Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi sáng, bầu trời sáng sủa, xung quanh yên tĩnh, gió sớm thổi qua, màn cửa sổ màu xanh nhạt khẽ lay động.

Khi Ninh Tri tỉnh dậy, cô lập tức gọi Bá Vương ra.

“Tại sao ngày hôm qua xuyên về tôi đột nhiên chạm được vào vật thực, hơn nữa lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người khác. Quan trọng nhất là mặt trời nhỏ duy nhất của tôi đã biến mất.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tối hôm qua cô đã muốn hỏi cậu bé.

Bá Vương: “Chủ nhân, bởi vì cô tiêu hao một mặt trời nhỏ, nên có thể chạm vào vật thể thật hoặc hiện thân, thời gian là một phút.” Ninh Tri kinh ngạc: “Tốn một mặt trời nhỏ, có thể hiện thân, còn có thể sờ vào đồ thật sao?”

Bá Vương: “Đúng vậy.”

Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện quan trọng như vậy, sao lúc trước cậu không nói cho tôi biết?” Cô luôn phiền não chịu nhiều thiệt thòi để có thể cứu được Lục Tuyệt.

Tiếng sữa nhỏ của Bá Vương yếu đi: “Chủ nhân, cô không hỏi.”

“Tôi không biết, sao hỏi được?” Nếu Bá Vương là vật thật, cô hận không thể lôi cậu bé ra đánh cho một trận.

Bá Vương chột dạ một lúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vừa rồi cậu nói tiêu tốn một mặt trời nhỏ có thể duy trì một phút?”

Bá Vương: “Đúng vậy.”

Ninh Tri nhíu mày: “Tại sao thời gian lại ngắn như vậy? Hơn nữa tôi vừa mới mở cửa tủ quần áo đã hiện thân trước mặt mấy đứa trẻ, cho nên, thời gian cộng lại, trong vòng một phút là được?”

Nhưng mặt trời nhỏ rất khó có được, lần trước trùng hợp là Lục Tuyệt uống rượu, cô mới giàu lên một chút, bây giờ cô không còn một mặt trời nhỏ nào, tồn kho cũng không.

Bá Vương nhắc nhở: “Đúng vậy. Chủ nhân, lần sau cô quay về, cần mười mặt trời nhỏ.”

Ninh Tri:...

Hiện tại cô không thiếu thứ gì, chỉ thiếu mặt trời nhỏ.

Bá Vương cũng nói cho cô biết: “Chủ nhân, tiêu tốn mặt trời nhỏ có cả ưu và nhược điểm. Khi cô trở lại, là đã thoát khỏi thế giới kia, vì vậy, ngoại trừ Lục Tuyệt, cô sẽ không bị tổn thương hay đau đớn trong thế giới đó.” Điểm này, Ninh Tri biết, giống như cô đi chân trần trong thế giới đó, trên chân cũng không có chút bụi nào.

“Một khi cô dùng mặt trời nhỏ, trong khoảng thời gian tương ứng, nếu cô bị thương sẽ đau và chảy máu. Nếu cô chết ở đó, cô cũng sẽ chết, sẽ không thể trở lại hiện tại.” Ninh Tri sững sờ, xem ra dùng mặt trời nhỏ cũng phải cẩn trọng: “Còn cái gì cần nói cho tôi biết không?”

Bá Vương vội vàng nói: “Chủ nhân, tạm thời không có nữa.”

Ninh Tri hừ một tiếng, để nó quay lại.

Lúc này, động tĩnh bên cạnh truyền tới.

Ninh Tri hoàn hồn trở lại, cô nhìn sang, là Lục Tuyệt đã tỉnh.

Trên người anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam với những bông hoa to màu đỏ, quá bắt mắt, một lọn tóc trên trán nhếch lên, vẻ mặt ngơ ngác, đáng yêu đến thảm.

Ninh Tri không kìm được đưa tay sờ điện thoại dưới gối, chụp ảnh Lục Tuyệt nghiêng người.

Lục Tuyệt dường như không biết.

“Chào buổi sáng nè.” Ninh Tri tươi cười chào hỏi.

Lục Tuyệt ngước mắt lên, một đôi mắt đào hoa vô hồn, âm thanh trong cổ họng dường như cố nén ra: “Sớm.”

Ninh Tri hỏi anh: “Tối hôm qua anh nằm mơ sao?”

Lục Tuyệt chớp mắt, nhưng không nhớ được gì, anh không trả lời, vén chăn xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Ninh Tri không trông cậy Lục Tuyệt sẽ nhớ đến cô, dù sao mỗi lần cô xuyên qua đều là lúc anh còn nhỏ, đoán chừng anh chỉ nhớ được cái tên “Quỷ chị”.

Ninh Tri mở điện thoại lên, bấm bào bức ảnh vừa chụp.

Phải nói rằng, dù anh mặc đồ màu sắc và hoa văn lớn như vậy, chỉ lộ một nửa khuôn mặt, Lục Tuyệt trong bức ảnh cũng rất đẹp trai.

Sau một hồi suy nghĩ, Ninh Tri đã đăng ký một tài khoản mới trên Weibo và đổi tên cô ấy thành: Báu vật nhỏ xinh đẹp.

Cô đăng ảnh với biểu cảm một cái mặt trời nhỏ.

Gửi xong, Ninh Tri cầm lấy điện thoại của Lục thoại di động của anh không đặt mật khẩu, sau khi Ninh Tri dễ dàng mở ra, cô phát hiện điện thoại di động của Lục Tuyệt không có gì khác ngoài cấu hình ban đầu, đừng nói là trò chơi, ngay cả phần mềm chat cũng không có.

Sạch sẽ.

Ninh Tri làm một số thao tác trên điện thoại.

Sau khi rửa mặt Lục Tuyệt bước ra khỏi phòng vệ sinh, Ninh Tri giúp anh đăng ký một tài khoản, cô cùng anh sử dụng.

Ninh Tri trả lại điện thoại cho anh: “Tôi giúp anh đăng ký một tài khoản, sau này có gì muốn nói thì có thể nhắn lên đó, sau này tôi cũng thường xuyên đăng tin trên đó, anh cũng có thể xem, cũng có thể nhắn lại.”

Ninh Tri mở bức ảnh cô vừa đăng lên cho anh xem.

Lục Tuyệt liếc nhìn, nhưng không nói gì.

Ninh Tri dạy anh: “Anh không muốn gõ chữ, anh có thể chọn biểu cảm.”

Lục Tuyệt nhận lấy điện thoại, tiện tay ném lên giường, Ninh Tri không biết anh có nghe thấy hay không.

Cô dạy anh gửi tin nhắn, là che giấu tâm tư.

Lục Tuyệt chắc chắn sẽ không chủ động trò chuyện với cô hay tâm sự với cô. Nếu có thể, cô hy vọng qua những dòng tin nhắn anh gửi, cô có thể biết được anh đang nghĩ gì, để có thể dễ dàng khiến anh vui hơn.

Ninh Tri có chút không rõ: “Anh học được chưa?”

Lục Tuyệt ngước mắt nhìn Ninh Tri, một đôi mắt xinh đẹp hoa đào, ánh mắt sạch sẽ, nhưng khi mở miệng lại có chút chán ghét: “Tôi không ngốc.”

Tôi không ngốc, tại sao lại không.

Ninh Tri cảm thấy buồn cười: “Anh quả nhiên không ngốc.”

Mà là ngốc, siêu ngốc!

Lục Tuyệt vừa mới rửa mặt xong, Ninh Tri ghé sát vào anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước còn chưa khô trên mặt anh: “Anh là người thông minh nhất.”

Một giây sau, năm mặt trời nhỏ xuất hiện trong khung trên đầu Lục Tuyệt!

Nhìn thấy ánh sáng vàng trước mắt, ánh mắt Ninh Tri lập tức sáng lên, cô nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Lục Tuyệt, năm mặt trời nhỏ lao về phía cô, dễ thương làm sao.

Ninh Tri lại cười dịu dàng khen ngợi anh: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, sao anh giỏi thế! Quả thật là đại bảo tàng tuyệt thế.”

Nháy mắt, trên đầu anh lại xuất hiện một mặt trời nhỏ.

Nhìn sáu mặt trời nhỏ nhắn đáng yêu trong đầu, khóe miệng Ninh Tri ngọt ngào, những lời khen ngợi dành cho Lục Tuyệt giống như không cần tiền mà không ngừng nói ra.

Cô không chỉ khen Lục Tuyệt thông minh mà còn khen anh hết lời: “Thế nào, anh là mẫu người mà tôi thích.”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, anh ăn sự dễ thương để lớn lên sao?”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, tôi muốn trốn tìm trong cơ bụng của anh.”

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, anh không phải người, anh là thiên thần hạ phàm.”

...

Trước đây Ninh Tri nhìn thấy những lời lẽ xấu hổ này trên mạng, nhưng bây giờ cô không biết xấu hổ mà dùng lời lẽ điên cuồng khen ngợi Lục Tuyệt.

So với mặt trời nhỏ, mặt mũi là cái gì? Hơn nữa, mặt của cô vẫn chưa trở lại!

Nhưng mà, cho dù cô khen ngợi bao nhiêu đi nữa, khung của Lục Tuyệt không bắn ra mặt trời nhỏ nữa.

Tâm trạng đang tốt của Ninh Tri khi kiếm được mặt trời nhỏ biến mất khi cô đi xuống tầng gặp phải Lâm Điềm Điềm.

“Chào buổi sáng.” Lâm Điềm Điềm chủ động chào hỏi Ninh Tri.

Cô ta cảm thấy mình bị giấc mơ đêm qua ảnh hưởng quá nhiều, nên mới hấp tấp hỏi Ninh Tri về di vật của ba mẹ cô, Ninh Tri nhất định sẽ không vui.

Là cô ta bốc đồng.

Cô ta nên đặt vấn đề của ngọc ấn nhỏ sang một bên trước, bây giờ điều quan trọng nhất là ngoại hình của cô ta, Lâm Điềm Điềm phát hiện, cô ta không cướp được hào quang trên người Ninh nữa.

Cô ta không biết đang xảy ra chuyện gì.

Sự thay đổi về hình dạng khuôn mặt và việc Ninh Tri trắng hơn trước một chút, tất cả đều rất rõ ràng, viên ngọc bích trên vòng cổ cô ta có một vết nứt nhỏ, khả năng dẫn đến việc hào quang quay trở lại cơ thể của Ninh Tri.

Nhưng tại sao cô ta không thể cướp lấy hào quang nữa?

Lâm Điềm Điềm âm thầm dò xét vẻ mặt Ninh Tri, cô ta thấy tâm trạng Ninh Tri lúc này rất tốt, giữa lông mày không có oán hận hay phiền muộn như trước.

“Cô đang cản đường tôi, có chuyện gì sao?” Ninh Tri nhướng mày.

Lâm Điềm Điềm hoàn hồn, bây giờ Ninh Tri cũng giống trước đây, xa cách, lạnh lùng với cô ta, quan trọng hơn, cô giống như không còn chán ghét Lục Tuyệt nữa? Không phàn nàn về cuộc sống với Lục Tuyệt nữa.

Ánh mắt Lâm Điềm Điềm rũ xuống, trên mặt mang theo ý cười: “Không có việc gì.”

Ninh Tri không biết Lâm Điềm Điềm lại đang có ý đồ xấu gì, sau khi nghĩ lại, cô lấy ra sáu mặt trời nhỏ vừa lấy được vừa rồi để đổi lấy % hào quang với Bá Vương.

Đổi lại trong chốc lát, Ninh Tri phát hiện làn da của mình lập tức trắng lên.

Tuy không thể gọi là trắng mịn như tuyết nhưng cũng cô là trắng nõn.

Ninh Tri sờ lên tóc mình, mềm và mượt, không còn chẻ ngọn.

Cô lấy một chiếc gương nhỏ ra soi, ngũ quan trên khuôn mặt trở nên rõ ràng không ít, giống như bóc bỏ một lớp băng gạc màu xám, lộ ra màu sắc tươi sáng hơn một chút.

Trong phòng thay đồ.

Hôm nay Lâm Điềm Điềm phải chụp vài bộ ảnh.

Thợ trang điểm đang tạo kiểu cho cô ta.

“Chị Điềm Điềm, gần đây chị có ăn nhiều quá không?” Thợ trang điểm được đoàn đội của Lâm Điềm Điềm thuê, vì họ đã hợp tác với nhau một thời gian dài, quen biết nhau nên khi nói chuyện với Lâm Điềm Điềm cô áy không kiêng nể gì cả.

“Ừ?” Lâm Điềm Điềm nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế để cho thợ trang điểm trang điểm.

“Mặt của chị có vẻ béo hơn.” Thợ trang điểm thường xuyên trang điểm cho Lâm Điềm Điềm, cô ấy đương nhiên biết ngũ quan, khuôn mặt và làn da của Lâm Điềm Điềm.

Trước đây, ngũ quan trên mặt của Lâm Điềm Điềm rất tinh xảo, khuôn mặt hoàn hảo, ngay cả làn da cũng trắng mịn không tì vết, quả thật làm cho người khác ghen tị.

Điều quan trọng là khuôn mặt của Lâm Điềm Điềm không hề phẫu thuật thẩm mỹ, mọi thứ đều thuần khiết tự nhiên, ở trong làng giải trí, cô ta có danh hiệu mỹ nhân mặt mộc.

Nhưng hôm nay, khuôn mặt của Lâm Điềm Điềm giống như đột nhiên thay đổi? Ngay cả cái mũi, cũng...

Nghe được lời của thợ trang điểm, Lâm Điềm Điềm lập tức mở mắt và soi gương.

Tạo hình cổ trang của cô ta là chải tất cả tóc lên, gương mặt sạch sẽ, không để thứ gì che tóc, ngay cả trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.

Chỉ có cô ta mới có thể chống lại những yêu cầu hà khắc như vậy.

Lúc này, cô ta nhìn mình trong gương, sắc mặt vô cùng sửng sốt.

Ngày hôm qua, xương hàm hai bên của cô ta nổi hẳn lên, khuôn mặt hạt dưa hơi vuông thì bây giờ, khuôn mặt cô có da có thịt hơn, ngay cả cái mũi còn bị xẹp xuống một chút, không còn tinh xảo và cao ngạo như trước nữa.

Lâm Điềm Điềm bất giác nhìn sợi dây chuyền trên cổ, vết nứt nhỏ trên bạch ngọc dường như dài thêm một chút.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Rõ ràng cô ta đã để sát vào người, tại sao ngọc lại nứt ra?

Trong lòng Lâm Điềm Điềm hoảng sợ.

Lúc này, nhân viên bước vào thúc giục: “Chị Điềm Điềm, đạo diễn bảo em qua hỏi một chút, chị trang điểm xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Thợ trang điểm vội vàng giúp Lâm Điềm Điềm trang điểm.

Lâm Điềm Điềm đột nhiên nói: “Đánh bóng mờ nhiều hơn ở hai bên mặt, cả hai bên sống mũi nữa.”

Thợ trang điểm nhanh chóng đáp lại.

Sau khi trang điểm, Lâm Điềm Điềm đến trường quay: “Xin lỗi đạo diễn, để anh chờ lâu rồi.”

“Không sao, vào chỗ đi.”

Đạo diễn Vương không thích diễn viên đến muộn, đợi gần một tiếng đồng hồ, sắc mặt của anh ta đã có chút khó coi rồi.

Lâm Điềm Điềm đi đến chỗ quay phim, nam diễn viên chính đã chuẩn bị xong.

Đạo diễn Vương đặt kịch bản xuống, nhìn vào màn hình quan sát, trong nháy mắt, lông mày anh ta nhíu lại.

“Chờ một chút.” Đạo diễn Vương hô dừng lại: “Lâm Điềm Điềm, hôm nay cô trang điểm kiểu gì vậy, tại sao lại khác hoàn toàn với những cảnh quay trước đó? Ghép những cảnh trang điểm bây giờ, khán giả liếc mắt là có thể nhìn thấy sự khác biệt.”

Đạo diễn Vương muốn quay ở độ nét cao, quá trình chỉnh sửa da ở phần hậu kỳ rất phản cảm, vì vậy anh ta yêu cầu rất cao về trang điểm của các diễn viên.

Anh ta có ý kiến về nhân vật nữ chính của Lâm Điềm Điềm. Cô ta không có kỹ năng diễn xuất, còn thích làm lớn, nếu không phải điều kiện vẻ ngoài cô ta tốt, tương xứng với yêu cầu của anh ta, phù hợp với hình tượng nhân vật nữ chính, anh ta căn bản không tuyển dụng cô ta.

Bây giờ, nhìn hai bên mặt Lâm Điềm Điềm, còn bóng mờ dày đặc trên mũi, đạo diễn Vương cau mày yêu cầu Lâm Điềm Điềm lau những thứ đó đi, không thể để quá dày.

Mặt của Lâm Điềm Điềm nóng lên, đối mặt với ánh mắt soi mói của các nhân viên xung quanh, cô ta cảm thấy thẹn đỏ mặt quay lại phòng trang điểm.

Đợi cô ta thay đổi cách trang điểm, khi quay lại, lông mày của Đạo diễn Vương vẫn nhíu chặt.

Đạo diễn Vương nghi ngờ nói: “Bộ dạng trước đây của cô rất tốt, sao lại làm loạn? Bộ dạng hiện tại của cô có vấn đề gì vậy?”

Lời của đạo diễn Vương là rất rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa nói Lâm Điềm Điềm phẫu thuật thẩm mỹ không thành công.

Lâm Điềm Điềm tức giận sắp chết, cô ta cúi nửa đầu xuống: “Đạo diễn, hiện tại tôi có chút không thoải mái, tôi muốn nghỉ hai ngày.”

Nói rồi cô ta không để ý lời cho phép của đạo diễn, trực tiếp bỏ đi.

Quản lý đuổi theo: “Tiểu bảo bối của tôi, chị có chuyện gì vậy? Chị biết có rất nhiều người tranh giành cảnh quay của đạo diễn Vương không? Thái độ của chị vừa rồi khiến đạo diễn Vương rất tức giận.”

“Lời của anh ta rất khó nghe, tôi phải chịu đựng sao?” Lâm Điềm Điềm đeo khẩu trang lên xe bảo mẫu.

Lâm Điềm Điềm hoàn toàn không lo lắng, cô ta khác với những nghệ sĩ khác, những nghệ sĩ khác đều phải cúi người trước đạo diễn, nhìn ánh mắt của đạo diễn, nhưng cô ta là người nhà họ Lục, chỉ có người khác nịnh nọt cô ta.

Quản lý cũng biết thân phận của Lâm Điềm Điềm, đây là cây kim phiền phức khó chịu, thật đúng là không thể nói trước, chửi cũng không được.

Quản lý thở dài đổi chủ đề: “Mặt của chị sao vậy?”

Khuôn mặt thường ngày của Lâm Điềm Điềm rất xinh đẹp, nhưng hôm nay cô ấy cảm thấy mặt cô ta biến dạng, thoạt nhìn có chút không vừa mắt.

Lâm Điềm Điềm giận tái mặt, cô ta không muốn giải thích vấn đề này.

Một lúc sau, cô ta nói: “Tí nữa tôi muốn đến cửa hàng trang sức một chút.”

Quản lý có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy, chị muốn mua trang sức?”

Lâm Điềm Điềm nói: “Dây chuyền của tôi bị hỏng, muốn mang đi sửa.”

Buổi chiều Ninh Tri có lớp học, sau khi đi học bề, cô thấy nhà họ Lục có khách.

“Con về rồi sao?” Nụ cười trên mặt mẹ Lục vẫn chưa thu lại.

Ninh Tri bước tới.

“Đến đây, để mẹ giới thiệu với con, đây là Hoắc Hiểu Nguyệt, thiên kim nhà họ Hoắc, mấy ngày nay cô ấy mới từ nước ngoài về.” Mẹ Lục quay sang giới thiệu với Hoắc Hiểu Nguyệt: “Đây là con dâu út dì mới nói, Ninh Tri.”

Ninh Tri ngồi đối diện với mẹ Lục: “Hoắc tiểu thư, chào cô.”

Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn Ninh Tri từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một chút bất mãn cùng không phục: “Cô gả cho Lục Tuyệt.”

Ninh Tri nghe thấy giọng điệu không mấy thiện cảm của đối phương, cô hơi kinh ngạc, vừa mới gặp mặt, cô đã đắc tội với đối phương sao?

Mẹ Lục nói: “Suốt thời gian qua là Tiểu Tri chăm sóc Tiểu Tuyệt, Tiểu Tuyệt không muốn để người khác đến gần.”

“Con cũng có thể chăm sóc Lục Tuyệt.” Hoắc Hiểu Nguyệt nhỏ giọng nói.

Mẹ Lục vỗ vỗ tay cô ta, giọng điệu gần gũi nói: “Không cần con phải chăm sóc thằng bé, hơn nữa con cũng không được.”

Mẹ Lục nói với Ninh Tri, “Hiểu Nguyệt và Tiểu Tuyệt học cùng lớp từ khi còn học tiểu học, là bạn cùng lớp nhiều năm. Hơn nữa, khi còn học tiểu học Hiểu Nguyệt đã cứu Tiểu Tuyệt.”

Ninh Tri hứng thud, cô bé này thực sự đã cứu Lục Tuyệt?

Mẹ Lục: “Ở trường tiểu học, Tiểu Tuyệt đã bị một số bạn nam trong lớp bắt nạt và nhốt trong nhà vệ sinh. May mắn thay, Hiểu Nguyệt đã tìm giáo viên để cứu thằng bé.”

Giọng điệu của mẹ Lục vẫn tràn ngập sự biết ơn: “Giáo viên đó chỉ giáo huấn mấy học sinh kia vài câu, mẹ không biết chuyện này, may mà Hiểu Nguyệt đã viết thư báo cho mẹ biết chuyện đó, nếu không, Tiểu Tuyệt sẽ luôn bị các bạn nam bắt nạt.”

Hoắc Hiểu Nguyệt chính là cô gái tìm giáo viên đến?

Ninh Tri kinh ngạc.

Cô đánh giá đối phương, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của cô bé khi trước dài dần ra, ngũ quan cũng tinh xảo rất nhiều, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng khi còn nhỏ.

Ninh Tri nhớ rõ, cô bé chỉ mới học tiểu học đã muốn Lục Tuyệt làm bạn trai!

Nhưng bức thư là sao?

Rõ ràng là do cô cầm tay Tiểu Lục Tuyệt viết, làm sao có thể trở thành của Hoắc Hiểu Nguyệt?

“Dì Lục, con chỉ nhớ là con đi nhờ giáo viên giúp, chuyện đã quá lâu rồi, quên mất có phải con viết thư cho dì hay không.” Quá lâu rồi, Hoắc Hiểu Nguyệt cũng không nhớ rõ.

Mẹ Lục cười nói: “Dù thế nào dì vẫn muốn cảm ơn con.”

Bà quay đầu lại và nói với Ninh Tri: “Hôm nay Hiểu Nguyệt đến đây để gặp Tiểu Tuyệt. Con đưa cô ấy lên lầu, có con ở đây, Tiểu Tuyệt sẽ không tức giận.”

Ninh Tri đáp lại: “Được.”

Hoắc Hiểu Nguyệt đi bên cạnh Ninh Tri, cô ta thẳng thắn và thành thật nói: “Tôi thích Lục Tuyệt, nếu không phải đi du học, tôi đã cưới anh ấy rồi.”

Ninh Tri nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Hiểu Nguyệt khi còn bé, cô có chút buồn cười: “Trên đời này không có nếu như. Hơn nữa Lục Tuyệt không thích cô. Cho dù cô không ra nước ngoài, cô cũng không thể kết hôn với anh ấy.”

“Tôi biết Lục Tuyệt từ khi còn học tiểu học.” Hoắc Hiểu Nguyệt hơi hất cằm lên, rất ra dáng thiên kim tiểu thư: “Tôi học cùng lớp với anh ấy ở trường tiểu học, trường cấp hai và trường cấp ba. Tôi gần như lớn lên cùng anh ấy.”

“Bây giờ cô biết anh ấy trước so với ai?” Môi Ninh Tri cong lên: “Tôi biết anh ấy khi anh ấy còn học mẫu giáo.”

Hoắc Hiểu Nguyệt không tin: “Không thể nào!”

“Tin hay không tùy cô.” Ninh Tri không quan tâm.

Hoắc Hiểu Nguyệt trực tiếp chọc vào điểm chết của Ninh Tri: “Cô lớn lên xấu xí như vậy, không xứng với Lục Tuyệt.”

Ninh Tri cảm thấy Hoắc Hiểu Nguyệt hồi nhỏ rất đáng yêu, nhưng lớn lên sao có thể khiến người khác chán ghét như vậy!

“Không cần biết tôi như thế nào, chỉ cần Lục Tuyệt thích là được.” Mặt Ninh Tri siêu dày, làm sao có thể dễ dàng bị vài câu của đối phương hạ gục như vậy.

Hoắc Hiểu Nguyệt cắn môi, nhìn Ninh Tri trước mặt có chút không vừa mắt.

Nếu không phải mẹ cô ta phản đối, cô ta rất muốn kết hôn với Lục Tuyệt.

Lúc này, Lục Tuyệt sẽ ở trong thư phòng.

Ninh Tri vừa mở cửa ra lập tức nhìn thấy Lục Tuyệt đang ngồi trước máy tính, mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ.

Hai mắt Hoắc Hiểu Nguyệt sáng lên, cô ta chạy chậm tới: “Lục Tuyệt, đã lâu không gặp, tớ mới từ nước ngoài về.”

Đôi với lời của cô ta Lục Tuyệt mắt điếc tai ngơ, coi như không thấy cô ta.

Hoắc Hiểu Nguyệt bạo dạn muốn chạm vào tay Lục Tuyệt, nhưng lập tức bị anh né tránh.

Hoắc Hiểu Nguyệt thở dài, cô ta đã quen rồi. Dù sao, từ khi học tiểu học, cô ta đã theo đuổi Lục Tuyệt.

“Lục Tuyệt, có phải cậu gầy đi không? Trông cậu có vẻ đẹp trai nhỉ?” Hoắc Hiểu Nguyệt không ngừng đánh giá Lục Tuyệt, ánh mắt của cô ta trước đây rất tốt, Lục Tuyệt quả thực là đẹp trai nhất.

Ninh Tri khó chịu, cô đột nhiên cảm thấy đồ của mình đang bị người khác rình trộm và nhấp nghẽ.

Cô bước đến bên cạnh Lục Tuyệt, ghé sát tai anh.

Môi cô cố ý chạm vào tai Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, bạn học cũ của anh tới thăm anh. Anh nên chào cô ấy một tiếng.”

Lời của cô vừa dứt, một hàng mặt trời vàng rực rỡ xuất hiện trong khung trên đầu Lục Tuyệt!

Một cái, hai cái, ba cái...

Cô đếm, có tổng cộng bảy cái!

Ninh Tri càng buồn bực, nhìn thấy Hoắc Hiểu Nguyệt vui vẻ như thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio