Đan Thư, tuy đánh cậu là tôi sai nhưng tôi cũng phải trả giá bằng đứa con của mình rồi, sao cậu vẫn không tha cho tôi?
Giọng của Hoàng Diệu rất lớn, cô ta còn cố ý để rơi đồ tạo ra tiếng vang để mọi người ở bên ngoài nghe thấy, không phải muốn tố cô ta tội bạo hành sao.
Vậy bây giờ cô ta cũng là nạn nhân, cô ta cũng có thể tố lại cô rồi, đúng không?
Chẳng dè cô ta khóc mãi cũng chẳng ai xông vào, ngược lại Đan Thư đang ngồi trên ghế bỗng cào cho tóc mình rối tinh rối mù rồi cũng khóc ầm lên:
- Lần trước cậu đánh tôi, tôi không tính toán với cậu rồi, còn lo viện phí cho cậu.
Vậy mà cậu lại lấy ơn báo oán mà lần nữa đánh tôi, hu hu...! Có phải các người thấy tôi quá hiền nên được nước lấn tới phải không, sao số tôi lại khổ thế này...
Tưởng mình cô ta biết diễn kịch à? Trò này bản tiểu thư chơi từ năm lên tám rồi cơ, muốn đấu với cô? Kẽ đất cũng không có cửa đâu.
Vệ sĩ nghe tiếng khóc của cô thì vội vã mở cửa xông vào, bọn họ còn chưa kịp đỡ cô dậy thì một dáng người khác đã nhanh nhẹn ôm cô vào lòng trước rồi:
- Em bị đau chỗ nào, nói anh nghe?
Việt Vũ, anh làm quái gì ở đây vậy?
Đan Thư bị sự xuất hiện của anh làm cho á khẩu, nhất thời quên mất mình định nói cái gì, tận đến khi Hoàng Diệu lồm cồm bò dậy mới phản ứng lại:
Kệ đi, cứ xử con trà xanh ở trước mặt trước đã.
Đan Thư lập tức dựa người vào lòng anh đồng thời chỉ tay về phía Hoàng Diệu, ngón tay run rẩy như rất tức giận, rất uất ức:
- Hoàng Diệu, tôi không ngờ cậu lại táng tận lương tâm như thế, uổng công tôi coi cậu là bạn mình.
Nếu tôi có sai, thì cũng là sai vì tin cậu, để cậu có cơ hội hại tôi.
Hoàng Diệu chưa kịp nói gì đã bị Việt Vũ cướp lời:
- Cô dám bắt nạt em ấy?
- Tôi...
Câu phủ nhận kẹt lại tại cuống họng của cô ta không tài nào thốt nên lời.
Ánh mắt của người đàn ông kia đáng sợ quá, tựa như giây tiếp theo sẽ lao đến git chết cô ta ngay tức khắc vậy, áp lực đến mức ngay cả mẹ cô ta cũng không dám nói gì, chỉ im lặng đỡ con gái mình ngồi dậy với vẻ sợ sệt.
Đan Thư nhìn mạnh mồm vậy thôi chứ bà ta làm ầm thế nào cô cũng sẽ không động thủ với bà ta, nhưng Việt Vũ là kiểu bà dám nói một câu không đúng ý anh, anh sẽ làm gỏi bà ta không chút do dự.
Thế nên hiện tại chỉ còn lại mình Đan Thư tự mình độc diễn, nhưng cô cũng giống bọn họ, gặp Việt Vũ cái lập tức rơi vào trạng thái chết máy nên cuối cùng chỉ đành giả ngất để qua ải.
- Đan Thư!
Việt Vũ hoảng hồn vội ôm cô rời đi, hai người vệ sĩ cũng chạy theo anh.
Bọn họ rất muốn nói là anh không cần hoảng sợ như thế, cô chủ nhà họ chỉ đang giả vờ thôi nhưng lại nhìn thấy cô chủ điên cuồng nháy mắt với mình nên lại quay lại nhìn gia đình Hoàng Diệu, hắng giọng giúp cô diễn nốt vở kịch vừa rồi:
- Cô chủ của chúng tôi có lòng tới thăm hỏi cô mà cô lại muốn hại cô ấy.
Chờ ông chủ của chúng tôi tống các người vào tù đi.
Nói rồi bọn họ lại ra bên ngoài canh chừng để mấy người kia không trốn mất.
...
Ngoài khuôn viên bệnh viện.
- Ở đây không có ai rồi, em tỉnh được rồi đấy.
Đan Thư hé một mắt ra nhìn anh mới biết anh vẫn đang nhìn mình, cô chỉ đành lúng túng bò dậy từ trong lòng anh, lúng túng dịch ra đầu bên kia của ghế đá, lúng túng hỏi:
- Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy? Anh em họ nhà anh có ai vào viện hả?
- Ừ.
Câu trả lời rất qua loa, đại khái nhưng cô đang căng thẳng nên không nhận ra, chỉ đành nhìn ngang nhìn dọc tìm cớ rời đi.
- Em còn có việc, vậy em đi trước nhé anh.
- Đan Thư, chuyện của em không phải do anh làm.
Đan Thư ngừng bước chân đồng thời quay đầu lại nhìn anh với vẻ khó hiểu như muốn hỏi anh vì sao lại nói với cô chuyện này.
Việt Vũ vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại mang theo vẻ van nài, mong cô hãy tin tưởng mình:
- Anh đúng là đang nhằm vào nhà họ Triệu, nhưng chuyện của em thật sự không phải do anh làm.
Anh cũng không biết ai đang giở trò, nhưng anh sẽ giúp em xử lý việc này.
Đan Thư: ???
Tại sao anh lại đột nhiên giải thích với cô? Anh không nên giải thích với cô mới đúng?
Hay anh lại có âm mưu gì khác?
Đan Thư bừng tỉnh, ánh mắt nhìn anh mang theo vẻ kinh sợ nhưng vẫn cố ra vẻ không có gì mà xua tay nói với anh:
- Không cần đâu anh, bố em vẫn đang khống chế tình hình rất tốt.
Em đi đây.
Việt Vũ nhìn cô như hận không thể lắp mô tơ dưới chân mà chạy, cặp mày càng cau chặt hơn.
Mà Đan Thư vừa chạy khuất khỏi tầm mắt anh lập tức dừng lại vuốt ngực mình.
Sợ thật đấy, may mà cô chạy nhanh!
Phù.
Đợi nhịp tim ổn định trở lại cô mới thò đầu ra ngoài nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi ngây người ở ghế đá ngoài kia với vẻ lo âu.
Anh bắt đầu ra tay với nhà họ Triệu rồi, vậy sau đó những đối tác hợp tác với nhà cô cũng sẽ gặp nạn, đến cuối cùng, anh sẽ cướp các mối làm ăn của công ty bố cô, cô lập bọn cô khiến bọn cô kiệt quệ mới tung đòn cuối cùng.
Đan Thư thở dài một hơi.
Bởi vì cô đinh ninh rằng anh là anh trai của mình nên những chuyện này sẽ không thể xảy ra nên không tính tới phương án dự phòng.
Nhưng sự thật lại dội cho cô một gáo nước lạnh tới rát mặt.
Anh không phải anh trai cô, anh không phải người nhà họ Huỳnh.
Anh vẫn sẽ giống như những kiếp trước, dùng sự sụp đổ của nhà cô để dát lên ngai vàng tương lai của mình.
Xem ra cô và anh cuối cùng vẫn phải đứng ở hai đầu chiến tuyến.
"Loại bỏ Việt Vũ đi, hãy nhân cơ hội anh ta vẫn chưa mạnh lên mà git chết anh ta đi."
Giọng nói như có ma lực thôi miên người khác không ngừng vang lên trong đầu cô khiến cô hoảng sợ, vội lắc mạnh đầu để xua nó đi thật nhanh.
Sao cô lại có ý nghĩ đáng sợ này chứ? Sao cô lại có thể làm hại anh được?
Nhưng mà, nếu không có sự xuất hiện của Việt Vũ, cuộc sống của cô thật sự sẽ rất yên bình.
Nhưng cô cũng biết sau khi anh thành danh đã giúp đỡ rất nhiều trẻ em bị ngược đãi bạo hành, anh còn quyên góp xây dựng rất nhiều trường học.
Anh không vì cuộc đời từng đối xử bất công với mình mà tàn nhẫn lại với thế giới này, anh vẫn đối xử với nó rất dịu dàng, vẫn cố gắng hết sức để thế giới này càng ít những đứa trẻ như anh càng tốt.
Cho nên anh không thể chết được, cô cũng sẽ không để nhà cô sụp đổ dưới tay anh.