Đột nhiên, Dạ Thảo vỗ vai Khôi Nguyên một cái, rồi nói.
- Này...!bây giờ còn cơ hội! Nguyên có thể theo đuổi chị Lệ Ngọc đấy!
Khôi Nguyên hắc tuyến đầy đầu hỏi.
- Không phải Thảo bảo Nguyên làm bạn trai Thảo để giúp Thảo thoát khỏi cuộc hôn nhân đó sao?
Dạ Thảo không sao cả nói.
- Cũng chỉ giả bạn trai chứ đâu phải bạn trai thật.
Nhưng mà...!rút kinh nghiệm của Nguyên, chắc Thảo nên tìm hiểu kỹ về vị hôn phu của Thảo mới được.
Thảo sợ có ngày phải hối hận giống Nguyên.
Khôi Nguyên: "...."
- Nhưng không phải Thảo vừa mới nói ghét anh ta đó sao?
Dạ Thảo lại thản nhiên.
- Thì đúng là ghét thật mà.
Khôi Nguyên: "????? Con gái thật khó hiểu!"
Khi tất cả mọi người đã đi khỏi.
Trong góc khuất, một thân ảnh cũng từ từ đi ra.
Không ai khác, chính là Dương Quang.
Tuy hắn ở xa không nghe rõ mọi chuyện cho lắm, nhưng hắn biết, chắc một điều, Lệ Ngọc, chính là con nhỏ dọn nhà vệ sinh đó.
Hắn vừa tức giận nhưng cũng vừa tràn đầy quyết tâm.
Cô là người con gái đầu tiên lừa được hắn.
Chẳng những lấy hết tiền, lột dây chuyền, đồng hồ của hắn, mà còn nói là làm nghề dọn nhà vệ sinh, khiến hắn kinh tởm không dám lại gần.
Làm hắn phải đi tìm cô lòng vòng khắp nơi.
Ừ! Hắn công nhận cô rất giỏi.
Nhưng chính vì điều đó, hắn lại càng quyết tâm muốn có được cô.
Hắn nhất định phải bắt được cô.
Lệ Ngọc.
Lệ Ngọc thì không hề hay biết bản thân đã bị Dương Quang phát hiện, và hắn, đang tìm cơ hội ra tay.
Cô vẫn vô tư, thực hiện những kế hoạch tiếp theo của mình, cái ước mơ mà kiếp trước cô chưa thực hiện được.
Bây giờ, cô đã trở thành nhạc sĩ nổi danh, cũng đủ tiền để tậu cho mình một căn nhà bình thường ở mặt tiền đường, tiện buôn bán, cho thuê mặt bằng, chứ biệt thự thì chưa.
Phải đợi một thời gian nữa đã.
Đúng là người nổi tiếng có khác, mau giàu ghê.
Nhưng nếu không có Hiếu Minh đứng sau nâng đỡ thì cô cũng đâu được như vậy.
Lệ Ngọc không giống như những người khác, một khi đã nổi danh thì lập tức không coi ông chủ ra gì, vui thì đến buồn thì không.
Cô vẫn cứ bình thường, đối với Hiếu Minh như từ trước tới giờ, không hề thay đổi.
Ai tốt với cô, cô sẽ nhớ suốt đời.
Sau khi đã mua được căn nhà hợp ý, Lệ Ngọc cho người sửa sang lại rồi mới dọn qua ở.
Tuy nhiên, cô lại sửa theo phong cách hiện đại của thế kỷ , nên nhìn vô cùng nổi bật và lạ mắt.
Lệ Ngọc cũng làm một bữa tiệc nho nhỏ, mời Hiếu Minh, Dương Nguyên, Thu Trang và Ngọc Hiếu đến chung vui.
Có điều, khi đến cùng Dương Nguyên lại có Khôi Nguyên.
Nhưng mà, không sao cả, họ là anh em, rủ nhau đi cũng là chuyện bình thường.
Vừa bước vào, Hiếu Minh không khỏi ngỡ ngàng về cách bố trí nội thất và màu sắc của ngôi nhà.
- Này Lệ Ngọc! Cô mời kiến trúc sư nào thiết kế mà đẹp vậy.
Giới thiệu cho tôi coi, tôi mời về thiết kế lại biệt thự của tôi.
Lệ Ngọc nhe răng cười chỉ tay vào mình.
- Là tôi đó!
Mọi người vô cùng kinh ngạc chỉ có Dương Nguyên là không, bởi vì anh ở chung với cô, lâu lâu cô lòi ra một tài vặt, anh nhìn thấy riết rồi cũng quen.
Căn nhà thuê lúc trước, khi vừa mới thuê xong, là cô đã lập tức mua sơn về tự mình sơn lại căn phòng, rồi trang trí, sắp xếp lại đồ đạc.
Tuy chỉ có hai mươi mét vuông thôi, nhưng nhìn không khác gì phòng ngủ dành cho một nàng công chúa.
Cho nên, mỗi khi anh có việc cần lên tìm cô, cũng chỉ dám đứng bên ngoài, cô có mời anh cũng không dám vào, anh sợ sẽ làm mất vẽ đẹp của nó.
Hiếu Minh trừng mắt nói.
- Cô là cái đồ quái thai!
Lệ Ngọc chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi.
- Sao tự nhiên anh nói tôi là đồ quái thai chứ hả? Chỉ có trang trí, thiết kế căn nhà theo ý mình thôi mà, ai mà làm chẳng được, đâu riêng gì tôi.
Thế nhưng Hiếu Minh lại nói.
- Nhưng cô không những là nhạc sĩ, ca sĩ, MC, diễn viên, tấu hài, hóa trang, thu ngân mà bây giờ luôn thiết kế và trang trí nhà cửa nội thất, cô không là quái thai chứ là cái gì? Sao tôi không được như cô đi.
Lệ Ngọc không cho là đúng nói.
- Sao lại không được? Tại anh không bao giờ thử làm nên mới nói mình làm không được thôi.
Như cô lúc trước, cũng từng nghĩ những việc đó cô sẽ không bao giờ làm được.
Nhưng khi thử cố gắng làm, thì rốt cuộc cũng làm được đấy thôi.
Quan trọng là bản thân có muốn làm hay là không.
Phải nên biết rằng, khả năng của con người, nó rất là vô hạn.
Thu Trang chợt nói vào.
- Em cũng đồng ý với Lệ Ngọc.
Lúc trước em và Hiếu cũng nghĩ ngoài đàn hát ra, tụi em sẽ không thể làm được những việc khác.
Nhưng khi đã mất khả năng rồi thì vì cuộc sống cũng làm được những việc lao động khác đấy thôi.
Quan trọng là anh có muốn làm hay không đó.
Hiếu Minh dơ tay đầu hàng.
- Được rồi! Anh thua hai người! Sau này Lệ Ngọc có lòi thêm tài gì ra nữa anh cũng sẽ không nói cô ấy là quái thai.
Mà sẽ nói do anh dở, anh không bằng.
Lệ Ngọc lại phản bác.
- Anh mà dở thì không biết trên đời ai giỏi đây..