NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG ) | Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG )
THÁNG · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương : Đỉnh núi ()
Hồng Đậu tránh sau một thân cây, khoảng cách quá xa, nàng không nghe thấy Thu lão nói gì với người áo trắng thần bí kia. Hồng Đậu không khỏi thở chậm lại, nhíu mi nhớ hết một lượt mọi chuyện từ đầu đến giờ.
Từ năm trước Tô Kiếm Lai đã đổi thân phận với Diệp Thu Bạch, tiếp theo hắn tìm tới Thu lão, cùng lập mưu để Tân Lê đổi tim sống lại, trong lúc đó, số người vô tội bị bọn họ giết đã không biết bao nhiêu mà kể.
Đổi tim không phải một chuyện nhỏ chỉ cần thuận miệng nói ra, mà Tô Kiếm Lai gấp không chờ nổi muốn “thành thân” với nàng là vì Thu lão nói thực nghiệm đã thành công. Nhưng cho dù có thành công đi chăng nữa, chắc chắn không có chuyện đặt tim một người vào cơ thể người khác mà chủ nhân trái tim kia sẽ sống lại được, đây là chuyện nhất định không thể xảy ra.
Hồng Đậu tuy hiểu rõ, nhưng trình độ cực hạn của người ở thời đại này đến đâu thì nàng không nhất định biết hết được. Nói cách khác, Thu lão nhất định đã giấu giếm Tô Kiếm Lai kết quả thực nghiệm, vì dù có đổi tim, thì người nhận trái tim kia cũng vẫn là chính họ, sẽ không thay đổi thành một người khác.
Vì sao Thu lão phải lừa Tô Kiếm Lai như vậy?
Đây là vấn đề Hồng Đậu muốn tìm ra đáp án. Nàng có một dự cảm mãnh liệt, rằng phía sau chuyện Tô Kiếm Lai hồi sinh Tân Lê còn có một âm mưu lớn hơn nữa, mà vị nam nhân áo trắng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng kia sẽ có đáp án này.
Hồng Đậu lại ngước mắt, nhưng lập tức cả kinh, người bên vách núi đã không thấy đâu cả.
Bỗng nhiên, nàng như ý thức được điều gì, lập tức quay đầu lại. Chưa kịp thấy rõ người đứng sau lưng mình là ai, bả vai nàng đã đau nhói, đảo mắt liền ngất đi.
Khi thân mình nàng sắp ngã xuống, nam nhân đã duỗi tay ôm nàng lên.
Thu lão chần chờ nhìn Hồng Đậu đang được người kia ôm trong ngực, ông ta do dự nói: “Ôn tiên sinh, chuyện này……”
“Tiểu nha đầu đã dần hiểu được cách che giấu hơi thở của mình, công phu của ngươi không cao như nàng ấy, không phát hiện được cũng rất bình thường.” Công tử áo trắng nhoẻn miệng cười, “Ta sẽ không trách ngươi.”
Thu lão thở phào nhẹ nhõm, “Vâng, đa tạ tiên sinh.”
“Chẳng qua……” Công tử áo trắng cười, mắt hơi cong. Trên khuôn mặt bình thường này của hắn, dường như chỉ có đôi mắt ấy vẫn luôn mang ý cười, cong cong sáng tỏ như trăng non, quyến rũ nói không nên lời, “Có chút chuyện khác, chúng ta cần tính sổ.”
Thu lão đột nhiên cả kinh, ông ta vội cúi đầu, “Không biết…… Không biết lời này của tiên sinh có ý gì?”
“Trong lúc Hồng Đậu cùng Tô Kiếm Lai giao đấu, ngươi vừa ra tay, chỉ sợ đã dùng bảy phần công lực nhỉ.” Bạch y nhân hơi mỉm cười, “Ta đã từng nói không được động đến một sợi lông tơ của nàng, nhớ chứ?”
“Đó…… Đó là……” Thu lão ấp úng, không biết nên trả lời thế nào.
Bạch y nhân lại nhìn thấu ý nghĩ của ông ta, “Ngươi biết Hồng Đậu bách độc bất xâm, liền muốn lấy chút máu của nàng để nghiên cứu, phải không?”
Thu lão vâng vâng dạ dạ gật đầu. Ông ta cả đời say mê nghiên cứu y thuật, đã tới nông nỗi như say như dại, cứ nhìn việc ông ta có thể dùng người sống làm thực nghiệm là biết.
Thu lão trước nay đều chưa từng nhìn thấu được người nam nhân này. Vị Ôn tiên sinh nghe đồn là không gì không làm được đó, vào năm trước lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, hắn chỉ hỏi một vấn đề, “Ngươi có muốn tái hiện lại Mộ Dương hoa đã tuyệt tích trong lời đồn không?”
Chỉ nghe được ba chữ “Mộ Dương hoa”, Thu lão liền không chút do dự gật đầu.
Cũng do người nam nhân này chỉ điểm, ông ta mới xuất hiện trước mặt Tô Kiếm Lai, trợ giúp hắn ta hoàn thành chuyện “đổi tim” này.