Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ hai, ánh nắng lạc xuống ban công, gió nhè nhẹ thổi bay rèm cửa, trong phòng vừa an tĩnh lại thư thái.

Khi Ninh Tri tỉnh lại, cô thấy Lục Tuyệt đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, đang thay quần áo.

Trên tay anh cầm chiếc áo sơ mi hoa màu đỏ, đang chuẩn bị tròng lên người.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri nhanh chóng bật dậy bước qua, cô cười uyển chuyển dỗ dành anh: “Hôm nay phải đến công ty, không cần ăn diện đẹp trai đến vậy đâu.”

Con ngươi đen nhánh của Lục Tuyệt ngơ ngẩn nhìn cô.

Ninh Tri chọn từ trong tủ quần áo của Lục Tuyệt một chiếc áo sơ mi màu đỏ, chất liệu tơ tằm trơn mượt ôm da, xúc cảm rất tốt.

Ninh Tri nói dối không chớp mắt, “Mặc cái này, anh mặc sơ mi hoa đẹp trai quá, em lo người ở công ty nhìn thấy sẽ thích anh, cướp anh đi thì sao, em sẽ đau lòng lắm đó.”

Vành tai Lục Tuyệt hơi đỏ, đôi mắt run nhẹ, quả quyết nói: “Cướp không được, anh.”

Anh nhìn Lục Tuyệt, “Của Tri Tri, cướp không được.”

Anh là của Tri Tri, người khác không cướp đi được.

Ninh Tri bị anh chọc cười, hôm nay độ ngọt của Lục Tuyệt vượt quá tiêu chuẩn rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy anh mặc bộ này đi, bộ trên tay anh để khi ở nhà mặc.” Ninh Tri chớp mặt với anh, “Chỉ mặc cho em nhìn.”

Khoé miệng Lục Tuyệt hơi cong lên, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, anh gật đầu lặp lại lời Ninh Tri, “Chỉ mặc cho Tri Tri xem.”

Ninh Tri thấy Lục Tuyệt càng ngày càng dễ dỗ, không nhịn được niết mặt anh, “Hôm nay cố gắng làm việc, nếu có chuyện thì nhắn tin cho em.”

Hôm nay cô phải đến trường học, không thể đến công ty cùng Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt đồng ý, “Kiếm tiền, nuôi Tri Tri.”

Anh có thể nuôi Tri Tri.

Lục Tuyệt không hề biết, lợi tức mỗi năm đổ về thẻ anh cũng đủ Ninh Tri tiêu xài cả đời không hết.

Dùng xong bữa sáng, trợ lý trước kia của Lục Tuyệt – Nguỵ Tinh đã đến nhà họ Lục.

Nguỵ Tinh và Lục Tuyệt là bạn đại học, thêm việc trước đó anh từng học khoá học tâm lý, cũng đã giao tiếp với nhiều bệnh nhân mắc chứng tự kỷ. Có Nguỵ Tinh ở bên cạnh giúp đỡ, chăm sóc Lục Tuyệt, mẹ Lục yên tâm hơn nhiều.

“Sắc mặt Lục thiếu gia hôm nay trông rất tốt, rất có tinh thần.” Nguỵ Tinh nhìn Lục Tuyệt vẫn như trước kia thích mặc đồ đỏ, anh không hề ngạc nhiên, “Chào buổi sáng, Ninh tiểu thư.”

“Chào, trợ lý Nguỵ.” Ninh Tri phát hiện Nguỵ Tinh rất thích cười, khiến người ta cũng vui lây. Cô đã dần hiểu vì sao anh ấy có thể trở thành trợ lý của Lục Tuyệt, cô mong Nguỵ Tinh có thể giúp Lục Tuyệt trở nên cởi mở hơn, “Nhờ anh chăm sóc Lục Tuyệt ạ.”

“Không phải trẻ con, không cần chăm sóc.” Lục Tuyệt mím môi, chầm chậm nói.

Anh không phải đứa trẻ, không cần người khác chăm lo.

Ninh Tri dở khóc dở cười, “Được rồi, chúng ta buổi tối gặp.” Cô giúp Lục Tuyệt chỉnh lại cổ áo.

Lục Tuyệt nhìn chằm chằm Ninh Tri vài giây, rồi quay đi, rồi lại nhìn vài giây, cứ lặp lại như vậy.

Một ngày không được gặp Tri Tri, phải nhìn nhiều thêm chút.

Trước khi bệnh tình Lục Tuyệt trở nặng, anh từng công tác ở phòng nghiên cứu phát triển trí tuệ nhân tạo dưới trướng công ty một khoảng thời gian.

Đối với anh, người ở nhóm nghiên cứu không hề lạ mặt, khi biết anh muốn quay lại làm việc, mọi người đều vui mừng. Lục Tuyệt ít nói, năng lực lại mạnh, có anh ở đó, cả nhóm nghiên cứu như được mở hack vậy.

“Thiếu gia Lục Tuyệt, phòng làm việc của cậu gần đây đang sửa sang lại, nên tạm thời cậu chịu thiệt chút, ngồi chung với chúng tôi vậy.” Nguỵ Tinh nói với Lục Tuyệt.

“Ừm.” Khuôn mặt của Lục Tuyệt hơi hướng lạnh, khi không nói chuyện trông càng lạnh lùng.

Lục Tuyệt không phải lần đầu làm việc ở đây, trong nhóm đều là người quen, họ sôi nổi tiến đến bắt chuyện với anh.

Một thanh niên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam tiến lên trước, “Lục thiếu gia, chào mừng anh trở về.”

“Trước đây anh rời nhóm, mọi người đều rất nhớ anh.” Một chàng trai hơi mũm mĩm, đeo kính mắt chen qua nói.

“Lục đại thần, rất vui vì lại được làm việc cùng anh.” Một cậu chàng có chiều cao khiêm tốn, nhìn trông khá thẹn thùng, kích động nói: “Lần này quay lại thì anh đừng đi nữa, chúng tôi dạo này đang nghiên cứu hạng mục mới.”

Mọi người rất nhiệt tình với sự quay lại của Lục Tuyệt, nhưng đều biết tính của anh, không có ai không biết điều tiến lên bắt tay hoặc vỗ vai anh.

Lục Tuyệt nhấc mắt, ánh mắt lướt nhanh qua đám người, anh nhấp môi, một lúc sau mới chầm chậm mở miệng: “Cảm ơn.”

Lúc này, trưởng nhóm Tần An bước đến, “Các cậu hoàn thành xong công việc hết rồi à? Còn không mau tranh thủ thời gian.”

Cậu nhân viên mặt thẹn thùng gãi gãi đầu, vội vàng đáp: “Vâng, lão đại.”

Tuổi tác Tần An hơi lớn, hơn bốn mươi tuổi, tính tình phóng khoáng, giọng nói sang sảng, “Lục thiếu gia, chào mừng cậu quay lại. Gần đây có hạng mục mới, cậu cũng chưa hiểu nhiều, lát tôi bảo người giới thiệu tỉ mỉ, nếu như có vấn đề cứ tìm tôi mọi lúc.”

Ông nhận được điện thoại từ cấp trên, đặc biệt dặn dò phải chú ý kỹ đến Lục Tuyệt. Tần An không vì chuyện này mà phản cảm với Lục Tuyệt, ngược lại, ông còn mừng vì Lục Tuyệt đã quay lại, dù gì năng lực của anh cũng rất mạnh.

Lục Tuyệt nhẹ nhàng đáp lời, “Ừm.”

Nguỵ Tinh cầm theo tài liệu, nói với Lục Tuyệt: “Hiện giờ hướng nghiên cứu chính của chúng ta là nhận biết trạng thái cảm xúc của người dùng, dựa vào tính cách của họ mà xây dựng trí tuệ nhân tạo có thể đối đáp và giao tiếp một cách chính xác…”

Hạng mục trí tuệ nhân tạo này của bọn họ còn có thể áp dụng trong lĩnh vực trị liệu cho bệnh nhân mắc chứng tự kỷ, mô phỏng âm thanh mà người bệnh yêu thích, hấp dẫn sự chú ý của họ, giao tiếp với họ, thậm chí còn có thêm nhiều tính năng khác nữa.

Cho dù đây là vì lòng riêng của tập đoàn, hay là vì lợi nhuận, hạng mục này đều có giá trị nghiên cứu rất lớn.

Lục Tuyệt im lặng nghe, Nguỵ Tinh lo lắng anh không tiếp nhận được nhiều thông tin đến như vậy, nên cố ý nói chậm lại.

Ninh Tri đến trường học, trên đường đi, trong lòng cô cứ nhớ mãi chuyện Lục Tuyệt đến công ty.

Mà lúc này, cô đột nhiên bị chặn lại.

“Xin chào bạn học Ninh.” Một chàng trai diện sơ mi trắng không biết nhảy ra từ góc nào, đứng trước mặt cô.

Ninh Tri nhìn cậu ta.

“Mình tên là Thẩm Quát, lớp ba khoa Công nghệ thông tin.” Chàng trai thân hình cao gầy, cộng thêm khuôn mặt khôi ngô, đứng dưới ánh nắng, diện một kiện sơ mi trắng, có cảm giác thiếu niên lấp lánh ánh mặt trời, “Mình có thể thêm bạn tốt với bạn không?”

Trên diễn đàn có người trộm đăng ảnh góc nghiêng của Ninh Tri, chỉ với một ánh nhìn, cậu chàng liền thích mê.

Sau đó cứ đi hỏi thăm lớp của Ninh Tri mãi, còn chú ý đến thời khoá biểu của cô, hôm nay ở đây ôm cây đợi thỏ.

Rất rõ ràng, chàng trai rất ít khi chủ động tỏ tình như này, trên khuôn mặt vương vãi nét xấu hổ, “Mình muốn làm quen với bạn.”

Trước đây chỉ nhìn Ninh Tri từ xa, hôm nay đối diện với cô ở cự ly gần, cậu thấy cô càng xinh đẹp.

Làn da Ninh Tri trắng nõn, ánh mặt trời chiếu xuống còn nhìn rõ cả lỗ chân lông, ngũ quan tinh tế như được tỉ mỉ chạm khắc, mỗi góc cạnh đều vừa đủ, đến đôi mắt cũng sáng trong dập dềnh ánh nước.

Chàng trai bị Ninh Tri nhìn một cái, xấu hổ đến đỏ lừ mặt.

Ninh Tri hơi ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn giữ sự bình thản, “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”

Chàng trai ngạc nhiên nhìn cô, gần đây cậu luôn chú ý đến Ninh Tri, bình thường đều thấy cô độc lai độc vãng, hoàn toàn không có chàng trai nào lởn vởn bên cạnh.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng ấy, cậu hơi không muốn từ bỏ.

Nhìn ra sự giằng xé trong nội tâm chàng trai, Ninh Tri trực tiếp từ chối: “Bạn trai của tôi không ở trong trường, xin lỗi, tôi không có hứng thú kết bạn với cậu.”

“Cậu sợ bạn trai mình ghen à?” Chàng trai không nhịn được chất vấn, cho dù Ninh Tri đã có bạn trai, bọn họ vẫn có thể làm bạn bè được mà, ngày nào đó cô ấy chia tay, cậu có thể….

“Ừ, anh ấy sẽ ghen.”

Nếu Lục Tuyệt mà biết có người muốn cướp cô đi, cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh cúi gằm đầu, lạc lõng mà cố chấp nói “Tri Tri, của anh.”

Đúng là đồ đáng yêu, lại khiến người ta đau lòng.

Cô không nỡ bắt nạt anh như vậy.

Ninh Tri lờ đi ánh mắt xoắn quýt và vùng vẫy của chàng trai, cô vòng qua đối phương rời đi.

Đến phòng học, Ninh Tri như cũ mà chọn vị trí cuối cùng, vô cùng kín tiếng.

Thế nhưng hiện giờ hào quang của cô đã lấy lại toàn bộ, nhất là sau khi lấy lại % hào quang cuối cùng kia, hiện giờ Ninh Tri đẹp đến chói mắt, đến giọng nói cũng khiến người nghe nhũn cả tai.

Đến Lục Tuyệt cũng thích cô rủ rỉ bên tai.

Hiện giờ cho dù Ninh Tri muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi, khoảnh khắc cô tiến vào phòng học cũng đã thu hút không ít ánh mắt.

Lúc này, lớp trưởng cầm theo một quyển vở bước đến hàng cuối, tiến đến chỗ ngồi của Ninh Tri.

“Có chuyện à?” Ninh Tri nhìn lớp trưởng.

Châu Thanh ở cự ly gần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tri, cô hơi phấn khích, lại có chút ngại ngùng, “Ninh Tri, sắp đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hiện giờ lớp mình còn một tiết mục, cải biên cô bé Lọ Lem, cậu chọn một nhân vật đi.”

“Nhất định phải lên sân khấu à?” Ninh Tri hỏi cô ấy.

“Cả lớp đều phải tham gia, hoặc là cậu có thể chuẩn bị màn biểu diễn tài năng.” Lần này kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, khá là quan trọng, cho nên mỗi lớp đều phải đăng ký ba tiết mục biểu diễn.

Ninh Tri không thể từ chối, chỉ đành hỏi: “Vậy còn những nhân vật nào có thể chọn?”

Lớp trưởng đưa vở cho cô, “Cậu có thể chọn những nhân vật chưa được gạch.”

Ninh Tri tuỳ tiện nhìn qua, “Cái này đi.”

Châu Thanh nhìn ngón tay trắng ngần, thon thả đến quá đáng của Ninh Tri chỉ lên góc quyển vở, hơi ngạc nhiên, “Cậu chắc chắn?”

“Ừm.” Ninh Tri nhìn lời kịch chỉ có năm câu, cô gật đầu, “Mình chắc chắn.”

Châu Thanh lại nhìn lên khuôn mặt diễm lệ đến quá đáng của Ninh Tri, tiếc rẻ nói, “Được rồi, vậy cậu sẽ diễn nhân vật chị kế ác độc của Lọ Lem.”

Ninh Tri đồng ý.

Tan học, Ninh Tri nhận được tin nhắn của Lục Tuyệt.

Kho báu lớn Tuyệt Tuyệt: ……

Tri Tri: Anh muốn nói gì thế? Đã quen với công việc chưa?

Kho báu lớn Tuyệt Tuyệt: Quen rồi.

Tri Tri: Anh nhớ em rồi à?

Kho báu lớn Tuyệt Tuyệt: Ừm

Tri Tri: Lát nữa em tan học sẽ đi đón anh tan làm.

Kho báu lớn Tuyệt Tuyệt: Ừm

Tri Tri: Không được lạnh lùng như vậy, anh phải gửi cả biểu tượng cảm xúc

Kho báu lớn Tuyệt Tuyệt: [Biểu trượng cảm xúc: mặt trời]

Ninh Tri nhìn mặt trời nhỏ anh gửi, không nhịn được cười rộ, anh cũng biết cô thích mặt trời nhỏ nha.

Tan học, Ninh Tri dặn tài xế lái xe đến công ty đón Lục Tuyệt.

Xe dừng trước cao ốc, cô gọi điện thoại nói với anh mình đã ở dưới lầu, “Anh tự xuống hay muốn em lên đón?”

“Anh xuống.”

Ánh mắt hóng chuyện của mọi người liếc Lục Tuyệt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của anh nở một nụ cười nhẹ, bọn họ ngạc nhiên đến hít một ngụm khí lạnh.

Trong ấn tượng của bọn họ, Lục Tuyệt vừa lạnh lùng lại cứng nhắc, không hề biết cười.

Có người không nhịn được tò mò đụng đụng tay Nguỵ Tinh, “Lục thiếu gia đang nói chuyện điện thoại với ai đấy?”

Nguỵ Tinh đẩy kính, “Chắc là Ninh tiểu thư, vợ anh ấy.”

Cái gì cơ?

Lục Tuyệt kết hôn rồi?

Cả đám bọn họ trừ lãnh đạo đã kết hôn, còn lại đều là chó độc thân, Lục Tuyệt giờ thế mà cũng thoát ế rồi?

Trước kia bọn họ còn cho rằng khi cả nhóm đều kết hôn, kiểu tính cách và bệnh tình như Lục Tuyệt cũng sẽ độc thân cả đời.

Hiện giờ ai nấy trên mặt đều bị vả bôm bốp, lời hứa cùng nhau thoát ế chỉ có bọn họ tưởng thật.

Lục Tuyệt đeo balo màu đỏ, nói với Nguỵ Tinh: “Tri Tri đón tôi.”

Nguỵ Tinh chạy đến, “Lục thiếu gia, tôi cùng với cậu xuống tầng.”

Mọi người nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của Lục Tuyệt, vừa hâm mộ lại đố kỵ, có vợ đến đón tan làm, đúng là ngược cẩu.

Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt xuống lầu, cô mở cửa xe cho anh.

“Anh vất vả rồi, trợ lý Nguỵ.”

“Đây là bổn phận của tôi, Lục thiếu gia, ngày mai gặp lại.” Nguỵ Tinh cười đứng bên cạnh.

Lục Tuyệt nhớ nhung Ninh Tri, anh không đáp lời Nguỵ Tinh mà gấp gáp nắm tay Ninh Tri, kéo cô vào xe.

“Hôm nay thế nào?” Ninh Tri vuốt lại mái tóc rối loạn của anh.

Cũng không biết hai hàng nút trên cùng làm sao lại bung ra, lộ ra xương quai xanh và yết hầu, nở rộ trên làn da trắng, gợi cảm đến đòi mạng.

Mà đôi mắt Lục Tuyệt lại thuần khiết, trong sáng, ngây thơ và gợi cảm đan xen, âm thanh trầm thấp vờn quanh: “Nhớ Tri Tri.”

Mặt Ninh Tri đỏ bừng, “Em đang hỏi anh hôm nay làm những gì?”

Khuôn mặt Lục Tuyệt đầy chân thành, “Nhớ Tri Tri.”

Cả ngày hôm nay đều nhớ Tri Tri.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio