Du Tử Tức thật sự chưa từng nghĩ tới hôm nay có thể gặp một chuyện tốt lớn như vậy. Hắn vốn chỉ là hiếm khi có tâm tình tốt mà tháo bỏ ngụy trang, muốn tâm tình yêu đương với Phượng di nương đáng yêu của hắn, kết quả không ngờ lại gặp phải Mạc Phi Ưng, hơn nữa bên cạnh Mạc Phi Ưng còn có Diệp Thu Bạch vẫn được coi là kẻ địch ngang tay với hắn.
Không còn cách nào khác, Du Tử Tức chỉ có thể tạm ngừng tâm tình mà giả bộ dáng vẻ bắt cóc Phượng Khuynh Liên, vì nếu không làm như vậy, Phượng Khuynh Liên chắc chắn sẽ bị những kẻ tự xưng là võ lâm chính đạo kia coi là gián điệp của Ma giáo. Tuy rằng hắn quả thực cũng có thể dẫn Phượng Khuynh Liên đi luôn, nhưng hiện giờ cảm tình Phượng Khuynh Liên dành cho hắn lại chưa tới mức nguyện ý cùng hắn trốn chạy.
Nhìn thấy Hồng Đậu, Du Tử Tức cũng chỉ thuận miệng nói đến việc thay đổi con tin mà thôi, từ trước đến nay hắn đều nói chuyện nửa thật nửa giả, cũng không bao giờ nghĩ đến việc chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, trong phần lớn thời điểm, hắn thuần túy chỉ cảm thấy chơi vui mà thôi, lại không dự đoán được Mạc Phi Ưng người này lại thật sự làm như thế.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, Du Tử Tức liền có lý do để thả Phượng Khuynh Liên, mà giữ Hồng Đậu trong tay...... thật ra đối với hắn lại có công dụng khác, nói ví dụ, Du Tử Tức biết chuyện giữa Hồng Đậu và Diệp Thu Bạch, chỉ với sự để tâm của Diệp Thu Bạch đối với Hồng Đậu, muốn đổi lấy một tờ bản đồ Tuyết sơn cũng không phải chuyện không có khả năng.
Còn Mạc Phi Ưng vì sao lại lo lắng cho Phượng Khuynh Liên như vậy...... hay là hắn có ý với Phượng Khuynh Liên?
Du Tử Tức tạm thời áp chuyện này xuống, tóm lại nữ nhân hắn coi trọng thì nhất định sẽ không để nàng bị nam nhân khác đoạt đi.
"Bản đồ Tuyết sơn, đổi lấy một mỹ nhân yêu kiều. Thế nào? Diệp Minh chủ, vụ mua bán này ngươi còn muốn do dự sao?" Du Tử Tức cười đầy hứng thú, nói thực ra, hắn hiện tại cũng có chút hoài nghi, không rõ Diệp Thu Bạch rốt cuộc có nguyện ý làm giao dịch này hay không, vì dù sao Diệp Thu Bạch cũng là Võ Lâm Minh chủ, mà nếu bản đồ Tuyết sơn rơi vào trong tay Giáo chủ Ma giáo, giúp Ma giáo có được bản bí tịch võ công kia, thì đối với toàn bộ võ lâm, đây là một nguy cơ rất lớn.
Hồng Đậu không động đậy, cũng không nói nên lời, nàng không thể không thừa nhận, hiện tại nàng đang rất khẩn trương. Có lẽ do lòng riêng quấy phá, nên khi nghe thấy lời Du Tử Tức nói, nàng lại quên mất mình đã từng tự dựa vào bản thân mà có thể hóa giải huyệt vị bị phong bế.
Diệp Thu Bạch không nói gì, sau mấy giây an tĩnh, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một hộp gỗ hình vuông. Từ lần trước sau khi thiếu chút nữa bị La Nhất Bảo đánh cắp bản đồ, hắn liền mang theo bản đồ này bên mình mọi lúc mọi nơi.
Dáng người Diệp Thu Bạch cao thẳng thanh nhã như ngọc, hắn nhìn Hồng Đậu, khóe miệng hơi cong, trong mắt cũng có ba phần ý cười trấn an, "Đừng lo, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Lông mi Hồng Đậu run rẩy, trong mắt có ánh sáng lướt qua.
Diệp Thu Bạch ném chiếc hộp qua, Du Tử Tức duỗi tay tiếp được, chỉ nhìn thoáng qua đồ vật trước mắt liền thú vị cười to, "Tiền nhiệm Minh chủ là một người vô tình nguyện ý vì võ lâm đại nghĩa mà hy sinh người mình yêu, không nghĩ tới Diệp Minh chủ lại là một người chỉ yêu mĩ nhân, không màng đại cục. Thú vị, đúng là thú vị hết sức."
Mạc Phi Ưng và Phượng Khuynh Liên đứng một bên đều không nói gì.
Diệp Thu Bạch chỉ bình tĩnh nói: "Hiện tại, ngươi có thể thả người."
"Dĩ nhiên, nữ nhân thô bạo này ta đâu có hứng thú giữ lại. Bản Giáo chủ cáo từ trước."
Du Tử Tức vừa đẩy, Hồng Đậu liền bay về phía trước. Diệp Thu Bạch vội ôm nàng vào trong ngực, giải huyệt đạo cho nàng, thấp giọng hỏi: "Không có việc gì chứ?"