Editor: TulabachuHai cô em gái cũng bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé, ai cũng có kết cục bi thảm.
(con dâu nuôi từ bé: là một trong những phong tục cưới hỏi truyền thống ở Trung Quốc, họ thường gửi hoặc bán các bé gái chưa đủ tuổi thành niên cho gia đình khác nuôi nấng, khi lớn lên sẽ chính thức kết hôn và trở thành vợ chồng với con trai của gia đình.
)Khương Khê đọc đến lúc đó thì một bụng tức tối.
Hiện tại bản thân đã trở thành nữ phụ Khương Khê, cô vẫn đầy bụng tức tối.
Cũng không biết cô là đen đủi hay là may mắn, xuyên đến thời đại này, mà lại còn xuyên vào một người xui xẻo đến vậy.
Trước thì có người mẹ phù đệ ma, sau thì có hai cô em gái còn chưa lớn, vẫn là năm , mặc dù không phải thời đại ăn chung cả nồi cơm lớn, nhưng cũng là thời đại làm việc tập trung, không thể tự do mua bán.
Cô là một thầy thuốc đông y, tay trói gà không chặt, nhóm lửa nấu cơm trồng trọt….
.
đều không biết làm, sao có thể tồn tại trong cái thời đại phá tứ trụ được chứ?!(phá tứ trụ đề cập đến một phong trào xã hội được quảng cáo là "phá hủy những tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ" do Hồng vệ binh của sinh viên đại học và trung học thực hiện trong những ngày đầu của Cách mạng Văn hóa của Cộng hòa Nhân dân của Trung Quốc)Khương Khê khẽ rùng mình, chỉ cảm thấy tiền đồ trước mắt là một mảnh đen tối.
Trên đường trở về, bước chân cô cũng trở nên nặng nề.
Cần nhanh chóng rời khỏi cái nhà này.
Mẹ của nguyên chủ không phải là nói không thương nguyên chủ, bà ta chỉ là thương em trai mình hơn, bà ta bị tẩy não đã gần năm rồi, Khương Khê tự cảm thấy không cứu nổi bà ta, cô phải tự cứu lấy mình.
Mà cứu lấy bản thân mình thì việc đầu tiên là phải rời khỏi gia đình hố cha này.
Ở thời đại này, những cô gái nông thôn ngay cả hộ khẩu riêng cũng không có, Khương gia nghèo khó, nguyên chủ tiết kiệm ba năm để chuyển ra ở riêng cũng chỉ được một đồng rưỡi, đó là khoản tiền cô khâu giày cho người ta mà tiết kiệm được, tự nghĩ đến lúc tự làm của hồi môn cho mình, chứ mẹ đẻ cô chắc chắn là không chuẩn bị của hồi môn gì cho cô cả.
Không tiền, không địa vị, muốn rời khỏi nhà thì cách duy nhất chỉ có kết hôn.
Nhưng trong hoàn cảnh này, Khương Khê cũng không muốn kết hôn với Lục Kiến Quốc, làm mẹ kế của người khác.
Kiếp trước cô không kết hôn sinh con, nguyên chủ trong kiếp này ngoại trừ cha đẻ ra cô chưa từng nắm tay người khác giới.
Kết hôn để làm mẹ kế của người khác cô cảm thấy hoang mang lo sợ, nên mặc dù biết con đường phía trước nhiều khó khăn, đối diện với ý tốt của Lục Kiến Quốc cô vẫn từ chối.
Gả cho người mới kết hôn lần đầu mới không phải chịu thiệt thòi, còn người chồng có tốt hay không thì cũng không quan trọng, dù sao cũng đều không có tình cảm.
Nếu tốt đẹp thì tiếp tục, còn không tốt đẹp thì li hôn, hơn nữa lúc đó cô chắc chắn là đã tiết kiệm được một khoản đủ cho cô sống trong thời đại này.
Khương Khê vừa đi vừa suy nghĩ cũng đã đến thôn Khương gia, cô mệt lả đi, từ trước đến giờ chưa bao giờ cô đi đoạn đường dài như thế, hai chân nặng như đeo chì, chỉ muốn về nhà uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi.
Thế nhưng trái với mong đợi của cô, vừa về gần đến nhà thì thấy xung quanh có rất nhiều người.
Họ bá cổ nhau nhìn ngó gì đó, còn chỉ trỏ thảo luận giống như đang xem náo nhiệt.
Khương Khê rảo bước nhanh đi qua, thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm đứng ở cổng nhà cô chỉ vào mẹ nguyên chủ tức giận nói: “Tôi thực sự không nghĩ bà là người như vậy! Con trai tôi còn chưa chết, mà bà đã vội vàng tìm nhà khác cho con gái bà rồi!”.