Lạc Tranh ngồi bên sờ sờ sống mũi, nhưng trong lòng luôn thắc mắc. Hai đứa này bị gì vậy? Nói chuyện chả câu nào xiên vô được. Thật mờ ám! Không lẽ đây là ám hiệu, nhưng lại sao lại ám hiệu trước mặt anh. Thấy sắc quên ca sao? Tên Diệp Lam này thiệt khốn nạn, hớt tay trên. Có nên cột hắn hảo hảo cho hắn khai ra không đây? Mịa nó đây là tình huống gì? Linh cảm mách bảo mình thật nguy hiểm. Lạc Tranh híp mắt nhìn Diệp Lam một cách nguy hiểm, mà không biết bản thân suy nghĩ lạc một cách quá xa, xa không đỡ nỗi.
Đông An ăn xong miếng táo, quay sang Lạc Tranh.
" Em lên phòng hai người tâm sư đi."
Đông An nói xong cứ thế lên phòng, cũng không để ý đến ánh mắt loé lên tia sáng của Lạc Tranh.
Diệp Lam không biết mình nằm trong tằm ngắm của Lạc Tranh, mà đưa tay vẫy với Đông An.
Đông An lên tới phòng cũng vứt chuyện lúc nãy ra sau đầu, hiện giờ cô bắt tay vô gầy dựng thế lực nên sẽ lắm việc. Sẽ không còn thong thả như những ngày trước nữa, hít một hơi thật sâu. Đông an thầm nói "chào vùng xoáy, ta tới đây!"
Đông An cầm lấy điện thoại cùng máy tính không ngừng cập nhập thông tin, thu thập, ghi ghi viết viết... Điện thoại liên tục sao lưu một vài thứ gì đó. Lát sau cô dừng lại chuyển sang lập trình một ít đoạn mã. Để vượt tường lửa, hack thông tin, hay bảo mật đều đủ cả.
Tiếng lách cách của bàn phím, chuột không ngừng kêu lên. Thời gian trôi qua trời cũng dần nhuộm màu tối, Đông An vẫn không ngừng tập trung. Vẻ mặt nghiêm túc được ánh sáng màn hình hắt vào nhìn thật tinh xảo. Bữa trưa Đông An chỉ dùng qua sơ sài, do người trong nhà có việc nên cô tranh thủ tới giờ luôn. Ngồi liên tục hàng giờ liền cũng thật mõi, Đông An vươn vai làm vài động tác cho máu lưu thông, cùng lúc đó cửa phòng cô bị La Mi mở ra.
" An An xuống ăn cơm nào, thật là xa mĩ nhân lâu quá thật nhớ à."
Thấy La Mi không tiếc thân mình dán lên người cô, Đông An cũng dở khóc dở cười. Trực tiếp né qua một bên cho người nào đó tiếp xúc thân mật với mặt đất luôn. Thật ngại nhưng nên dừng lại trước khi La Mi phát bệnh nữa thì khổ, mặc kệ khuôn mặt vạn sự tan lòng của La Mi liền bảo.
" Mi Mi đi thôi."
Thế là liền có một cái đuôi bám theo sau, dở hơi thật.