Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong ánh sáng lờ mờ, Ninh Tri mở to mắt.

Cô đưa tay chạm vào môi mình, giống như còn chút tê.

Ninh Tri mím môi thật mạnh, cô quay đầu lại nhìn Lục Tuyệt đang nằm bên cạnh, anh vô duyên vô cớ hôn môi cô, nhất định là nhìn thấy Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường hôn môi, sau đó học theo.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quả nhiên, đứa trẻ ngoan vẫn bị dạy hư.

Ninh Tri liếc nhìn kho nhỏ của mình, chỉ còn lại bốn mặt trời nhỏ, cô phát hiện lần này trở về cứu Lục Tuyệt vậy mà tiêu tốn tổng cộng mặt trời nhỏ.

Mặt trời nhỏ không đủ dùng.

Ninh Tri gọi Bá Vương: “Lần sau quay lại tôi cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?”

Đối với việc lần này tiêu tốn nhiều mặt trời nhỏ hơn, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Bá Vương cẩn thận nói với cô: “Chủ nhân, lần sau sẽ phải tốn mặt trời nhỏ.” Ninh Tri thầm hít một hơi, khá lắm, lần này còn có hơn mặt trời!

“Cậu cho rằng đây là trò chơi Plants và Zombie sao? Cậu cho rằng Lục Tuyệt trước mặt là hoa hướng dương, có thể không ngừng sinh sản ra mặt trời nhỏ sao? Anh ấy có thể sản sinh nhiều mặt trời nhỏ như vậy sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bá Vương: “Chủ nhân, sau này cần thêm nhiều mặt trời nhỏ nữa, tôi có thể nói cho cô biết.” Đã có đối lập, chủ nhân sẽ thấy rằng mặt trời nhỏ cần thiết bây giờ chỉ là một phần nhỏ.

“Cậu câm miệng, bây giờ đừng nói cho tôi biết.”

Ninh Tri có một linh cảm chẳng lành, cô lo lắng mình sẽ khóc khi biết số liệu. Còn không bằng đến lần đó nói cho cô biết, ít nhất là không làm cô nản lòng.

Ngày hôm sau, khi Ninh Tri tỉnh dậy, cô thấy Lục Tuyệt đã thức dậy, anh thay một bộ đồ thể thao màu đỏ, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.

Phải nói rằng Lục Tuyệt đẹp trai, vóc dáng cao ráo, anh nhìn rất hợp với bộ đồ thể thao màu đỏ, màu đỏ rất hợp với anh.

Cô ngồi trên giường mê mẩn nhìn anh.

Lục Tuyệt đặt quần áo đã thay chỉnh tề vào vị trí cố định, thậm chí còn đặt giày của mình vào một vị trí cố định trên giá giày.

Mỗi bộ quần áo, mỗi đôi giày dường như đã ghi dấu trong tâm trí anh, anh luôn ghi nhớ nó đặt ở đâu.

Ninh Tri ngưỡng mộ tích cách sạch sẽ và gọn gàng của Lục Tuyệt.

Cô hoàn toàn trái ngược với anh, cô thường thích tiện tay ném quần áo của mình, nếu không có người giúp việc phụ giúp thì quần áo của cô đã chất thành núi, rất lộn xộn.

Lúc này, Lục Tuyệt quay lại, nhìn cô.

Ninh Tri cong môi: “Chào buổi sáng.”

Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô, rồi anh bước tới.

Trong khi Ninh Tri đang ngạc nhiên, Lục Tuyệt cúi xuống, ghé sát vào cô.

“Sao vậy?” Khuôn mặt của Lục Tuyệt phóng to trước mặt cô, đôi mắt đẹp như hoa đào của anh nhìn chằm chằm cô.

Đúng, đang nhìn chằm chằm, như xuyên thấu cô nhìn gì đó, ánh mắt vô hồn và khó hiểu.

Lục Tuyệt đưa tay ra, chạm vào mặt Ninh Tri.

Ninh Tri cảm thấy ngón tay mảnh khảnh của anh vuốt ve lông mày và mũi của cô.

Giống như lúc cô xuyên về lúc tối hôm qua, Tiểu Lục Tuyệt cũng đang ở trong phòng tối, chạm vào khuôn mặt của cô.

Anh đang xác định cô theo cách này sao?

Đầu ngón tay Lục Tuyệt hơi lạnh, anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô, Ninh Tri cảm thấy mặt cô bắt đầu nóng lên, anh đây là đang chọc người mà không biết.

“Lục Tuyệt.” Ninh Tri không nhịn được hỏi anh: “Anh sờ cái gì? Là nhớ tôi sao?”

Lục Tuyệt không trả lời, anh đang phác họa ngũ quan của Ninh Tri.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Xấu.”

Ninh Tri:...

Anh lại nói cô xấu!

Lục Tuyệt nhìn cô một cái, sau đó rút tay về, khàn giọng lặp lại: “Xấu.”

Nói xong anh đứng dậy rời đi.

Ninh Tri tức giận đến mức đập giường, cô xấu ở chỗ nào? Hiện tại cô đã lấy lại được % nhan sắc, tức là hoàn toàn xinh đẹp.

Thẩm mỹ của anh chắc chắn không có.

Ninh Tri nhớ rằng tất cả những gì Lục Tuyệt nhìn thấy trước đây là khuôn mặt xinh đẹp của cô khi mới khôi phục, ngược lại bây giờ chỉ mới khôi phục được một phần ba nhan sắc, thật sự là rất xấu.

Cô thở dài, ước gì mình làm việc chăm chỉ để kiếm được mặt trời nhỏ, lấy lại tất cả hào quang.

Tuy nhiên, Lục Tuyệt nhận ra cô? Vẫn không?

Bàn chân bị trật của Ninh Tri vẫn còn sưng tấy và cần nghỉ ngơi một tuần, giờ cô đi lại như một chú thỏ.

Đi xuống tầng một, cô thấy mẹ Lục đang cắm hoa ở phòng khách.

“Chân của con bị thương, đi lại không tiện, sao con không nghỉ ngơi cho tốt đi.” Mẹ Lục thấy Ninh Tri đang chống nạng đi tới: “Con nên tìm người đỡ để không bị trật chân lại.”

Ninh Tri bước đến sô pha ngồi xuống: “Không sao, chân con không đau nhiều nữa.”

Ngay cả khi ở nhà, mẹ Lục cũng ăn mặc rất lịch sự và trang nghiêm, mỗi lần nhấc tay lên, nhiều năm bà dưỡng thành quý phái.

Nếu Lục Tuyệt không bị tự kỷ, hoặc nếu tình trạng của Lục Tuyệt có thể thuyên giảm, thậm chí là khỏi hẳn, mẹ Lục sẽ hạnh phúc hơn.

Ninh Tri hỏi mẹ Lục, ngày hôm qua sau khi chủ xe bị bắt, có tra rõ chân tướng không.

“Đông Chu đã nhờ người đi thăm dò, nhưng không phát hiện ra điều gì không ổn. Chủ quán đã uống rất nhiều rượu, xác định ban đầu là do tài xế say rượu lái xe.” Mẹ Lục nói với cô: “Để thận trọng, việc theo dõi chuyện này giao cho Lục Thâm Viễn theo dõi tiếp.”

Ninh Tri kinh ngạc, giao cho Lục Thâm Viễn?

Mẹ Lục nói: “Thâm Viễn chủ động nhắc tới điều tra, nó lo lắng chuyện này không đơn giản.”

Ninh Tri nhíu mày, cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, có lẽ là bởi vì cô biết hình tượng của Lục Thâm Viễn không giống bình thường, cô không tin anh ta.

Ninh Tri cố gắng thăm dò lối ra: “Nếu có một ngày giữa Lục Thâm Viễn và Lục Tuyệt xảy ra mâu thuẫn, mẹ sẽ giúp ai?”

Mẹ Lục mỉm cười, giọng điệu khẳng định: “Vấn đề con nói sẽ không xảy ra.”

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ninh Tri, mẹ Lục nói với cô: “Thâm Viễn làm đau Tiểu Khiết. Nó sẽ bảo vệ Tiểu Tuyệt, sẽ không xảy ra xung đột.”

“Con không biết, lúc trước Thâm Viễn đã cứu Tiểu Tuyệt.”

Ninh Tri sửng sốt, Lục Thâm Viễn cứu Lục Tuyệt?

Cô tò mò hỏi mẹ Lục: “Mẹ, chuyện gì vậy?”

“Có một lần Tiểu Tuyệt rơi xuống hồ, là Thâm Viễn phát hiện, trước tiên nó đã nhảy xuống để cứu Lục Tuyệt.” Mẹ Lục dường như đang nghĩ lại: “Nó có thể liều mình vì Tiểu Tuyệt làm sao có thể có mâu thuẫn với Tiểu Tuyệt? Nó chỉ biết nhường nhịn Tiểu Tuyệt thôi.”

Lông mày của Ninh Tri nhíu chặt lại, cô cảm thấy việc Lục Thâm Viễn giải cứu Lục Tuyệt có điều gì đó ẩn giấu.

Trải qua mấy hành động mờ ám của Lục Thâm Viễn đối với Lục Tuyệt, cô chắc chắn rằng Lục Thâm Viễn không thích Lục Tuyệt, làm sao có thể hy sinh tính mạng của mình để cứu Lục Tuyệt?

Mẹ Lục cũng không ngu ngốc, Ninh Tri đột nhiên nhắc tới vấn đề như vậy, bà mẫn cảm nghĩ đến điều gì đó, có phải Ninh Tri đang lo lắng Thâm Viễn tranh giành tài sản với Tiểu Tuyệt hay không?

Mẹ Lục nói đầy ẩn ý: “Từ nhỏ đứa nhỏ Thâm Viễn này đã bảo vệ Tiểu Tuyệt, hiện tại cũng vậy. Nó cố gắng học tập để quản lý tập đoàn. Tập đoàn Lục thị là của Tiểu Tuyệt, sau này có Thâm Viễn ở sau giúp đỡ, coi như là giúp Lục thị giữ vững gia nghiệp, giúp Lục Tuyệt đỡ lo lắng.”

Tất nhiên, Ninh Tri biết lý do tại sao ba Lục và mẹ Lục nhận con nuôi từ nhỏ, một là chăm sóc con của một người bạn, mà là vì sau này họ lớn lên, Lục Tuyệt vẫn còn một người anh trai để chăm sóc.

Nhưng bây giờ Lục Thâm Viễn là một con hổ dữ, anh ta sẽ không chăm sóc Lục Tuyệt, mà là nuốt chửng Lục Dục.

Hình tượng bên ngoài của Lục Thâm Viễn quá tốt, cũng không để lại manh mối gì, cô muốn vạch trần bộ mặt thật của anh ta, chỉ có thể chờ anh ta dấu đầu lòi đuôi.

Lúc này Lục Thâm Viễn đi ra, anh ta thấp hơn Lục Tuyệt một chút, nhưng vẫn rất cao, mặc một bộ âu phục màu xám bạc, ưu nhã lại quý phái.

Lục Viên Thâm cong môi, nở nụ cười tuấn tú: “Con giống như nghe thấy mẹ đang nói về con?”

“Hôm nay con ở nhà sao?” Mẹ Lục cười nói: “Vừa rồi mẹ đang khen con với Ninh Tri, mẹ nghe Đông Chu nói rằng trong khoảng thời gian này con đã hoàn thành tốt một hạng mục, các cổ đông rất hài lòng về con.”

“Con quên một hợp đồng quan trọng ở nhà.” Lục Thâm Viễn trả lời: “Về phần thành tích, con hoàn toàn dựa vào sự chỉ đạo của ba ở phía sau, muốn thành nghề phải mất một thời gian dài.”

Nụ cười trên mặt mẹ Lục càng ngày càng sâu, từ nhỏ đến lớn, Thâm Viễn chưa bao giờ tranh giành, rất khiêm tốn. Sau khi trò chuyện thêm vài câu, bà ra hiệu: “Con đi làm đi.”

Lục Thâm Viễn gật đầu: “Được, vậy con đi làm trước. Con xem dự báo thời tiết. Hai ngày nữa trời sẽ mưa, thời tiết sẽ hơi lạnh. Mẹ giữ ấm một chút.”

Mẹ Lục cười đáp: “Mẹ biết rồi.”

Sau khi Lục Thâm Viễn nói xong, anh ta gật đầu với Ninh Tri rồi mới rời đi.

Nếu trước đây không phát hiện ra bộ mặt thật của Lục Thâm Viễn, Ninh Tri sẽ nghĩ anh ta là một người đàn ông đẹp trai, ga lăng, còn yêu thương gia đình.

Nhưng cô đã nghĩ quá sâu, trong sách Lục Thâm Viễn là nam chính, có dã tâm, rất phù hợp với tính cách của anh ta.

Chân Ninh Tri không tiện đi lại, tình cờ là thứ bảy, cô không phải đến lớp nên đã nhờ người chuyển ghế đến thư phòng.

Lục Tuyệt đang đọc sách, cô ngẩn người ngồi bên cạnh anh.

Cô chán nản lướt điện thoại, thấy tin từ một người hâm mộ rằng cô ấy đã gặp Lâm Điềm Điềm trong một trung tâm mua sắm, vì Lâm Điềm Điềm là người đại diện nên cô ta đang ở một cửa hàng chăm sóc da.

Ninh Tri nhớ rõ, lúc trước Lâm Điềm Điềm chế nhạo da cô không, còn khoe với cô rằng cô ta mới làm đại diện cho một mỹ phẩm dưỡng da.

Cô rất cẩn thận, bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

Nghĩ đến điều gì đó, Ninh Tri vươn tay cầm lấy cuốn sách trên tay Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt mím môi, đang đọc sách đột nhiên bị cắt ngang, anh có chút không vui.

Ninh Tri dịch ghế đến bên cạnh Lục Tuyệt, cô thần bí nói: “Còn muốn tôi chạm vào anh sao?”

Cô giống như yêu tinh dụ dỗ trẻ ngoan làm chuyện xấu, dỗ dành: “Lần này, tôi sẽ chạm vào chỗ này của anh, được không?”

Đầu ngón tay của cô rơi vào mũi của Lục Tuyệt, ở đây cô chưa khai phá qua, cũng không biết có mặt trời nhỏ hay không.

Ninh Tri mơ hồ muốn thử, cảm thấy một sự phấn khích không thể giải thích được.

Lục Tuyệt lặng lẽ nhìn cô, chậm rãi, anh đáp lại: “Được.”

Không biết vì sao Ninh Tri lại đột nhiên có chút chột dạ, ở khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy mặt Lục Tuyệt càng đẹp hơn.

Lông mày sâu róm, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt rất có hình dáng, ngay cả môi mỏng cũng làm trái tim cô rộn lên.

Vóc dáng Lục Tuyệt cao lớn, ngồi thế này, anh cũng cao hơn cô rất nhiều.

Hai tay Ninh Tri đặt lên bờ vai rộng lớn của anh: “Anh cúi đầu.”

Lục Tuyệt chớp mắt, cúi đầu.

Ninh Tri nghiêng người lại gần anh, môi rơi trên sống mũi cao, có chút lạnh lẽo của anh.

Nhẹ thoáng một cái, trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn thấy một mặt trời nhỏ hiện lên trong khung trên đầu Lục Tuyệt.

Anh thích cô hôn mũi của mình.

Ninh Tri híp mắt tiếp tục hôn.

Những mặt trời nhỏ lấp lánh tranh nhau chạy đến chỗ cô, Nịn Tri đếm, tổng cộng có sáu cái, cộng thêm bốn cái ban đầu trong kho nhỏ của cô, hiện tại cô đã có mười mặt trời nhỏ.

Ninh Tri ngại quá ít, cô hôn lên mũi Lục Tuyệt một lần nữa, không có.

Hình như hôn mũi chưa hôn tai, cằm để làm cho anh vui vet.

Ninh Tri có chút bất mãn, ánh mắt rơi vào trên trán Lục Tuyệt: “Đầu anh cúi thấp.”

Lục Tuyệt lại cúi đầu xuống.

Ninh Tri đặt tay lên hai bên mặt anh, sau đó cô chân thành, nhẹ nhàng hôn lên giữa trán anh.

Một mặt trời nhỏ xuất hiện.

Cô phát hiện Lục Tuyệt thực sự là một bảo bối đáng yêu, đang chờ cô khai phá từng chút một.

Hôn lên trán, Ninh Tri có năm mặt trời nhỏ, cộng với những cái trước, cô có mười lăm.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, rèm cửa nhẹ nhàng bay trong gió.

Lục Tuyệt hơi ngẩng đầu, thân thể bị ép dựa vào bàn, tay Ninh Tri nhẹ nhàng ấn vào yết hầu đang nhô ra và gợi cảm trên cổ anh.

Mặt trời nhỏ thứ nhất.

Mặt trời nhỏ thứ hai.

Mặt trời nhỏ thứ ba.

...

Cô thậm chí còn chưa hôn, anh đã rất hạnh phúc?

Ninh Tri dở khóc dở cười, cô cố ý dùng đầu ngón tay lướt qua lướt lại yết hầu của Lục Tuyệt, cô thấy yết hầu anh nuốt trượt lên trượt xuống.

Đôi mắt hơi mỏng của Lục Tuyệt không ngừng run rẩy, ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào, khóe mắt đỏ bừng, giống như một con dã thú nhỏ bị ép buộc cảm thấy vừa khó chịu vừa vui vẻ.

Đầu ngón tay ấn nhẹ, cổ họng anh khẽ hừ lạnh một tiếng.

Khuôn mặt của Ninh Tri nóng bừng.

Lục Tuyệt ngước mắt lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh tối đen, ẩm ướt, mờ mịt nhìn Ninh Tri, như thỏa mãn, nhưng đồng thời cũng khó chịu.

Anh nắm chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, anh không biết mình muốn cầu xin cô cái gì.

Hai ngày nay, Lâm Điềm Điềm chạy đến thẩm mỹ viện, da mặt cô ta bỗng nhiên nổi rất nhiều mụn, cần được chăm sóc chu đáo.

May thay, vấn đề không nghiêm trọng, sau khi trang điểm, không thể nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào.

Hôm nay cô ta cần tham gia một sự kiện sản phẩm chăm sóc da mà cô ta làm đại diện, cửa hàng đã rất đông người hâm mộ của cô ta.

“Điềm Điềm thật đẹp.”

Lâm Điềm Điềm xuất hiện trong bộ váy vàng phá cách cùng lối trang điểm tinh xảo, khí chất cao quý khiến người hâm mộ vô cùng phấn khích.

“A, a, hôm nay Điềm Điềm có vẻ rất tốt.”

“Trước đây ai nói nhan sắc của Điềm Điềm sụp đổ? Tôi muốn xinh đẹp như cô ấy, mỗi ngày tôi có thể ăn bánh bao.”

“Chắc hẳn đối thủ của cô ấy đã mua hot search, còn nói cái gì Điềm Điềm phẫu thuật thẩm mỹ, thật nực cười, Điềm Điềm có cần phẫu thuật thẩm mỹ không?”

...

Các fans hâm mộ được bao quanh bởi hàng rào và nhân viên an ninh, chỉ có thể nhìn Lâm Điềm Điềm từ xa, nhưng họ không thể ngăn được sự phấn khích của họ dù chỉ là một chút.

Lâm Điềm Điềm mỉm cười, hào phóng chào hỏi mọi người.

Người dẫn chương trình bên cạnh khen ngợi vẻ đẹp của Lâm Điềm Điềm, cô ta hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của sản phẩm chăm sóc da này.

“Gần đây, mỗi ngày tôi đều sử dụng sản phẩm này, hiệu quả rất rõ rệt.” Lâm Điềm Điềm cố gắng hết sức để giới thiệu các sản phẩm chăm sóc da mà cô ta làm đại diện với mọi người.

Nhưng mà, vừa dứt lời, trước mặt bao nhiêu phóng viên, fans hâm mộ và camera, nước da của cô ta bỗng chốc đen lại, cái miệng nhỏ vốn xinh đẹp hồng hào dường như ngày càng dày lên, trên mặt lập tức nổi lên mụn đỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio