Vài ngày sau, những ngày Linh Thư đi học rất vất vả đầy sự phiền muộn từ những học sinh vây quanh khen ngợi, cô hơi bực mình nhưng cũng không thể đánh họ được, cô thầm chửi họ Hừ cái đám phiền phức này, ai mượn mấy người khen cô chứ, vừa nhức đầu lại còn chói tai nữa , muốn xông thẳng rồi đập chúng tơi bời ghê .
A...a...!Hotboy trường tới kìa mọi người ơi Không biết ở đâu ra một giọng nữ hét lớn.
Mọi người dời tầm chú ý sang hướng ngược lại với cô ,một thân ảnh cao lớn, làn da trắng nõn, cộng thêm vào sự lạnh lùng soái khí, khiến bao người gục ngã bước tới .
Anh lướt qua các cô nữ sinh vây quanh rồi tiến tới chỗ cô cúi xuống cạnh vành tai cô rồi nói Tôi mời em đi ăn được chứ.
Mặt cô có chút ngược ngùng nhỏ giọng trả lời lại Anh bị đ.iên à, tự dưng rủ tôi đi ăn , Cô thầm nghĩ chắc tên này bị ngáo, rõ ràng trong nguyên tác làm gì có đoạn nào nam chính mời nữ phụ ác độc đi ăn đâu.
Hazz, rốt cuộc tên nam chính này gặp trục trặc ở đâu vậy, hay cô nên đưa hắn vào viện tâm thần ít ngày nhỉ, thôi thôi thôi, cô chưa muốn chết sớm, đưa hắn vào đó, khiến hắn tức giận thì mạng nhỏ của cô coi như đi đời luôn.
Vừa nói cô vừa lắc đầu nhẹ.
Sao em sợ tôi à anh thấy cô từ chối không cam lòng liền tìm cách khiến cô phải đi.
Mịa ,gì chứ lão nương sợ ngươi á, hừ không đâu.
tôi sợ anh, không hề nha.
Vậy thì tại sao lại không chịu đi ăn cùng tôi.
Tôi, tôi...!đi ăn thì đi ăn.
Tưởng chị sợ mày chắc.
Hai người xầm xì to nhỏ khiến cho mấy nữ sinh si mê Hàn Lâm sinh ra lòng đố kị, ghanh ghét.
Con nhỏ Linh Thư đó là cái thá gì chứ, dám cướp đàn ông với bà.
Hoắc Hàn Lâm nắm tay cô kéo đi, nhìn anh kéo cô ãi cũng ngỡ là anh kéo gấu bông đi vậy.
Cô ngây ngốc nhìn anh nghĩ a tên này bị sao nữa vậy, chị đây đâu phải chó để anh ta dắt đi đâu cô vừa nghĩ vừa vùng vẫy thoát ra nhưng bất thành , anh nắm chặt tay cô cứ thế mà kéo đi.
Đến quán ăn cô cùng anh ngồi gần một cửa sổ , do quán ăn này được bày trí trên cao nên có thể nhìn qua cửa sổ ngắm phong cảnh, rất đẹp, cô nhìn cũng bị hút hồn vào đó.
Hai người cứ theo thường lệ gọi món rồi chia nhau ra ăn, cô không nói chuyện với anh, còn bản thân anh bình thường lạnh lùng ít nói nên cũng ngậm luôn, không khí có chút quỷ dị.
Cả hai ăn xong thì cũng như người khác thanh toán xong bước ra ngoài.
Đột nhiên một viên đạn chui đâu ra dí thẳng vào mặt anh, may tốc độ nhanh anh tránh kịp thời nếu không không biết bây giờ sẽ ra sao.
Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh , còn anh bây giờ đang tự trách bản thân sao lại đưa cô ấy tới đây chứ.
Anh nắm lấy cổ tay cô kéo đi, à không là chạy thì đúng hơn.
Không lẽ đây là kẻ thù của nam chính, trong nguyên tác đề cập thì nam chính có hơi bị nhiều kẻ thù, từ sát thủ đến xã hội đen, một đống tội phạm nhằm vào anh .
Mà hình như kẻ thù của nam chinh rất mạnh , có khi nào cô ngỏm củ tỏi ở đây luôn không.
Cô lắng đầu chấn chỉnh bản thân, hiện giờ là lúc hắn đang gặp nguy hiểm chắc chắn hoàng quang của nam chính sẽ bảo vệ hắn bình an, cô cũng sẽ được hưởng lây thôi không phải sợ.
Đến một con hẻm nhỏ ,anh kéo Linh Thư ném vào một góc cùng anh, hai người cứ thế sát nhau, cô bị anh ép vào tường mặt đỏ như quả cà chua chín, anh cũng không khác gì mấy, mặt đỏ, tim đập thình thịch .
Một lúc sau không nghe thấy tiếng động gì nữa Linh Thư liền nói " Nè Anh bỏ tôi ra được không, tôi khó....
Chưa dứt câu, bờ môi cô bị thứ gì đó ngậm lấy, giữ chặt không cho thoát ra.
Hôn được một lúc thì anh nhả ra, nói nhỏ chúng chưa đi đâu, im lặng chút đi, không yên thì tôi cho em biết tay".
Cô sợ run người huhu tôi khổ quá mà, sao lại dính phải tên nam chính hở tí là muốn giết người thế này chứ.
Cô thấy biểu cảm run người cô thì đặt ngay moptj dấu chấm hỏi lớn trên đầu.
Cô ấy sao vậy, làm cái gì mà sợ anh tới vậy, không lẽ anh hôn nên khiến cô ấy sợ ư.
*Tác Giả : (Hazz, chị nữ chính thì nghĩ nam chính có ý giết cô ấy, còn ý của nam chính trong câu tôi cho em biết tay đó là hôn cô ấy).
Chị ơi, khi nào chị mới nhận ra tình cảm anh dành cho chị đây.
Tiếng súng lại vang lên ,một đám lính trang bị đầy đủ khoảng chừng 8, 9 người, không khác mấy sát thủ tiêu chuẩn bước về phía hai người.
...****************....