Hồng Đậu ngay cả sức lực cười lạnh cũng không còn. Nàng sẽ không ngốc đến nỗi đưa ra loại câu hỏi kiểu như rốt cuộc hắn có từng thích nàng hay không. Trên thực tế…… Hồng Đậu cũng rất rõ ràng, sự “thích” của nàng đối với hắn còn chưa tới mức trao đi cả tính mạng.
Ngay từ lúc bắt đầu, về chuyện thành thân với hắn, nàng đã cảm thấy bất an mãnh liệt. Cho dù nàng muốn bỏ qua, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, nàng không chắc chắn mình có muốn chung sống cả đời với người nam nhân này hay không. Giữa nàng và hắn luôn thiếu đi một điểm gì đó, rốt cuộc thiếu điểm gì thì tới giờ nàng vẫn chưa rõ được. Dường như…… trước cả khi nghe hắn chính miệng thừa nhận, gần như chỉ dựa vào một chút thông tin đứt quãng kia, nàng liền vô thức nhận định, rằng hắn ở bên nàng là vì mục đích khác.
Nàng chưa từng tin tưởng hắn.
Đây là sự thật.
Tô Kiếm Lai nhẹ giọng nói: “Nếu Hồng Đậu không muốn bái đường, chúng ta liền lược bớt một bước này vậy.”
Hồng Đậu căng thẳng như lâm đại địch.
Quả nhiên, Tô Kiếm Lai đứng dậy, hắn rút kiếm Triều Tịch ra, chậm rãi cười nói với Hồng Đậu: “Ta vĩnh viễn sẽ không để ngươi bị thương, đây là hứa hẹn của ta.”
Nếu hắn gây thương tích cho nàng, đến lúc đó đổi tim xong, người đau sẽ chỉ là A Lê của hắn.
Hồng Đậu rất rõ ràng, hắn đang muốn động thủ. Nàng bắt lấy tay Diệp Thu Bạch, muốn kéo hắn ra phía sau mình, nhưng Diệp Thu Bạch lại bất động.
Hắn nhìn Tô Kiếm Lai, trong ánh mắt mê mang lộ ra vài phần khó hiểu, “Sư…… phụ?”
“Hiện tại có thể nghe Tiểu Bạch kêu một tiếng sư phụ, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.” Tô Kiếm Lai cười một tiếng, thân ảnh thoáng động.
Hồng Đậu dựa vào bản năng thân thể kéo theo Diệp Thu Bạch lui về sau một bước, tránh khỏi kiếm phong. Không cho nàng cơ hội thở dốc, kiếm phong của Triều Tịch kiếm lại lần nữa đánh úp lại, Hồng Đậu chỉ có thể đẩy Diệp Thu Bạch sang một bên trước, chuyên tâm tránh né kiếm chiêu của Tô Kiếm Lai.
Trong ánh nến, thân ảnh Tô Kiếm Lai tựa như quỷ mị, nhanh đến mức chỉ có thể phán đoán bằng cảm giác. So với Tô Kiếm Lai thân kinh bách chiến, Hồng Đậu giống như một đứa trẻ vừa học bước đi, hơn nữa trong tay nàng không hề có vũ khí, vì thế mỗi lần nàng chỉ có thể tránh né kiếm phong hoặc chưởng phong vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc.
Để ứng phó Tô Kiếm Lai, nàng vốn đã phải tiêu tốn tất cả tinh thần, huống chi nơi này còn có một Thu lão bất động thanh sắc.
Thu lão rốt cuộc cũng động, quải trượng trong tay ông ta múa lên, nhân lúc Hồng Đậu vừa né chiêu của Tô Kiếm Lai mà chưa kịp phản ứng, quải trượng trong tay ông ta liền hướng vào sau lưng Hồng Đậu. Hồng Đậu chỉ nghe được tiếng gió vang lên sau lưng, nhưng lại chưa hề cảm thấy đau đớn. Vừa quay đầu lại, liền thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Quải trượng của Thu lão trúng giữa ngực Diệp Thu Bạch. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi vô lực quỳ rạp xuống đất.
“Này! Diệp Thu Bạch!” Hồng Đậu luống cuống ngồi xuống đỡ Diệp Thu Bạch, nhất thời khủng hoảng.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch càng thêm tái nhợt, hắn nỗ lực ngẩng đầu, nhìn nam nhân cách đó không xa đang cầm kiếm mà đứng, ngây thơ bất an nói: “Sư phụ…… đừng giết người nữa……”
“Tiểu Bạch, vi sư đồng ý với ngươi.” Tô Kiếm Lai mỉm cười, “Chờ A Lê tỉnh lại, ta liền không giết người nữa.”
Thời khắc này, trong mắt Diệp Thu Bạch tràn đầy thất vọng.
Đúng lúc đó, quải trượng đánh trúng một huyệt đạo trên người Hồng Đậu, nàng kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy cả người mềm ra, dựa vào trên người Diệp Thu Bạch.
Thu lão thu quải trượng về, tấm tắc bảo lạ nói: “Trong lúc ngươi so chiêu cùng Tô minh chủ, ta đã hạ không dưới mười loại độc với ngươi, không ngờ những loại độc đó đều không có tác dụng gì với ngươi cả. Thể chất như thế, khó trách sao hắn chú ý tới ngươi như vậy.”
P/s: Hic hic. Tiểu Bạch đáng yêu quớ , tiếc là bạn ấy ko có hint gì với Hồng Đậu cả. Mà thôi, thế cho đỡ khổ cũng được, chớ nam bá đạo lắm, bạn ấy ko có cửa tranh giành (mà bạn ấy cũng chịu khổ quá nhiều rồi í T_T).