“Phát ra âm thanh quá lớn sẽ thu hút người nguy hiểm đến đây.” Công tử áo trắng cười nhẹ bên tai nàng, “Võ Lâm Minh là nơi rất nguy hiểm, giữ im lặng mới có thể sống lâu hơn.”
Nói cách khác, nàng chỉ cần không mất khống chế mà phát ra tiếng thét chói tai là được.
Hồng Đậu chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình đã tiếp nhận cảnh tượng khiến người ta sợ hãi trước mặt này.
Công tử áo trắng thả tay đang che miệng nàng xuống.
Hồng Đậu ngồi xổm dịch bước xoay người, liền thấy công tử áo trắng cũng đang ngồi xổm như nàng vậy. Công tử vẫn đeo mặt nạ hồ ly như lần trước, một tay chống cằm mỉm cười nhìn nàng.
Hồng Đậu lại cười không nổi, ngược lại, sắc mặt nàng tái nhợt, không còn dũng khí để quay đầu lại tiếp tục nhìn đống xương trắng dày đặc kia, nàng nói lắp, “Công, công tử……”
“Ừm?” Công tử khẽ nhếch môi mỏng, “Sợ hãi sao?”
Nàng liều mạng gật đầu!
Công tử mỉm cười, “Không cần sợ hãi, những cái đó chỉ là xương trắng mà thôi, bọn họ không gây thương tổn cho nàng được.”
Điều nàng sợ không phải cái này!!!
Nàng sợ chính là tên sát nhân điên cuồng đã giết nhiều người còn chôn xác kia cơ! Đây chính là Võ Lâm Minh, nơi được xưng là tụ tập toàn nhân sĩ chính nghĩa đó!!!
Trong lòng Hồng Đậu điên cuồng thét chói tai, nhưng nàng còn chưa tổ chức tốt ngôn ngữ để nói ra, công tử áo trắng đã có vẻ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khóe môi hắn hơi cong lên, giọng nói êm tai như ngọc, “Không cần lo lắng, ma đầu sát nhân ẩn nấp ở Võ Lâm Minh đã nhiều năm không giết người.”
Vì sao lời hắn nói không phải là ma đầu sát nhân kia bị đưa ra công lý, hoặc bị chính đạo giết rồi, mà chỉ là ma đầu sát nhân không giết người nữa?
Là bởi vì ma đầu sát nhân kia tạm thời mất năng lực giết người sao?
Hồng Đậu lập tức nghĩ tới Tô Kiếm Lai đang bị nhốt lại. Trước khi Tô Kiếm Lai bị nhốt, chính hắn đã vì tẩu hỏa nhập ma mà trở nên điên cuồng, giết người không biết bao nhiêu mà kể.
Nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên, nàng lại ngẩng đầu, “Vì sao ngươi lại ở Võ Lâm Minh?”
“Ta tới thực hiện ước hẹn ở lễ hội hoa đăng.” Hắn duỗi tay, đeo chiếc mặt nạ hồ ly giống hệt chiếc trên mặt hắn lên khuôn mặt nàng.
Cảm giác hơi lạnh từ mặt nạ khiến Hồng Đậu nhất thời có chút không quen, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt nam nhân này, hắn quả thực từng nói sẽ gặp lại nàng vào lễ hội hoa đăng, nhưng khi đó nàng chỉ coi như hắn thuận miệng nói lời này, không ngờ hắn lại thật sự tới tìm nàng như vậy.
“Đi theo ta.” Công tử dắt tay nàng, kéo nàng đứng lên.
Hồng Đậu vừa bước theo hắn một bước thì liền dừng lại.
Hắn rũ mắt, “Làm sao vậy? Nàng không muốn cùng ta đi ngắm hoa đăng sao?”
Khiến một người tuấn dật như tiên lộ ra vẻ thất vọng như thế, chợt cảm thấy như phạm tội ác tày trời.
Hồng Đậu quỷ dị mà có ảo giác này. Rất nhanh, nàng nhận ra tay mình còn đang bị hắn nắm, liền vội rút tay, nàng lui về sau một bước, ngượng ngùng nói: “Kia…… nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Nhưng…… Ta lại chưa bao giờ coi cô nương như nữ tử mà đối đãi.” Nam tử ưu nhã như trong tranh, đôi mắt sạch sẽ vẫn hiện ý cười.
Hồng Đậu nghẹn họng, mí mắt lại giật giật, “Xin lỗi, ta không thể coi ngươi như nữ tử được.”
“Như thế rất tốt.” Hắn tiến lên một bước, một lần nữa dắt tay nàng, “Giữa nam và nam không có thụ thụ bất thân.”
Hồng Đậu trong chớp mắt liền không còn lời gì để nói, nàng lần thứ hai rút tay ra, lại lui về phía sau một bước, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, thân mình nàng cứng đờ. Vừa cứng ngắc cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, nàng giẫm trúng phải một bộ xương. Lúc này, nàng không nhịn được kêu lên một tiếng, chớp mắt liền nhảy thật xa.