Thần kinh! Kim cương! Mẹ nó, cứ làm như đá ven đường. Khinh bỉ, con người suy nghĩ ngu si thế này không nên chấp!
Hoắc Đình La nén cười.
" Giờ thì tôi chắc luôn cô có bệnh rồi."
Đông An nhún vai, thật mà, cô mua vài ba viên vẫn dư sức, ài, đừng nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác chứ!
" Thế sao? Ài... Thiên tài luôn luôn cô độc."
Đông An than thở một câu chẳng liên quan, xung quanh xì xào, cười nhạo cô thản nhiên đứng nhìn, không sao cả! Trời ghen tị người tài thôi!
Nhưng có một vấn đề! Một vấn đề to bự!
Lục Mộng Diệp phắn đâu mất!
Đông An chớp chớp con mắt, what the... Mới dời mắt chút xíu mà biến đâu mất rồi? Mới nói đôi ba câu mà chạy đâu rồi?
Thật ghê gớm! Nhưng Đông An nhanh chóng phát hiện đó chưa là tất cả, có một điều còn ghê gớm hơn!
Lục Mộng Diệp nhẹ nhàng từ phía cửa biệt thự bước ra, váy hồng theo chân nhẹ nhàng xinh xắn. Mái tóc kết dính do rượu bây giờ bồng bềnh như mới, khuôn mặt được điểm lên tone hồng xinh xắn. Trang sức đơn điệu, độc quyền, làn da trắng sứ nổi bật. Đôi chân dài bước đi mê người, không ngừng lôi cuốn ánh mắt.
Cứ như là mơ!
Đông An cảm thấy mình sống bao lâu nay quá là lãng phí rồi!
Khi nào mà Lục Mộng Diệp có skill trâu bò thế, biến hình hơn cả siêu nhân. Chớp mắt một phát từ chật vật, xấu xí trở thành xinh như minh tinh, tràn đầy cá tính.
Không tính! Không tính, bà đây muốn ăn vạ. Bà cũng muốn skill cấp tốc như thế!
Đây là phân biệt chủng tộc đúng không? Khi dễ linh hồn xuyên qua như cô à? Đông An sầu rỉ không biết thế nào để trút.
Thế giới này thật tràn đầy vô lí, không hợp logic khoa học! Một nỗi buồn không đâu thấu chăng!
Mọi thứ diễn ra cứ như một cái gảy đàn, chớp mắt chẳng ai nhắc tới chuyện trước đó.
Đông An bất đắc dĩ thở dài, kĩ năng gây sóng gió của cô thật kém, cần mài giũa chăng? Hay định luật cuốn hút của người ta quá thâm sâu cô vượt không nổi? Ài... Đau đầu!
Lục Tầm Thu đón Lục Mộng Diệp với một hình tượng hoàn toàn khá, hắn bước tới chỗ ông Lục nói chuyện to nhỏ, ông ta gật đầu sau lại kêu Đông An lại gần chỗ ông ta.
Còn về phần Hoắc Đình La được Lục Mộng Diệp khuyên bảo một lát, sau lại kéo đi chào khách, hai người phối hợp rất ăn ý.
Đông An không tình nguyện bước tới chỗ ông Lục. Vì sự cố lúc nãy nên sắc mặt ông ta không tốt lắm, mặc dù mọi chuyện đã ổn thoã.
" Còn muốn ở lại căn nhà này không?"
Đông An không quan tâm lắm, nhún vai.
" Tùy ông!"
Tôi có muốn mà ông không cho thì cũng bằng huề.
Mà dù gì cũng chỉ là một căn nhà, có gì to tát, không được ở thì vẫn sống tốt như thường, chưa kể cô không thích sống trong cái gò bó, đăm đăm của kẻ ghét mình.
Ông Lục không hài lòng về câu trả lời của Đông An, vẫn kiềm nén sự khó chịu nói.
" Vẫn có một cơ hội, muốn hay không?"
" Thế nào?"
Đông An nhướn mày.
Đột nhiên thông não, yêu thương con mình ư?
Không! Không đời nào.
Vậy khả năng tiếp theo muốn lợi dụng, nhưng địa vị của cô họ cũng không biết. Vậy chỉ còn một thứ có giá trị nhất trên người cô, cũng liên quan đến họ.
" Đơn giản, hãy chuyển tất cả cổ phần công ty DN cho Tầm Thu đi. Việc ở lại nhà này hay không ta cũng không ngăn cản."
Đúng như cô nghĩ, ông Lục đưa ra đề nghị.
Đông An bình tĩnh nhìn ông Lục, miệng lại cười cười, nụ cười mang sự gợn ngợp.
Tính toán thơm bơ vậy sao?
Ăn nói như thể đây là điều đương nhiên vậy?
Tốt bụng ban ơn cho tôi à?
Đông An cuối đầu chỉnh lại góc váy, giọng nói đều đều theo nhịp thở.
" Điều gì khiến ông chắc chắn tôi sẽ chuyển tên?"
" Mày sẽ không có lựa chọn nào khác."
Ông Lục tự tin khẳng định.
Đông An nhếch mép, các nhân vật lớn sao cứ thích nắm mọi thứ trong tay vậy? Không sợ biến cố sao? Trong mắt họ ngoài trừ họ ra không ai thông minh à? Nên suy nghĩ theo nhiều chiều hướng khác đi chứ.
" Tôi chưa bao giờ cần ở cái nhà này, cũng như tôi không có nuối tiếc gì cả. Và đáng tiếc hơn tôi có rất nhiều lối đi để lựa chọn, ví dụ như bán phá giá."
Ông Lục nghe xong lạnh lùng gằn từng chữ.
" Mày dám."
" Sao lại không dám?"
Đông An nhướn mày.
" Nếu công ty khó khăn mày nghĩ sẽ có cuộc sống vô lo như bây giờ sao?"
Ông Lục nghĩ chút nói lại.
Đông An khó hiểu nói.
" Ông nghĩ năm nay là tôi dựa vào đâu mà sống, sao không tự hỏi cho rõ, tôi chưa hề dựa vào nhà họ Lục, không phải sao?"
" Con ranh khốn nạn."
Ông Lục tức giận mắng.
" Để tôi nói với ông một câu thật lòng... Vì ông cứ mãi xem tôi là con nít nên mới dễ thua đấy!"
Đông An không quá để ý, cười ngọt ngào nói.
Đây là một bài học vì quá xem thường người khác đó!
Bản thân cô đã phải bỏ ra năm để chuẩn bị rất nhiều thứ, không phải chỉ để trưng cho có đâu!
Cô không quá xem trọng người khác nhưng không có nghĩa là xem thường, đối với ai cũng cần có sự chuẩn bị chu đáo, "biến cố" là thứ rất đáng sợ! Cô là người hiểu hơn ai hết.