Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

chương 29: dựa vào nó cứu vãn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + beta: Văn Văn.

Đến khi xuống xe, Đại Ninh vẫn không thể tin được đã xảy ra chuyện gì.

Nhiệt độ trong xe cao, lòng bàn tay Triệu Tự ấm áp, bắp chân cô đã không còn lạnh lâu rồi.

“Lát nữa có gặp huyện trưởng Trang phải cư xử lễ phép biết không?” Giọng Triệu Tự trầm thấp như đàn cello êm dịu: "Tôi biết gia thế của em có thể không cần cúi đầu trước một ai nhưng đại tiểu thư à, đây là ở nhà người ta, em ngoan một tí sẽ càng sống tốt hơn, tôi sẽ nhanh đến đón em."

Đại Ninh vẫn chưa nói được hay không, cô nhảy đến trước mặt Triệu Tự, thấy Triệu Tự không nhắc tới chuyện vừa nãy xảy ra dù chỉ một chữ, từ trước đến nay Đại Ninh luôn là người thẳng thắn: "Vừa nãy anh mới hôn tôi đúng không?"

Cô chỉ chỉ má: “Ở đây, đây nè.”

Nụ hôn kia như chuồn chuồn lướt nước, đến cả người cầm điện thoại chụp ảnh là Đại Ninh cũng không biết mình có nhầm không. Cộng thêm Triệu Tự quá mức bình tĩnh, chẳng lẽ cô sinh ra ảo giác?

Triệu Tự nhìn cô, bình tĩnh gật đầu: “Không phải em nói muốn chụp ảnh à?” Còn gọi anh là bạn trai.

Đại Ninh sờ mặt của anh, nghi ngờ nói: “Anh đang phối hợp với tôi?"

Triệu Tự: “Ừ.” Anh không nhiều lời với Đại Ninh nữa, tiến lên gõ cửa.

Hiếm khi Đại Ninh không xử lý anh ta, Triệu Tự không chột dạ chút nào, cũng không biết anh ta lạnh nhạt đó giờ hay do tố chất tâm lý quá vững.

Người mở cửa là Trang Hoành Tu, thằng nhóc này là fanboy của Triệu Tự, nhìn thấy Triệu Tự bèn vui ngay: “Anh Tự, đại tiểu thư, hai người đến rồi!”

Trang phu nhận đang xem TV trong phòng khách cũng vui vẻ theo: “Tiểu Triệu, hai người tới rồi, lại đây ngồi đi.”

Triệu Tự xin từ chối ý tốt của họ, nói thẳng mục đích đến đây.

Trang phu nhân mỉm cười: "Không vấn đề gì. Đại Ninh là một cô bé xinh đẹp như thế, tôi vẫn luôn mong có một cô công chúa nhỏ, đáng tiếc sinh ra thằng nhóc Hoành Tu chả biết cố gắng gì cả, Đại Ninh ở nhà chúng tôi, tôi vui còn không kịp, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cô bé."

Triệu Tự gật đầu: "Làm phiền ngài rồi, ngày sau nhất định báo đáp."

“Đừng khách sáo, không có cậu thì nay Hoành Tu vẫn chưa về."

Trang phu nhân không biết trong lòng cháu gái của mình Lam Dung Dung không thích Đại Ninh, càng không biết cháu trai Lam Lăng Vân mê Đại Ninh chết mê chết mệt. Bà vô cùng chân thành, không nói đến cái khác, riêng khoản giá trị nhan sắc của cô bé đã cảnh đẹp ý vui rồi.

Trang phu nhân nhiệt tình giới thiệu cho Đại Ninh: "Con xem, nhà chúng ta có rất nhiều phòng dành cho khách, con muốn ở phòng nào đều được."

Cuối cùng Triệu Tự cũng yên tâm, anh nói chuyện phiếm với huyện trưởng Trang vài câu rồi về, Trang Hoành Tu cướp việc tiễn anh ra cửa, Triệu Tự thấp giọng nói: "Tiểu Trang, cậu biết tính tình cô ấy ra sao, nếu cô ấy có chỗ không phải, mong cậu thông cảm nhiều hơn."

Nháy mắt Trang Hoành Tu có cảm giác người mang sứ mệnh, đại ca đã giao việc, sao có thể không hoàn thành? Cậu vỗ vỗ lồng ngực gầy gò của mình: "Yên tâm đã có em, em sẽ không để ai bắt nạt đại tiểu thư đâu."

"Cảm ơn."

Triệu Tự đi vài bước thì quay đầu nhìn lại, Đại Ninh đang vui vẻ thảo luận chuyện gì đó với Trang phu nhân. Biết anh rời đi cũng không thèm nghĩ tiễn anh.

Anh không hề cảm thấy thất vọng, ở thành phố xa lạ này có cô ấy ở đây, phảng phất có người cần anh an toàn trở về để đón.

Trên thực tế cả hai đều biết, Đại Ninh có thể liên lạc với chú Tiền để đón cô đi, vừa an toàn lại hưởng thụ.

Nhưng cô không nhắc đến, Triệu Tự cũng không hỏi.

Em sẵn sàng đi theo tôi một ngày, dù chỉ vì vui nhất thời, tôi cũng sẽ che chở thật tốt cho em.

Đại Ninh chọn phòng trong cùng, cô an phận hai ngày, cuối cùng chú Tiền cũng gọi đến.

"Đại tiểu thư, khi nào tôi đến đón cô được đây?”

“Không vội.”

Chú Tiền không nhịn được hỏi: “Lần trước cô muốn tin tức của Lam Lăng Vân làm gì? Đại tiểu thư à, hắn ta không phải đối tượng tốt gì đâu."

“Tôi biết rồi, chú đừng lo lắng nữa, chú cứ đợi ở gần đó chờ lệnh đi."

"Được, nhớ chú ý an toàn."

Đại Ninh cúp điện thoại, ngón tay gõ trên màn hình, hiện ra thông tin liên lạc của Triệu Tự, hai ngày trước anh có mua một chiếc điện thoại mới để tiện cho công việc.

Ngón tay Đại Ninh vài lần chạm cái tên kia, Thanh Đoàn nhìn đến sốt ruột, nó sắp mắc chứng ám ảnh cưỡng chế tới nơi rồi.

Đùa với Thanh Đoàn đủ kiểu, cuối cùng cô tắt máy.

Thanh Đoàn âm thầm quan sát:…

Đại Ninh không kìm được bật cười: “Mi khờ thật đấy."

"..."

“Tiểu ngốc tử, nhanh lật sách gốc ra xem cốt truyện phần quật khởi của Triệu Tự, có giai đoạn nào anh ta tương đối xui xẻo không?"

Thanh Đoàn nín thở vùi đầu vào trong sách, trí nhớ nó không tốt lắm, chỉ đành thành thật đi tìm.

Một lúc lâu sau nó nói: "Ta không thấy, nam chủ rất thông minh, vận khí lại tốt, bọn người Lam gia kia cũng giỏi, trước mắt chưa gặp phải nguy hiểm gì."

Đại Ninh hơi ghen tị với đại khí vận tử, cô lắc đầu: "Không thể nào, bọn tàn dư Thân Đồ chắc chắn có phản kích, nếu Đỗ Điềm muốn ở lại, chứng tỏ Triệu Tự có lúc gặp nguy, mi nhìn kĩ phần sau xem."

Thanh Đoàn theo lời tiếp tục tìm kiếm: "Ơ, tìm được rồi, chuyện này tính không? Đêm mai bọn Triệu Tự sẽ đến hộp đêm dưới trướng Thân Đồ gia, họ bị đám vũ nữ bỏ thuốc, lũ tàn dư Thân Đồ chờ sẵn đó mai phục, Lam Dung Dung và cảnh sát kịp thời đuổi đến mới có thể biến nguy thành an."

Đại Ninh nghe thế xem thường, quả nhiên là đàn ông, dù tài giỏi đến đâu khi dính phải phụ nữ đều dễ xảy ra chuyện.

Tròng mắt cô vừa chuyển bèn nghĩ ra một ý hay: “Đương nhiên tính, ta chuẩn bị một ít thứ, đêm mai chúng ta xuất phát."

Thanh Đoàn không hiểu sao hơi kích động: "Chúng ta đi cứu Triệu Tự sao?”

Đại Ninh không trả lời nó, sao cô có thể cứu Triệu Tự được? Cả ngày nó nghĩ gì không. Tâm Triệu Tự vô cùng kiên cố, cô không thích công lược người như này, quá khó, là một trận chiến lâu dài. Nếu chơi âm mưu một chút có thể khiến mọi thứ kết thúc sớm hơn thì cớ sao không làm.

Đại Ninh kêu chú Tiền chuẩn bị tốt vài thứ, chạng vạng hôm sau, cô ăn cơm chiều xong rồi về phòng trang điểm.

Trước khi ra cửa, Đại Ninh suy nghĩ, dẫu sao sức khỏe cô không tốt, một mình đi hộp đêm không an toàn lắm. Nhưng nếu cho bọn chú Tiền đi theo, lỡ chú Tiền có lòng giúp đỡ Triệu Tự một phen, thế mất nhiều hơn được.

Đại Ninh suy tư một hồi, ngược lại nghĩ đến một ứng cử viên sáng giá hơn, cô gọi điện cho Lam Lăng Vân: “Anh rảnh không? Đi chơi với tôi."

Lam Lăng Vân nhận được cuộc gọi của cô, vô cùng phấn khích, như một con cá chép nhảy lộn nhào khỏi giường, vừa mặc quần vừa nói: “Rảnh chứ rảnh chứ, Ninh Ninh, em ở đâu? Anh lập tức đến đón em!"

Đại Ninh nói địa chỉ, không quá mười lăm phút, Lam đại thiếu gia đã ngồi xe đón cô.

Hôm nay cô ăn mặc khá bảo thủ, một chiếc áo len kaki bó sát, nửa người dưới là một chiếc váy voan mỏng dài.

Đại Ninh lên xe, Lam Lăng Vân nhìn cô, trong lòng như có đóa hoa nở, ân cần hỏi: "Ninh Ninh, em muốn đi đâu chơi?”

“Bất Dạ Thành."

Lam Lăng Vân sửng sốt, làm con nhà giàu ăn nhậu chơi bời tinh thông mọi thứ, anh đương nhiên biết Bất Dạ Thành là nơi nào.

Ninh Ninh của hắn hôm nay trông như một tiểu tiên nữ thuần khiết, làm sao có thể đi đến một nơi thế kia?

Lam Lăng Vân uyển chuyển diễn đạt: "Bất Dạ Thành cũng không phải nơi chơi vui gì, Ninh Ninh, không thì anh đưa em đi trượt băng hay công viên thủy cung nhé?"

Đại Ninh không kiên nhẫn nhíu mày: "Không thích, rốt cuộc anh có muốn đi chơi với tôi không?"

Lam Lăng Vân không có cách nào, chỉ đành dỗ cô: “Được được, anh đi cùng em.”

Hai người đến Bất Dạ Thành, Lam Lăng Vân vừa đậu xe xong ở gara dưới đất, quay lại thì thấy Đại Ninh đang cởi quần áo.

Trong giây lát đôi mắt hắn không thể di chuyển, chỉ ngơ ngác nhìn cô, trái tim đập loạn xạ.

Cô cởi chiếc áo len dày lông ra, để lộ chiếc váy xẻ ngực màu xanh lam bên trong.

Tầng ngầm gara âm u, giấu không được làn da trắng nõn của thiếu nữ, eo Đại Ninh vừa nhỏ lại mềm, chiếc rốn nho nhỏ đáng yêu lộ ra cùng bộ ngực no đủ bị bó chặt, Lam Lăng Vân chỉ nhìn thoáng qua đã suýt chảy máu mũi.

Đại Ninh bước chân đi đến, váy cô trước ngắn sau dài, là màu xanh lam mỹ lệ, đẹp đẽ, đôi chân dài thẳng tắp cứ như đôi chân bước ra từ truyện tranh.

Tóc Đại Ninh tán loạn sau lưng, vui vẻ nói: “Đi thôi.”

Đôi mắt Lam Lăng Vân nhìn chằm chằm dáng người phập phồng quyến rũ của cô, vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Hắn nhớ lúc đầu mới gặp Đại Ninh là kiểu hình tượng loli nhỏ nhắn, dễ thương, giờ là tình huống gì đây?

Đến khi vào Bất Dạ Thành, Lam Lăng Vân vẫn còn trong trạng thái ngây ngất, ngay cả chuyện hôm nay đến đây làm gì cũng quên hỏi rõ.

Vào thời gian này, Bất Dạ Thành mới bắt đầu buôn bán nhưng đây không phải là thời điểm nhộn nhịp nhất, ngược lại rảnh rỗi là vũ nữ.

Các cô trẻ trung xinh đẹp, thường ngày ganh đua so sánh lẫn nhau không ít, nếu có khách quý đến, giống như kiểu người Lam Lăng Vân, ai nấy cũng vội vã tranh nhau đi đẩy mạnh tiêu thụ rượu nhưng giờ phút này cả đám lại ngây ngẩn, không một ai bước đến, tất cả đều nhìn Lam Lăng Vân...cô gái bên cạnh hắn.

Đại Ninh khẽ nâng cằm, lười biếng ôm hai cánh tay, bộ dáng động lòng người. Cô thản nhiên nghênh ngang đi quanh phòng khiêu vũ.

Người quản lý cau mày, không phải chưa từng có phụ nữ đến Bất Dạ Thành nhưng kiểu vẻ đẹp này, đúng là lần đầu thấy.

Đại Ninh vừa bước vào, đừng nói đến những vị khách, đến cả nhóm vũ nữ cũng nhịn không được nhìn cô. Chẳng lẽ do đối thủ phái người đến để phá quán?

Đại Ninh đang giao lưu với Thanh Đoàn trong biển ý thức.

“Người Thân Đồ gia sắp xếp đối phó với Triệu Tự gồm những ai?”

Thanh Đoàn nói: “Người quản lý, mười hai vũ nữ."

Đại Ninh hỏi: “Quản lý tên gì? Lão đại đã bày kế hoạch cho lần hành động này tên gì?"

Thanh Đoàn vội báo cáo: "Tên quản lý là Lưu Thiên Cương, lão đại bọn họ chỉ có mật danh là Báo."

Quản lý Lưu đi tới: "Vị tiểu thư này, không biết cô có cần phục vụ gì không?"

Cuối cùng Lam Lăng Vân đã hoàn hồn trước vẻ đẹp của cô, vẫn nhớ việc bảo vệ cô cho tốt, vội nói: "Không cần, chúng tôi đi ngay đây, Ninh Ninh..."

Đại Ninh đẩy Lam thiếu cản đường ra, ngoắc tay với quản lý Lưu.

Tuy Lưu Thiên Cương nghi ngờ nhưng hắn ta vẫn bảo trì tươi cười, đưa lỗ tai lại đây.

Đại Ninh thấp giọng lên tiếng: "Tôi được Báo phái đến giúp các anh, đêm nay hành động tuyệt đối không được phạm sai lầm. Lưu Thiên Cương, kẻ ngốc bên cạnh tôi chính là Lam Lăng Vân, đại thiếu gia nhà họ Lam đồng thời là cháu trai huyện trưởng Trang, tôi đã lừa hắn đến đây, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, ông cứ khống chế hắn rồi bắt hắn làm con tin."

Con ngươi Lưu Thiên Cương co chặt lại.

Nhìn "lễ lớn" Lam Lăng Vân bên cạnh Đại Ninh, ông ta đã tin vài phần.

Đại Ninh nói thêm: “Chuyện có biến, gọi đám vũ nữ qua, tôi có lời cần nói về phần hạ thuốc."

Thấy cô nói rõ kế hoạch ở đây như thế, cuối cùng Lưu Thiên Cương cũng hoàn toàn tin tưởng.

Người đẹp như vậy, bảo đảm là thịt trên đầu quả tim lão đại Báo thường ngày không cho ai thấy: "Mời ngài."

Đại Ninh quay đầu lại, mỉm cười với Lam Lăng Vân: "Anh vô phòng ngồi trước nhé, tôi đi toilet một lát."

Lam Lăng Vân thật sự không thể chống đỡ bởi nụ cười của cô, cô cười một cái khiến lý trí hắn bay sạch, khờ khạo nói: "Được."

Đại Ninh đi theo Lưu Thiên Cương, dễ dàng nhìn thấy mười hai vũ nữ.

Họ thực sự trông khá đẹp, hoặc thuần khiết hoặc quyến rũ. Nhìn thấy Đại Ninh, bọn con gái hai mặt nhìn nhau.

Lưu Thiên Cương nói: "Vị này là người do lão đại Báo cử đến, các cô hãy nghe theo chỉ thị của cô ấy."

Thanh Đoàn bị dọa đến hãi hùng, trời ơi, rốt cuộc Kỷ Đại Ninh muốn làm gì? Tại sao cô lại chạy đến đứng chung chiến tuyến với bọn vai ác chứ?

Đại Ninh hỏi: “Đêm nay rượu bị hạ thuốc đâu.”

Một vũ nữ nhanh chóng cầm rượu đưa tới, Đại Ninh liếc mắt, lắc đầu: “Vô dụng, bọn họ sẽ không uống, người dẫn đầu rất cẩn thận, dù có cùng chúng ta bàn chuyện làm ăn, nhiều lắm lừa các người chỉ chạm môi cho có."

Lưu Thiên Cương gấp gáp hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao?"

Lòng bàn tay Đại Ninh mở ra, lộ ra hai cái lọ nhỏ màu nâu sẫm.

"Ở đây chỉ có đủ lượng cho một người, lấy cái này cho người tên Triệu Tự, nhớ bôi lên trên chén rượu. Cho dù anh ta không uống, chỉ cần chạm môi là trúng thuốc."

Lưu Thiên Cương vui mừng khôn xiết, nhanh chóng ra lệnh cho tụi vũ nữ đi làm.

Thanh Đoàn muốn điên tới nơi: "Kỷ Đại Ninh! Chúng ta không thể giết, càng không thể làm hại khí vận tử, cô quên rồi ư?"

Đại Ninh: "Ta nào có giết hay làm hại gì anh ta. Thậm chí ta còn cứu anh ta nữa kìa, đã thay đổi thuốc độc rồi."

Nó không tin: "Vậy cô cho thuốc gì?"

"Là loại thuốc tạo ảo giác khiến đàn ông hưng phấn lại thêm một ít thuốc làm giảm sức lực." Loại thuốc này khá phổ biến trong giới, đàn ông dùng xong ai nấy bảo tốt, bởi vậy sao có thể dùng từ "hại" để miêu tả? Không biết bao cánh mày râu yếu không còn sức toàn dựa vào nó cứu vãn đấy.

Cuối cùng Thanh Đoàn cũng phản ứng lại, nói ấp úng: "Cô biết số Triệu Tự đã định trước luôn biến nguy thành an nên muốn Lam Dung Dung cứu anh ta, hai người phát sinh quan hệ thì..."

Một khi nam chủ và nữ phụ Lam Dung Dung ở bên nhau, dù Triệu Tự muốn nghĩ ở bên Đỗ Điềm cũng trở thành không thể, Lam Dung Dung không phải đèn cạn dầu, đại tiểu thư có thể yên tâm đi tìm người số hai.

Đại Ninh: “Triệu Tự có nói thôn anh ta có tập tục, cả đời chỉ ngủ với một người."

Thanh Đoàn sửa đúng: "Là yêu một người."

Đại Ninh: "Không khác nhau lắm."

Đại Ninh sắp xếp xong hết thảy, dưới ánh mắt Lưu Thiên Cương quang minh chính đại đi ra ngoài. Vạt váy sau của cô lướt trên mặt đất, đường thêu màu bạc tinh xảo, lấp lánh, đẹp như tranh vẽ.

Đáng tiếc có một túi da như vậy, trời sinh cô ấy đã là vai ác.

Thanh Đoàn tuyệt vọng khôn cùng, Kỷ Đại Ninh không thể lấy kịch bản bình thường được sao?

Đại Ninh ngồi ở lầu hai do Lưu Thiên Cương sắp xếp để quan sát tiến độ. Cô không uống rượu nhưng cô không khách sáo chút nào, toàn gọi đồ uống đắt tiền nhất và một đống đồ ăn vặt.

Đại Ninh: "Cứ ghi hết vào tài khoản 'Báo'."

Lưu Thiên Cương nhanh chóng cười làm lành nói: “Nào dám nào dám, ngài cứ tùy ý, nếu ngài có yêu cầu gì tùy thời phân phó ạ."

“Không có việc gì, ông đi đi, đừng quấy rầy tôi.”

Lưu Thiên Cương hỏi: “Lam thiếu gia dưới lầu kia có cần khống chế lại không ạ?”

Lúc này Đại Ninh mới chợt nhớ mình còn đồng bọn, cô chớp chớp mắt: “Cứ để hắn trong phòng, không cho hắn ra

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio