Tôi không thiếu tiền. Trước khi ở bên Giang Việt Linh, tôi cũng không nóng lòng kiếm tiền đến vậy.
Anh cả tôi là người thừa kế được đích thân các vị trưởng bối lựa chọn và bồi dưỡng. Trên mọi phương diện, anh ấy đều ưu tú đến mức hoàn hảo, hoàn toàn có thể đảm nhận trọng trách nặng nề của người lãnh đạo đời tiếp theo.
Gia đình không đặt yêu cầu quá cao đối với tôi và thằng út, chỉ cần có thể đi theo anh cả tôi kiếm miếng ăn là họ an tâm rồi.
Tất nhiên nếu có thể tích cực tiến tới, gây dựng được thành tựu cho riêng mình thì họ sẽ càng vui mừng hơn.
Ngày xem mắt với Giang Việt Linh, tôi hỏi sở thích của cô ấy.
Giang Việt Linh hai mắt sáng lóng lánh nói với tôi: “Em thích tiền!”
“… Tiền cũng rất tốt.”
Cô ấy như thể tìm được tri kỷ: “Anh thấy đúng phải không? Thời đại bây giờ không có tiền làm sao được chứ?”
Nếu không phải biết cô ấy là thiên kim nhà họ Giang, tôi thật tưởng cô ấy đã nếm trải trăm cay ngàn đắng.
Giang Việt Linh nhướng mi, tự hào khẽ nói: “Anh có tiền không? Không có tiền em không gả đâu.”
Tôi gật đầu: “Không nhiều không ít, vừa đủ nuôi em.”
“Vậy sau này anh phải cố gắng gấp bội nha. Nuôi em tốn kém lắm á.”
Tôi còn có thể được gì đây?
Cô ấy đã nói thẳng vậy rồi, còn không mau mau thăng tiến sự nghiệp, chẳng lẽ không muốn rước nàng về dinh nữa sao?
Sau khi kết hôn, Giang Việt Linh lại không quá hài lòng việc tôi trầm mê sự nghiệp, không dứt ra được.
Có mấy lần vô tình thấy cô ấy chat với bạn bè.
“Tình yêu đích thực của chồng tui là công việc!”
Tôi tức nói không nên lời, còn chưa kịp phát tác, lại thấy cô ấy cạch cạch cạch đánh ra một hàng chữ.
“Nhưng ảnh cố gắng làm việc như vậy là để nuôi tui. Trời ơi! Ảnh yêu tui quá đi hà!”
“Tui hạnh phúc quá đi! Tôi là con mọt gạo hạnh phúc nhất trên đời này!”
Phát hiện tôi đứng phía sau, cô ấy giật nảy mình, rồi lập tức mừng rỡ bổ nhào vào người tôi, ôm tôi làm nũng: “Chồng yêu, hôm nay anh về trễ phút nha. Em nhớ anh lắm á.”
Lửa giận của tôi mới le lói đã tắt phụt, vội vòng tay quanh cô ấy, sợ cô ấy té xuống.
“Tình yêu đích thực của anh là công việc?”
Giang Việt Linh sửng sốt một chút, sau đó kịp thời phản ứng lại, nịnh nọt hôn tôi một cái: “Tình yêu đích thực của anh dĩ nhiên là em rồi.”
“Vậy còn em?”
“Ngoại trừ anh, em còn thể yêu ai nữa chứ?”
Lời này tôi rất thích nghe.
Giang Việt Linh biết nhìn mặt chia đồ ăn, thừa thế bổ sung: “Em yêu chồng em nhất. Sao mà em lại có được một người chồng tốt như vậy kìa? Nhất định là kiếp trước đã giải cứu cả nhân loại rồi.”
Tôi nhướng mày: “Nói đi. Lại muốn mua cái gì?”
Giang Việt Linh cười tủm tỉm xuống khỏi người tôi, chạy về phòng lấy máy tính bảng: “Đám Trương Loan giới thiệu cho em mấy mối đầu tư, anh xem giùm em nha.”
“Tham tiền!” Tôi cầm lấy máy tính bảng, thuận miệng nói: “Em mà yêu anh được như yêu tiền, anh thật mãn nguyện rồi.”
“Có mà. Tiền là nửa cái mạng của em, anh chính là nửa mạng còn lại á.”
“Vậy đúng là vinh hạnh cho anh quá rồi.”
Giang Việt Linh trả lời hết sức dĩ nhiên: “Anh hiểu thì tốt.”
Giọng điệu quả quyết của cô ấy đã thuyết phục được tôi.
Được rồi.
Có thể ngồi ngang hàng với tiền bạc, tôi còn có cái gì không hài lòng nữa đây?