Đây là một nam nhân bạch y thắng tuyết, hắn đang mỉm cười, ánh mặt trời như tỏa xuống từng tia sáng mát lạnh, tinh tế chảy xuôi theo làn áo hoa cẩm màu nguyệt bạch của hắn, Hồng Đậu không khỏi ngẩn ra, giương mắt cẩn thận nhìn lại, là gương mặt hắn ôn nhuận như tranh, mắt sáng ngời rõ nét, so với những người mang hơi thở giang hồ dày đặc đó, hắn liền có vẻ văn nhã nhẹ nhàng.
Đặc biệt là một thân bạch y của hắn, càng thêm bắt mắt.
Trái tim Hồng Đậu thình thịch nhảy loạn, nàng đã quên mất chính mình còn đang bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ ngơ ngác đem điểm tâm cầm trên tay đưa qua, nhỏ giọng nói: “Đây là quà gặp mặt……Thất lễ rồi.”
Nam nhân chỉ nhìn thoáng qua điểm tâm bị cắn một nửa trong tay nàng, con ngươi liền thêm một chút ý cười, “Ngươi thích ăn, có thể để người phòng bếp làm nhiều hơn một chút.”
Tim Hồng Đậu đập càng thêm rối loạn.
“Diệp Minh chủ.” Thẩm Lạc Ngôn mặt không biểu cảm đi tới, hắn liếc mắt nhìn Hồng Đậu đầu óc còn đang trong trạng thái mơ màng, áp xuống một chút không vui ở đáy lòng kia, hắn ôm quyền, “Đa tạ ngươi đã cứu phu nhân ta.”
Đúng vậy, Hồng Đậu là phu nhân của Thẩm Lạc Ngôn.
Bạch y công tử thả Hồng Đậu xuống, hắn động tác tự nhiên, thần thái hào phóng không có gì để bắt bẻ, hắn cũng hướng về phía Thẩm Lạc Ngôn lễ phép cười cười, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Thẩm Trang chủ không cần nói cảm ơn.”
Lục Y vội vàng qua đây đỡ Hồng Đậu, quan tâm hỏi: “Phu nhân, người không bị thương chứ?”
“Không……” Hồng Đậu lắc đầu, nàng lại nhìn bạch y công tử đang đứng một bên, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, giống như trong hồ nước phẳng lặng khuấy động lên một đám bọt nước, nàng trước nay đều chưa từng có cảm nhận như vậy, đây là lần đầu tiên, nàng tò mò nhìn bạch y công tử kia, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nàng, bạch y công tử đang nói chuyện với Thẩm Lạc Ngôn lại hơi hơi nghiêng đầu, hướng về phía nàng dương môi cười.
Nụ cười này mà nói là thân thiết, chi bằng nói là lễ phép, chỉ là mỉm cười nhẹ mà thôi, nàng lại phảng phất như nghe được âm thanh xuân về hoa nở.
Nếu A Miên ở đây, nhất định sẽ nói là nàng xuân tâm manh động.
Đúng rồi, nghĩ đến A Miên……
Hồng Đậu quay đầu lại nhìn chung quanh, trong đám người này đều không thấy bóng dáng A Miên đâu cả.
“Nhạc chưởng môn.” Khi bạch y công tử nhìn về phía Nhạc Mân, thu lại ý cười ôn hòa, hắn khách khách khí khí nói: “Bên trong Võ Lâm Minh không cho phép động võ, Nhạc chưởng môn nếu đã là khách của Võ Lâm Minh chúng ta, hẳn là cần tuân thủ quy củ này mới đúng, hay là, do Nhạc chưởng môn lớn tuổi hơn ta, ta là vãn bối, vì thế quy củ ta định ra liền có thể có cũng được mà không có cũng được, như thế, vậy vãn bối còn muốn thỉnh giáo Nhạc chưởng môn một chút, nên chế định quy củ Võ Lâm Minh như thế nào mới tốt đây?”
Sắc mặt Nhạc Mân hết xanh lại trắng, đừng nhìn bạch y công tử này nói chuyện khách khách khí khí, nhưng thực sự là đang châm chọc hắn cậy già lên mặt, già mà không đứng đắn, giang hồ dù sao cũng là giang hồ, cho dù ngươi là trưởng bối thì sao, đây là một nơi chỉ nói chuyện thực lực.
“Diệp Minh chủ, động võ là ta không đúng, điểm sai này ta nhận.” Nhạc Mân không phải người không biết đại thể, đặc biệt là dưới tình huống còn có nhiều võ lâm đồng đạo xem diễn như vậy, hắn cũng hiểu người thanh niên đang đối mặt mình này là Minh chủ Võ Lâm Minh - Diệp Thu Bạch, đây là một người trẻ tuổi thực lực khó lường, không thể phán đoán dựa trên số tuổi, nhưng Nhạc Mân cũng không phải một người nguyện ý lui một bước trời cao biển rộng, “Diệp Minh chủ, động võ là ta không đúng, nhưng cũng là bởi ta gặp được kẻ ác giết đồ đệ ta! Đại đồ đệ một tay ta bồi dưỡng nên, cứ như vậy mà chết, một ngày làm thầy cả đời làm cha, ta thật sự khó có thể chung sống hoà bình với tên ác nhân này được!”