Editor: Mộc An ChiKhương Khê tiếp tục nói: "Chúng ta coi như đang ăn nhờ ở đậu, sau này các em cần mẫn một chút, giặt giũ nấu cơm quét rác cho gà ăn, thấy cái gì thì làm cái đó, như vậy người ta mới không để ý việc các em ở đây, đã biết chưa?”Em ba Khương lập tức thanh thúy đáp: "Biết!”Em hai Khương cũng gật đầu liên tục: "Ừm, em cũng biết!”Hai cô bé như lâm phải đại địch, cực kỳ nghiêm túc đối đãi.
Khương Khê thấy vậy, nở nụ cười, vứt cây gậy lớn qua, phải cho một quả táo ngọt: "Đương nhiên chị cũng nói luôn ở đây, chỉ cần chị có một miếng ăn, sẽ không để các em đói bụng, nương thích trợ giúp nhà cậu, chúng ta mặc kệ, sau này không qua lại với bên kia nữa, an tâm ở chỗ này, chuyện tiền đi học chị sẽ nghĩ cách.
”"Bọn em vẫn có thể đi học?!" Hai cô bé vừa khiếp sợ vừa kinh hỉ.
Em hai Khương vui mừng được một lát, lại nhanh chóng lắc đầu: "Không được, chị cả, chị đã đủ khó xử rồi, lấy đâu ra tiền? Nếu để thím biết, nhất định sẽ tức giận.
”"Cái này các em không cần phải xen vào, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời chị, còn bánh quy hay gì đó, tạm thời đừng đụng vào, chờ chị thật sự kết hôn, có thể tự làm chủ, các em lại ăn sau.
" Khương Khê đè xuống lo âu của các cô bé, chỉ vào đồ ăn ngon trên bàn nhắc nhở một tiếng.
Chuyện không tuyệt đối, hiện tại ba người các cô chỉ là khách, chỉ ăn cơm của Bùi gia thôi đã rất ngượng ngùng.
Cô nói chậm, cũng nói rất đơn giản, em hai Khương và em ba Khương Tam không ngốc, cả hai hiểu rõ, gật gật đầu, trong mắt em ba Khương hoàn toàn không có khát vọng, nhưng bởi vì Khương Khê vừa hứa hẹn, các cô bé cũng không quá buồn bã thương tâm, một đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập khát vọng được đi học.
Khương Khê cười cười, phân phó: "Các em đi quét dọn sân sạch sẽ, cho gà ăn xong là có thể đi chơi, nhưng đừng chạy xa quá, biết chưa?”“Ừm!” Sắc em hai Khương phức tạp gật đầu.
Em ba Khương trực tiếp nhảy xuống giường, sự hưng phấn khi biết có thể đi học khiến cô bé cực kỳ kích động, cũng đặc biệt siêng năng: "Chị cả, vậy em đi đào giun, cho gà ăn đẻ thiệt nhiều trứng luôn!”Khương Khê nhìn hai em gái bận rộn, trong lòng an ổn.
Mang theo hai em gái xuất giá, loại chuyện này gia đình bình thường sẽ không đồng ý, nếu không phải do tình huống đặc thù của Bùi Hạ Quân, cha mẹ Bùi gia phỏng chừng cũng sẽ không cho phép.
May mắn hai đứa nhỏ này đã lớn, có thể phụ giúp việc nhà, chỉ cần ngoan chút, không khiến người ta chán ghét, những thứ khác đều dễ nói.
Khương Khê nhìn một lát, trực tiếp đi vào phòng Bùi Hạ Quân.
Cửa sổ được mở ra, có thể nhìn thấy một mảnh đất trồng rau ở sân sau, Khương Khê ngồi bên giường, nhìn người đàn ông trên giường, thử duỗi tay thăm dò.
Chạm vào quần áo, không có phản ứng.
Nhưng khi tay cô chạm vào tay Bùi Hạ Quân, màn hình nhìn thấy trước đó lại xuất hiện!Khương Khê nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc mi là cái gì?”Vừa dứt lời, phía dưới bỗng nhiên hiện ra một dòng chữ: 【!! Hình như cô nhìn thấy tôi?】Đôi mắt Khương Khê híp lại, nhìn chằm chằm dòng chữ kia.
Dòng chữ run run, lại đổi thành: 【Thật sự nhìn thấy được? Cô chớp chớp mắt cho tôi biết đi?】Khương Khê trực tiếp lên tiếng: "Tôi thấy được! Mi là cái gì?”Dòng chữ lại thay đổi: 【Được cứu!!!】Kích động qua đi, nó đánh một đoạn dài: 【Xin chào mỹ nữ, tôi là hệ thống công đức, là thống tốt, do vết nứt thời gian và không gian rơi vào thế giới này, bởi vì hao hết năng lượng tự cứu, không cẩn thận trói định Bùi Hạ Quân, nhưng mà từ trường của chúng tôi không phù hợp, hắn nhìn không thấy tôi, không thể tự chủ thực hiện nhiệm vụ】【Tổng hệ thống sẽ định kỳ tiêu hủy một nhóm hệ thống hỏng, tôi không làm nhiệm vụ trong một thời gian dài, sẽ bị coi là đã báo hỏng, là hệ thống rác, tổng hệ thống sẽ tiêu hủy tôi từ xa! Xin cô giúp tôi làm nhiệm vụ, tôi có thể cho cô tích phân, tích phân có thể đổi được rất nhiều thứ, cô muốn gì cũng có!】.