Đó là chuyện xảy ra tám năm trước, lúc ấy Hồng Đậu còn nhỏ, cũng là lần đầu tiên nàng biết, sư phụ nàng còn có một sư đệ, nàng còn có một sư thúc. Mà sau khi sư thúc nàng biết Ôn Quyết thu nàng làm đệ tử, không lâu sau, hắn cũng thu Phương Tử Mạch làm đồ đệ.
Hồng Đậu tuy gặp mặt Ôn Diễn không nhiều lắm, nhưng bọn họ cũng không phải chưa từng gặp mặt. Vào một ngày mặt trời rực rỡ, Ôn Diễn nhìn Hồng Đậu bé nhỏ ôm mặt nhìn chằm chằm Ôn Quyết đến si mê, hắn rất có hứng thú hỏi: “Sư huynh rất đẹp sao? Lại khiến ngươi nhìn nhập thần như thế.”
“Đương nhiên là rất đẹp...” Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm bóng người luyện kiếm nơi xa, lộ ra ánh mắt giống như chết đói, “Sư phụ vốn dĩ đã rất đẹp, lại mặc vào một thân bạch y... Mỗi lần luyện kiếm, bạch y đều phiêu phiêu, quả thực nói là thần tiên hạ phàm cũng không quá.”
Ôn Diễn “Ồ” một tiếng, chỉ uống trà, không bình luận.
Hồng Đậu lại có lòng tốt nói: “Sư thúc, ta dạy cho người một câu.”
“Là câu gì?” Mắt hắn mang ý cười nhìn nàng.
“Ở trong giang hồ này, kỳ thật có một câu rất có đạo lý, đó chính là nam muốn tuấn, một thân hiếu (nam muốn đẹp, phải mặc đồ trắng toàn thân)...” Hồng Đậu giảng giải, “Nếu muốn áp đảo người khác ngay từ khí chất, vậy mặc đồ trắng chắc chắn không sai, sư thúc người vốn cao, dáng người lại đẹp như vậy, mặc bạch y vào, lại nhẹ nhàng nở một nụ cười, vậy thì dù không nói lời nào cũng tuyệt đối khiến người ta nảy sinh thiện cảm.”
“Vậy sao?” Ôn Diễn buông chén trà, lại như suy tư gì đó. Từ đó về sau, hắn quả thật thích mặc đồ trắng.
Đương nhiên không phải vì đẹp, mà là vì theo như lời Hồng Đậu, cho dù không nói lời nào, cũng có thể khiến người ta nảy sinh thiện cảm, như vậy sẽ thuận tiện không ít cho việc đoạt lấy sự tín nhiệm của đám phàm nhân ngu xuẩn kia.
Thật đúng là không cần nói, hắn chỉ cần mặc một bộ bạch y thắng tuyết, mặt mang ý cười lên sân khấu, người người sẽ liền nhìn hắn với ánh mắt nhìn thế ngoại cao nhân.
Từ rất sớm trước kia Ôn Diễn đã biết, đừng nhìn dáng vẻ ngây ngốc bề ngoài của Hồng Đậu, nàng thật sự một chút cũng không ngu.
Nam muốn tuấn, một thân hiếu.
Nhắc tới chuyện mặc đồ trắng này, rất nhanh Hồng Đậu cũng nghĩ đến nam nhân đeo mặt nạ gặp được trên cầu Thiên Lý. Lúc ấy nàng hỏi hắn, lý do hắn mặc đồ trắng là gì, hắn đã là dùng chính những lời này để trả lời nàng.
Khi Hồng Đậu vì lời cầu hôn của Tô Kiếm Lai mà cảm thấy bất an, trên đường cùng hắn chuồn ra khỏi Võ Lâm Minh, hắn cũng từng nói, hắn từng nghe được mấy chữ ‘chứng sợ hãi trước hôn nhân’ từ một người, mà hắn thấy có người nói, khi mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân liền uống ba bầu rượu, tiếp theo người nọ liền nhẹ nhàng xuất giá, hắn liền cho rằng, uống rượu sẽ có hiệu quả trị liệu chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Người hắn nhắc đến này, chính là Hồng Đậu.
Khi đó, Hồng Đậu đợi mãi không thấy Ôn Quyết đến, nàng liền mua say ở quán rượu nơi bến đò. Lúc ấy, chính Ôn Diễn đã xuất hiện.
Ôn Diễn cười hỏi: “Đêm mai chính là ngày cưới của ngươi, Hồng Đậu ở chỗ này uống rượu, là quá mức vui vẻ, hay quá mức đau lòng?”
“Vui vẻ.” Nói xong, nàng lại uống thêm một bát rượu lớn.
“Nếu vui vẻ, vì sao lại phải rơi lệ đây?”
“Nếu người thấy ta rơi lệ, vậy cần gì hỏi ta vui vẻ hay khổ sở đây?” Mí mắt Hồng Đậu thậm chí không hề nâng lên, “Mắt sư thúc không mù, hẳn phải thấy rõ ràng mới đúng.”
Ôn Diễn chỉ mỉm cười, “Thành hôn vốn nên là chuyện vui, vì sao ngươi phải đau lòng rơi lệ?”
“Vì ta có chứng sợ hãi trước hôn nhân.”