo đâu đi xem được.
Lệ Ngọc hiện tại tiền trong người phải tiết kiệm để ăn tới lãnh lương thì làm sao mà mua nổi cái vé đi xem hát chứ.
Hôm nay nghe mấy khách vô mua sách nói, đêm nay sẽ hát, mà Lệ Ngọc cũng thật muốn đi xem ghê luôn.
Xem nó khác thế kỷ ở chỗ nào.
Tự dưng bây giờ gặp được ông chủ, ngu gì không hố một đêm xem ca nhạc miễn phí chứ.
Hí hi...!
Hiếu Minh mà biết mình bị Lệ Ngọc hố, không biết sẽ phải phản ứng như thế nào nữa.
Mà anh cũng chẳng hiểu sao bình thường anh rất ít để ý tới việc người ta có tin lời anh nói hay không, anh nói như vậy, tin hay không thì tùy họ.
Anh thấy có tài thì anh đích thân mở lời mời, còn họ muốn vào trung tâm của anh không thì tùy, anh không ép, cũng không cần phải chứng minh điều gì.
Nhưng đối với Lệ Ngọc, anh lại có một cảm giác, nếu như để vuột mất thì anh sẽ rất rất hối tiếc.
Cho nên, anh muốn chứng minh anh là ông chủ, anh muốn cô vào trung tâm của anh.
Anh luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, cho nên lần này, cũng sẽ không ngoại lệ..