Editor: Mộc An ChiKhương Khê đối với việc này không có ý kiến, hai em gái càng ngoan ngoãn như chim cút, bày tỏ mọi việc do cô toàn quyền làm chủ: "Được ạ, cảm ơn thím, việc trải giường cứ để cháu làm.
”"Để thím để thím, đi đường lâu như vậy, các cháu chắc cũng mệt mỏi rồi.
" Mẹ Bùi tránh thoát động tác muốn tiếp nhận của cô, bước nhanh vào phòng, tay chân nhanh nhẹn trải chăn trải chiếu, trước tiên lót một cái đệm, sau đó là ga trải giường, cuối cùng đặt hai cái chăn mỏng lên: "Hai cái giường này mỗi đứa một cái, nhỏ thì cháu để tự mình đắp, ngăn tủ đều trống rỗng, các cháu tùy tiện dùng, có cái gì muốn mua thì nhớ kỹ, hai ngày nữa họp chợ chúng ta cùng đi mua! "Khương Khê liên tục gật đầu, chờ giường đệm trải xong, cô bảo hai cô bé cất kỹ đồ đạc của mình: "Sau này các em sẽ ở chỗ này, tự mình sắp xếp đi.
”Hai cô bé dùng sức gật gật đầu, ăn ý mỗi người một bên tủ, sửa sang lại quần áo.
Khương Khê cũng xếp quần áo của mình vào một ô vuông, đồ đạc quá ít, hành lý của ba cô gái cũng không lấp đầy một cái tủ quần áo hai cánh, cảm giác này! Quả thực.
Giải quyết xong chuyện của mình, Khương Khê để hai em gái nghỉ ngơi trong phòng, tự mình đi ra ngoài.
Mẹ Bùi vẫn luôn chờ, thấy cô đi ra, lập tức nói: "Tiểu Khê, sao vậy? Thiếu cái gì sao?”Khương Khê lắc đầu, tươi cười thân mật nói: "Không có, thím, cháu muốn đi xem anh ba?”Mẹ Bùi nhất thời vui mừng khôn xiết, đứa nhỏ này không bài xích thằng ba! Bà nói: "Được chứ, cháu lại đây, thằng bé ở trong phòng này, buổi tối là chú cháu chăm sóc, ban ngày thím chăm sóc.
”Bà kéo Khương Khê vào phòng.
Phòng này lớn hơn phòng bên cạnh, ánh sáng cũng tốt, vào buổi chiều trong phòng rất sáng sủa, trên giường lớn có một người đàn ông cao lớn đang nằm thẳng.
Ngũ quan người đàn ông không thể nói là đẹp mắt, nhưng khuôn mặt cứng rắn đoan chính, lông mày dày rậm, đôi mắt nhìn không thấy, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng, làn da màu đồng cổ, chỉ xem mặt và dáng người, vẫn rất tuấn lãng.
Có điều trên mặt anh không được bao nhiêu huyết sắc, màu môi cực nhạt, lồng ngực hơi phập phồng, phảng phất như đang ngủ.
Chỉ là ngay mũi anh cắm một cái ống, làm nổi bật cảm giác bệnh trạng của anh.
Gầy yếu hơn nhiều so với người đàn ông trong trí nhớ nguyên chủ.
Sợ Khương Khê rút lui do hoảng sợ, mẹ Bùi ân cần nói: "Kỳ thật thằng ba rất dễ chăm sóc, cho ăn chỉ cần dùng ống tiêm vào thông qua cái ống này, một tháng đổi ống một lần, hai ngày trước vừa mới đổi, về phần đi vệ sinh, cứ để cha thằng bé xử lý, con không cần phải quản, nhiều nhất chính là thường xuyên xoay người cho nó, lau thân thể, nếu rảnh rỗi, thì xoa bóp bấm huyệt chút cũng được! "Bà vừa nói vừa làm mẫu.
Đời trước Khương Khê học đông y, đã làm thầy thuốc hai năm, đối với người thực vật đương nhiên cũng hiểu rõ, tại thời khắc quyết định kia thật ra cô đã chuẩn bị tốt, nghe vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ là khi Mẹ Bùi xoay người cho Bùi Hạ Quân, cô cũng đưa tay hỗ trợ.
Lúc này đây là xoay người nằm nghiêng, chân cũng phải nhúc nhích một chút.
Chỉ là tay Khương Khê vừa chạm vào, trước mắt cô lập tức xuất hiện một màn hình nửa trong suốt, phía trên cùng viết: 【Danh sách nhiệm vụ】Phía dưới viết từng hàng nhiệm vụ:【Nhiệm vụ : Giúp đỡ người bị du côn đùa giỡn, khen thưởng tích phân: (đã thất bại)Nhiệm vụ : Giúp đỡ trẻ em bị oan uổng, khen thưởng tích phân: (đã thất bại)! ! 】Nhìn từng hàng từng hàng, ít nhất cũng phải mười mấy nhiệm vụ.
Một số nhiệm vụ thể hiện đã thất bại, nhưng một số nhiệm vụ lại viết đang tiến hành.
Khương Khê ngây ngốc, sợ tới mức thu tay về.
Màn hình kia biến mất không thấy, mà Mẹ Bùi còn đang lải nhải, trên tay nhẹ nhàng sửa sang quần áo cho con trai, nửa điểm khác thường cũng không có.
.