Edit: Linh Nguyệt
Bởi vì như vậy, bà nội La liền học cách nói chuyện với La Thiến, chiến đấu kịch liệt.
"Trả tiền thuốc men trước đi, bác sĩ tới giục rồi đấy." Bà nội La vẫy vẫy tay với La Thiến.
La Thiến quay đầu, nói: "Con lại không phải là con gái của bà, bà sinh bệnh nằm viện thì phải để con bà trả viện phí, liên quan gì đến con?"
"Vậy để ba mẹ mày đi thanh toán!" Bà nội La lạnh mặt nói.
"Tuy lúc chia nhà bà nội đã ở cùng bác cả, giờ bà sinh bệnh thì ba con cũng không thể không hiếu kính. Nhưng làm gì có đạo lý một mình ba con trả tiền như vậy chứ! Dựa theo giấy tờ, viện phí để bác cả tự trả trước, mỗi ngày chia viện phí làm ba phần, bác cả, ba con và chú út mỗi người một phần."
Bà nội La lúc ấy phân đến nhà La đại bá, chiếm mọi đồ vật, còn nói là để về sau dưỡng lão lúc cần xem bệnh uống thuốc đều không cần ba La gánh vác.
"Cái gì mà chia ra? Tao là ở nhà mày bị mẹ mày đẩy ngã." Bà nội La lớn tiếng nói.
Mẹ La nghe xong liền đỏ mặt, trong thẻ kia chính là hai mươi vạn La Thiến gửi về cùng tiền tiết kiệm trong nhà nên mẹ La mới liều mạng cướp về.
"Thì sao ạ?" La Thiến tỏ vẻ không sao cả nói, bà nội La lập tức ngây người.
La Thiến nhìn bà nội La nói: "Bà ở nhà con xảy ra chuyện nằm viện, muốn nhà con trả tiền. Được! Lần này bà ở bệnh viện tốn bao nhiêu tiền, nhà con trả. Nhưng về sau nếu bà sinh bệnh, chỉ cần không phải sinh bệnh ở nhà con, nhà con một phân tiền cũng không đưa."
Dù sao La lão thái bà vốn dĩ không có việc gì, phí phòng cũng chỉ tốn 230 tệ, bà ấy không đau không bệnh, bác sĩ cũng không kê thuốc cho, La Thiến chờ xem bà ấy có thể ở lại tới khi nào.
Bà nội La lập tức choáng váng, bữa sáng vừa mới ăn bị La Thiến chọc cho tức đến nỗi muốn phun ra ngoài. Bà nội La đã sống trong thôn vài chục chưa từng gặp người không biết xấu hổ như vậy lập tức liền cao giọng khóc lớn.
Bệnh viện trong huyện vốn dĩ không lớn, ở ngay cạnh đường cái, dễ gặp người. Một gào này của bà nội La khiến người trên dưới hai tầng đều chạy tới, họ muốn nhìn một chút, là hộ nào thôn nào xảy ra chuyện.
"Tôi khổ quá mà! Tôi khổ quá mà!" Bà nội La bắt đầu dùng đại chiêu mình vẫn hay dùng, một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Từ cách bà lôi kéo bốn đứa con gái, cách giúp đỡ ba đứa con trai tìm vợ, đến cách giúp con gái gả ra ngoài. Tuổi trẻ cắn cỏ cắn trấu chịu đựng, hiện tại con cái đều đã lớn, bà dựa vào đứa con cả, đứa thứ hai không những không hiếu thuận, bà còn nghĩ muốn từ hắn.
La Phượng Lan nãy giờ đứng một bên vừa nghe thấy liền muốn vỗ tay, còn không phải sao? La lão thái thái từ trước đến nay đều ở nhà bà ta, chú hai mỗi năm tuy giao chút tiền nhưng còn không phải là nhà bà ta hầu hạ sao?
Một nhà La gia trực tiếp choáng váng, ba La nhìn hai người, sắc mặt vì tức mà trắng bệch.
Cửa đám người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bà nội La vừa gào khóc vừa nói, La Thiến cứ đứng ở đó nhìn bà ấy khóc. Bà nội La còn đang khóc lóc, người đứng ở cửa còn chưa kịp mở miệng khuyên, La Thiến cũng khóc theo.
Mắt cô đầy lệ, vô cùng thâm tình nhìn bà nội La, giọng nói run rẩy tràn đầy chân thành.
"Bà nội, chúng con biết bà sống không quá tốt. Là do chúng con không có bản lĩnh, không nên trước lúc bà phân nhà khiến bà không thích ba con! Đất của ba con đều đã đưa cho bác cả, một phân tiền bà cũng không đưa cho ba con, ở trong thôn như vậy chính là chứng minh từ này về sau không cần ba con hiếu thuận. Nhưng con biết, đó là vì bà tức giận, bà vẫn cho ba con ít đất để mẹ con lấy của hồi môn của mình xây nhà trên đó."
"Bà lại nói muốn ba mẹ con mỗi năm hiếu kính bà, ba con là người hiếu thuận, lúc phân nhà lời bà nói chắc không phải là lời thật lòng. Ngày mùa đi làm nông rồi tới công trường, khi đó một năm cũng chỉ kiếm được mấy ngàn, ba con mỗi năm đều đã đưa bác cả một nửa. Bà còn ngại không đủ, ba con lại một lòng muốn hiếu thuận, dùng cả của hồi môn của mẹ con. Còn có mấy đứa chúng con, ba con chỉ có thể bất hiếu đem một nửa tiền lương để lại cho chúng con."
Bà nội La há mồm mắng: "Mày nói bậy."
La Thiến mở to mắt tỏ vẻ không thể tưởng tượng được, giống như đã bị tổn thương, khóc càng thương tâm: "Bà nội, nếu bà có thể không thích nhưng sao bà có thể nói con nói bậy chứ? Mỗi lúc ba con đi đưa tiền, người trong thôn đều biết. Nếu không, nếu không... Nếu không chị con sao có thể bị thương? Đầu năm gửi tiền đi, chị bởi vì năm mới ham chơi bị ngã, lúc đó ba con đi vay tiền mà các người không cho mượn. Nếu không phải hàng năm hiếu kính bà, ba con sao đến cả tiền trị thương cho chị con cũng không có?"
"Con biết, đó là chuyện của quá khứ, bà chỉ hy vọng ba con và bác cả chú út thuận hoà. Con sẽ khuyên ba con, dù sao cũng là anh em ruột thịt, việc kia đã qua lâu như vậy rồi. Nhưng bà muốn chúng con đưa tiền trong nhà con thật sự không có. Rõ ràng bác cả chú ít đều có của cải, vì sao bà nằm viện lại chỉ có ba con trả tiền? Mấy ngày nay, ba con còn tìm con vay tiền, con làm gì có?"
La Thiến đi qua nắm lấy tay bà nội La, thâm tình nói: "Con biết bà cho rằng con lừa bà, con biết bà không hiểu. Phương Bắc đâu giàu có gì, con ở tại tầng hầm tám mét vuông, mỗi ngày đều chỉ ăn màn thầu dưa muối... Bà đừng nói con ở thành phố lắm tiền, con nơi đó đều là làm công cho người ta..."
La Tuấn rốt cuộc hiểu rõ vì sao chị hai mình buổi sáng ra khỏi nhà lại muốn trang điểm, ăn mặc quê mùa như chị cả, tóc tai tán loạn, da biến thành màu vàng đất, còn mang theo một cái kính đen. Ừ, như vậy, ai mà biết chị ấy chính là La Thiến mới nổi trên Weibo gần đây?
Bà nội La bị lời nói của La Thiến doạ cho sửng sốt. Bà là cường công, nhưng La Thiến lại dùng trí, nhất thời người ở cửa đứng nghe đều lòng đầy căm phẫn.
Nói nhiều như vậy xong La Thiến mới giả vờ phát hiện ngoài cửa có rất nhiều người đứng, nhanh chóng nói với mẹ La: "Mẹ, mau đóng cửa lại, việc nhà mình không cần nháo lên cho mọi người biết." Dù sao thì nháo đến như vậy, về sau bà nội còn ở đây được sao?
Mẹ La vội vã đóng cửa lại, La Thiến lau nước mắt nói với bà nội La: "Bà nội mỗi lần đều có thể khóc tình ý chân thành như vậy, con xin bội phục." Mỗi lần cô khóc đều dùng kỹ thuật diễn của mình.
Bà nội La nhìn cô rất lâu mới nói: "Mày trưởng thành rồi, cánh đã đủ cứng, tao không quản được nữa."
La Thiến ngồi xuống cạnh bà, nhẹ giọng nói: "Bà chưa từng có quản quá. Bà nội, làm người đều có ba phần máu mủ ruột rà, bà một hai phải nháo đến mức muốn ba con đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử sao? Khi đó ở trong thôn ba con không dám ngẩng đầu, bà thì sao?"
Ánh mắt bà nội La phức tạp liếc nhìn cô một cái, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta không cãi nữa, nói chuyện nghiêm túc."
"Bà nói đi ạ!" Còn có nghe hay không là chuyện của cô, La Thiến cười cười, ba La mẹ La nhìn nhau không nói gì rồi ngồi xuống một bên cạnh La Diễm và La Tuấn.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
"Bác cả con cũng không phải muốn lấy tiền không trả mà là thật sự không có tiền. Con cũng biết đấy, nó có năm đứa con trai, thằng tư muốn lấy vợ trên thành phố, đừng nói ở trong thành phố, dù có ở trong thôn thì bác cả con cũng không thể ra sức. Trước đó nó cưới vợ cho ba đứa trước đã tốn hết tiền tiết kiệm rồi, vợ thằng tư ở trong thành phố yêu cầu càng cao hơn." Bà nội La chậm rãi nói, khác hoàn toàn bộ dáng như bà lão điên vừa nãy.
"Huống chi thằng năm còn chưa cưới vợ! Nó cũng đã 24 rồi, muốn lấy vợ đã mấy năm nay. Chỉ là vợ thằng tư ở trong thành phố, muốn cái gì sẽ có cái đó. Ta nghe bác gái con nói con hiện tại phát đạt, lên được TV rồi ở nhà lớn. Hai ngày nay ta ở bệnh viện cũng nhìn thấy, nghe nói đó là tiết mục lớn, nhất định kiếm được rất nhiều tiền, bác cả con thật sự khó khăn."
La Thiến yên lặng nghe xong rồi nhàn nhạt đáp lại một câu: "Liên quan gì đến con?"
Bà nội La nhíu mày: "Thân thích giúp đỡ cho nhau, chẳng lẽ về sau con sẽ không gặp khó khăn sao?"
La Thiến cười: "Nhà con gặp được khó khăn, bác cả cũng đây có giúp. Vừa rồi con nói đến việc của chị con không phải là nói giỡn, bắt đầu từ lúc bác gái không cho mượn tiền, nhà con cùng nhà bác cả đã không có khả năng giải hòa. Con chưa bao giờ nghe thấy chuyện anh họ muốn kết hôn mà em họ phải ra mặt."
La Thiến liếc La Phượng Lan một cái, tiếp tục nói: "Huống chi anh họ còn có bốn anh em, sao có thể đến phiên một đứa em họ như con đi quản."
"Đó là con không biết, bên thông gia kia muốn một căn nhà trong thành phố cùng một chiếc xe, không có mấy trăm vạn thì không lo liệu được. Dù bác con có năm đứa con trai cũng không giúp được." Bà nội La.
"Mấy trăm vạn?" La Thiến giật mình mở to mắt, mắng: "Việc đó nên để ba mẹ hắn nghĩ cách giải quyết, con sao có năng lực lớn như vậy? Tận mấy trăm vạn mà còn không biết xấu hổ mở miệng vay con? Nhà con hiện tại còn đang ở nhà đá kia kìa!"
Mẹ nó, cô còn tưởng rằng muốn cô giúp đỡ cho vay mười mấy vạn, mấy trăm vạn? Đây là mặt dày như thế nào chứ?
Bà nội La tức giận nói: "Tao biết minh tinh chúng mày đều có tiền, mày tham gia một tiết mục không khéo là kiếm được mấy ngàn vạn. Mày đi ngần ấy năm, trong tay nhất định có ít nhất mấy ngàn vạn. Mấy trăm vạn đối với mày mà nói chỉ là số lẻ, nếu không thì mày ở đâu? Đúng rồi, mày còn có bạn trai cơ mà, mày không có thì đi mượn nó là có rồi?"
Ba La mẹ La mở to mắt, Thiến Thiến yêu đương?
"Ai ôi bà nội ơi, bà nói mà không biết ngượng mồm! Mấy trăm vạn mà bà bảo là số lẻ? Bà cho rằng tiền là từ trên trời rơi xuống à? Đây là bác gái kể cho bà nhỉ, quá kém hiểu biết! Lên TV liền được mấy ngàn vạn, con cười chết. Làm minh tinh cũng là làm công, rất nhiều người ra ngoài chạy một ngày chỉ kiếm được có 200 tệ. Không biết thì phải hỏi, không cần bác gái nói cái gì bà liền tin cái đó, việc này nói ra quả thật khiến người ta cười đến rụng răng."
La Thiến vừa nói xong, bà nội La liền có chút dao động. Nếu La Thiến thật sự có nhiều tiền như vậy thì thằng hai đã sớm đổi nhà mới, sao phải chờ đến bây giờ?
"Vậy lấy tiền xây nhà kia cho chúng ta mượn trước đi." La Phượng Lan rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng.
Bà nội La cũng nhìn về phía La Thiến, La Thiến cười: "Được, được, hôm nay đã nói vậy rồi. Mấy người biết rõ chúng tôi sẽ không cho mượn thì còn kêu chúng tôi đến đây làm gì! Bà nội cứ tiếp tục ở đây, dù sao cuối cùng nhiều ít thế nào ba con cũng chỉ trả một phần ba. Mấy chuyện khác cũng đừng nói nữa, tình cảm của chúng ta không tốt lắm đâu. Cũng đừng nói về sau xảy ra chuyện gì thì đừng tìm các người, chúng tôi có đi tìm cũng sẽ vô dụng thôi, cho nên về sau sẽ không tìm."
La Thiến nói xong liền nháy nháy mắt với nhóm mẹ La, La Diễm nhanh chóng buông lễ vật, mang theo La Tuấn và Vệ Ngọc Đào đi ra ngoài trước. Ba La đi qua nhìn bà nội La nói: "Về sau tiền dưỡng lão mỗi năm, nhiều ít thế nào con đều sẽ gửi mẹ. Mẹ có chuyện cứ đến tìm con, nhưng việc của nhà anh cả thì đừng tìm. Việc của thằng út con cũng mặc kệ, con không bản lĩnh, khiến con cái phải chịu ủy khuất, mẹ hẳn là hiểu."
Bà nội La tức đến đau gan, nhưng La Thiến là tâm phúc của người La gia. Cô nói đi, mọi người đều đi, bà nội La ngoại trừ tức giận thì cũng không có cách nào khác.