Mở mắt ra cô lại cảm nhận được mình đang nằm trên thứ gì đó khá cứng rắn nhưng cũng rất ấm áp.
Nhưng vừa mở mắt, hai mắt cô liền đóng lại, cô không nhầm chứ, đừng nói cô xuyên qua bộ tiểu thuyết nào đó nữa chứ, đừng mà, Thiên a, một thế giới đã làm cô đau khổ rồi, bây giờ xuyên nữa chắc cô chết mất.
Nhưng mà nếu xuyên rồi thì hình như bộ đồ đặc công vẫn trên người thì phải, vừa nghĩ cô vừa lấy tay sờ lên người bản thân.
Phù may quá, mình chưa xuyên không, nhưng mà sao mình lại không đau gì cả sau vụ đâm xe đó??.
Cố Linh Thư từ từ mở mắt ra ể mà..khoan đã, sao có gì đó sai sai, tại..tại sao cô lại nắm trên ngực người nào vậy trời???.
Linh Thư nhìn kĩ bờ ngực rộng lớn kia một lúc thì lấy tay chống lên ngực người đàn ông mà ngồi thẳng dậy.
Vừa lúc nhìn thấy gương mặt anh chàng đang ngủ kia, thì Cố Linh Thư bắt đầu lấy tay che miệng lẩm bẩm "Hàn..Hàn Lâm, là anh sao...?".
Cô lấy tay vuốt ve lên má anh rồi khóc nức không ra tiếng.
Trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ không thể ngờ tới...!rằng cô còn có ngày được nhìn thấy anh một lần nữa, cô cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh.
Nhưng..hình như anh ấy trưởng thành hơn rất nhiều, nhìn không ra anh là một anh chàng thanh niên 20 tuổi nữa, mà là một người đàn ông chạc tuổi 26,27 tuổi gì đó rồi.
Chưa kịp định thần lại suy nghĩ của bản thân, một cánh tay to lớn nhanh chóng bắt gọn bàn tay nhỏ bé của Linh Thư đang vuốt ve lên má kia.
"Cô là ai?" Hoắc Hàn Lâm trừng đôi mắt vừa mới tỉnh giấc của anh nhìn nhu muốn siết ch.ết cô tới nơi.
Anh ấy tỉnh rồi, cô phải làm sao đây, có nên nói cho anh ấy biết cô là Linh Thư không.
Không..không đây chưa phải lúc, cô vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cô cần biết hết tất cả từ việc tại sao cô lại có thể trở lại đây?, đến việc cơ thể cô vẫn không một vết thương sau vụ xe tông?, rồi còn chuyện vì sao cô tỉnh lại thì bản thân lại nằm trên người anh ấy như vậy?.
" Nói!, cô là ai, tại sao cô lại vào được đây?".
Hoắc Hàn Lâm mất kiên nhẫn quát lớn tiếng đầy sự giận giữ ,vì cô gái này lại dám trèo lên giường anh, rồi còn dám vuốt ve anh.
"Tôi...tôi đi nhầm...phòng ấy mà, haha, uk chính xác là nhầm phòng".
Cô nhìn quay một lượt căn phòng này biết được đây là khách sạn, chắc anh đặt phòng để ngủ mà lại bị cô quấy rầy rồi.
Hoắc Hàn Lâm : "...." đáp trả lại lời nói của Cố Linh Thư là một sự im lặng, không tin tưởng đến từ anh.
"Vậy..tôi xin lỗi ha, tôi đi trước đây!" Cánh tay bắt đầu vặn vẹo thoát khỏi bàn tay lớn đang dùng sức giữ chặt kia, nhưng không thể nào lấy ra được.
Cố Linh Thư dùng rất nhiều sức, nhưng chỉ làm tay anh nhích một chút, ngoài ra không hề hứng gì nữa cả, cô bắt đầu thở hổn hển, không vùng vẫy nữa thay vào đó là ngồi bịch xuống chiếc giường mà thở gấp vì dùng quá nhiều sức mà vẫn không làm gì được anh.
"Bây giờ thì nói được rồi chứ?".
Hoắc Hàn Lâm thả tay cô ra rồi nói.
Cố Linh Thư ôm lấy tay mà la đau, "ôi, tay của tôi, anh ăn gì mà khỏe vậy hả?".
Mặt anh tối lại, trong suốt 5 năm qua anh chưa bao giờ dung túng cho bất kì cô gái nào cả, cô ta cũng không, nói rồi anh dùng tay bóp mạnh vào cổ Linh Thư, làm cô sắp muốn ngất tới nơi rồi.
" Tôi không có đủ sự kiên nhẫn với cô, NÓI cô là ai ?".
Đây đã là lần thứ ba Hoắc Hàn Lâm hỏi cô, nếu giờ cô không trả lời nhất định anh sẽ xơi tái cô mất.
Cố Linh Thư hai mắt mở to, lấy tay chỉ chỉ, ý bảo anh buông ra.
Phù cuối cùng anh cung chịu thả cô ra, sắp không thở nỗi nữa rồi.
*Tác Giả : ( sao con nỡ lòng nào bóp cổ vợ mày vậy hả con ?)(. ᴗ .).
"Được rồi, em nói...phù...!em là...!Cố Linh Thư".
Anh ấy vẫn tàn nhẫn với người khác như vậy, thậm chí còn hơn trước kia nữa là đằng khác.
" Cô..."
Hoắc Hàn Lâm nghe lên được ba chữ Cố Linh Thư thì nhíu mày nhìn cô gái trước mắt mình.
Anh đã từng thấy nhiều người phụ nữ mặt dày quyến rũ anh bằng cách trang điểm, phối đồ sao cho giống em ấy, để chiếm được tình yêu của anh.
Nhưng cô gái này lại dám thừa nhận bản thân cô là Thư Thư thật đúng là muốn chết mà.
" Em là nói thật đó, anh cho em thời gian giải thích, em nhất định chứng minh em chính là Cố Linh Thư 100%!".
Linh Thu giơ ba ngón tay lên trước ngực mà nói.
Hoắc Hàn Lâm : "..." ." Người đâu ".
Anh vừa nói xong thì cửa phòng mở ra , một người đàn ông đeo kính bước vào cúi đầu chuẩn 90 độ.
Hắn nhìn lên cô gái ngồi trên giường cạnh ông chủ kia há hốc mồm, cô gái này ở đâu ra vậy, Chủ Tịch xưa nay không gần nữ sắc thế mà lại có người lại dám câu dẫn ngài một cách trắng trợn như vậy.
Nghĩ thế nhưng hắn nào đâu có dám nói ra, chỉ có thể giả vờ như không thấy mà nói " Chủ Tịch có gì căn dặn".
" Đưa cô ta vào nhà giam ngay cho tôi!".
Hoắc Hàn Lâm nói.