Nữ Phụ Không Vô Tâm

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Doãn vẫn nghi ngờ

" Thực sự là được chứ ? Lọt vào phủ của Kim Giảo rất nguy hiểm. Cần dò xét hắn để biết được hắn nhốt Hề đại tiểu thư ở đâu, nếu không cẩn thận, e rằng..."

Nàng tỏ ra nghiêm túc nói

" Bạch công tử, cứ tin ở ta !"

Nắm rõ khả năng nàng mới dám đứng ra đảm đương . Nàng không thể để Hề Như Tình sảy ra chuyện. Hơn nữa, nhân cơ hội này có thể khiến cho Khang vương không nghi ngờ nàng nữa.

Bạch Doãn thấy nàng kiên quyết như vậy. Không nói gì thêm, sai người đến phòng em gái mượn đồ Hề Như Quỳnh cần.

Khang vương không nói gì, coi như ngầm đồng ý cho nàng thử.

Đồ đạc đến tay Hề Như Quỳnh với tốc độ ánh sáng. Rất nhanh sau đó nàng được dẫn đến một gian phòng khác.

Nàng mượn nha hoàn bên người muội muội của Bạch Doãn. Nếu không có nha hoàn, thì nàng không thể đối phó với bộ tóc dài này !

Nhanh chóng tẩy bỏ mấy vết khó nhìn lúc lẻn ra khỏi Hề phủ. Mắt nàng vốn đã to, chỉ cần gót nhỏ kẻ mày tô vào mi mắt, vẽ hất lên, điểm chút đỏ hồng khiến đôi mắt thêm phần long lanh sinh động, nhưng cũng không kém phần sắc sảo.

Nàng tỷ mỉ bôi phấn lên mặt, má hồng phớt nhẹ, đôi môi tô màu đỏ thắm. Giữa mi tâm điểm một đóa hoa nhỏ đỏ chót.

Chẳng mấy chốc, như một khuôn mặt khác hiện ra trước giương. Nàng cảm thán, quả nhiên trang điểm có thể khiến khuôn mặt ta đẹp hơn rất nhiều.

Nha hoàn nhìn nàng mà há hốc miệng. Từ một khuôn mặt tầm thường, chẳng mấy chốc trở thành khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp. Dù nàng có trình độ trang điểm không kém, nhưng vị tiểu thư này đạt trình độ trang điểm tới thượng thừa !

Hề Như Quỳnh cười khẽ

" Bất ngờ lắm sao ? Lại đây giúp ta thay y phục, rồi vấn tóc. "

Nha hoàn bừng tỉnh, vội vâng dạ. Bộ y phục có chủ đạo là màu trắng, hoa văn đỏ tinh xảo ở vạt váy được đem đến trước mắt nàng. Nàng sờ mà yêu thích không thôi. Bộ y phục này vừa đúng ý nàng, giản dị nhưng rất tinh tế !

Mặc xong y phục, vừa vặn về chiều ngang. Có điều hơi dài so với nàng, nhưng nàng chẳng mấy quan tâm. Nhìn trước gương, đúng là người đẹp vì lụa.

Nha hoàn thật lòng khen

" Hề nhị tiểu thư, thật thần kì, nhìn người như một người khác ! "

Nàng cười cười

" Ừ ."

Nàng ngồi xuống để nha hoàn giúp nàng búi tóc. Vì nàng là nữ tử chưa xuất giá, chia mái tóc dài đen nhánh của nàng thành hai nửa, một nửa được thả xuống, một nửa được búi lên tỉ mỉ , cài thêm một bộ trâm phỉ thúy tía đỏ, cùng màu với y phục.

Xong xuôi, nàng nhanh chóng xách váy đi đến thư phòng, nơi mà Bạch Doãn và Khang vương đang bàn bạc.

Nàng vừa bước vào. Hai nam nhân đang bận việc đồng loạt nhìn ra. Bạch Doãn nhìn nàng đến ngây người

" Hề Như Quỳnh ?"

Nàng đắc ý cười, nhẹ giọng nói

" Thế nào Bạch công tử ? Tin ta chưa ?"

Bạch Doãn nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng trước mặt. Nhìn nàng như thế này, như thế nào cũng không thể đánh đồng với nữ nhân tầm thường vừa đứng trước mặt hắn lúc trước ! Hắn nghiêm túc

" Hề Nhị tiểu thư, nếu ngươi sớm đem bộ dạng này đi quyến rũ nam nhân, thì không ít nam nhân đã động lòng đâu ! "

Mặt nàng tối sầm xuống, hắn lại ăn nói hàm hồ ! Nàng lắc đầu

" Ta không muốn người ta nhìn thấy khuôn mặt thật của ta vào sáng sớm, liền muốn bỏ chạy !"

Khang Kỳ nhìn chằm chằm nàng. Hiển nhiên là không thể ngờ nàng có thể biến thành cái bộ dạng này, nếu không biết, hắn cũng không thể nhận ra Hề Như Quỳnh đang đứng trước mặt.

Hơn hai năm trước, Hề Như Quỳnh không hề biết sử dụng phấn son đúng cách. Nàng ta chỉ chăm chăm chát cả cân phấn lên mặt, mắt xanh mỏ đỏ, nhìn thực sự đáng sợ. Đến bây giờ, hắn nghi ngờ hỏi

" Ngươi biết trang điểm ? Tại sao ta lại không biết ? "

Nàng cười cười, nàng biết trong đầu hắn nghĩ gì, chậm rãi trả lời

" Không biết cũng phải thôi. Vương gia trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian để để ý mấy chuyện vặt vãnh của tiểu nữ chứ ?."

Hắn ừ một tiếng, rồi không nói gì thêm.

Chỉ còn Bạch Doãn đấu khẩu đùa cợt với nàng mấy câu.

Tự dưng Khang Kỳ cảm thấy, từ sau khi nàng bị phạt ở đêm Thất Tịch, thì hắn không hiểu một chút nào về Hề Như Quỳnh. Đột nhiên hắn muốn biết, trong hai năm kia, nàng đã học được những thứ gì.

Nhưng rất nhanh hắn gạt bỏ suy nghĩ ấy đi. Bình thản tiến đến gần Hề Như Quỳnh, nâng cằm nàng lên, lạnh nhạt

"Hề Như Quỳnh, hãy làm đúng bổn phận của ngươi, nếu ngươi có tâm tư gì khác...."

Hắn kéo dài giọng

" Thì bổn vương sẽ không nương tay !"

Nàng thận trọng gật đầu. Né khuôn mặt ra khỏi bàn tay của hắn. Nàng nhất định không để sảy ra sai sót.

"Khụ."

Bạch Doãn phá vỡ không khí có chút không tự nhiên giữa nàng và Khang vương.

" Khang vương gia, kế hoạch lập ra đã chu toàn, mau chóng đi phân phó công việc thôi."

Khang Vương kéo giãn khoảng cách với nàng. Hắn cùng Bạch Đoãn mau chóng ra ngoài sắp xếp. Quả nhiên trong lúc nàng trang điểm. Hắn đã sai ám vệ thám thính Kim phủ. Không thấy tung tích của Hề Như Tình trong các phòng. Suy đoán đến mật thất, có thể nhốt người trong mật thất, chỉ có điều không đoán được mật thất nằm chỗ nào.

Quả nhiên phải dùng đến nàng !

Nàng cúi đầu, nhàn nhạt cười. Ít ra nàng vẫn còn có chút tác dụng...

Lấy được lòng tin của hai tên nam nhân. Nàng lau đi lớp trang điểm trên mặt, gỡ mái tóc xuống, khuôn mặt trở lại nét mộc mạc đáng yêu. Nhìn khuôn mặt không giả tạo này, nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đem đồ bỏ vào một chiếc túi. Trước khi Bạch Doãn đi ra ngoài, nàng đã xin thêm hắn kim châm được tẩm mê dược cực mạnh, nàng cẩn thận cất đi. Ngộ nhỡ đến tối nay nàng cần dùng đến nó.

Kim Giảo là con người thô bạo, tuy dấn thân vào nguy hiểm, có thể mất đi danh tiết, nặng hơn nữa là mất mạng. Nhưng nàng buộc phải làm, vì cuộc sống sau này của nàng, và vì lời hứa của nàng với nữ phụ.

Tự dưng, nàng cảm thấy rất nhớ nhung cuộc sống kiếp trước. Ở bên kia, nàng có Tiểu Đào, dì Tiểu Thanh đều quan tâm nàng từng chút. Nếu là trước kia, giờ này nàng đang đi làm thêm, hoặc rảnh rỗi nói chuyện phiếm cùng Tiểu Đào. Thật là luyến tiếc, nàng mệt mỏi gục xuống bàn, chớp chớp mắt, để nước mắt tan đi...

Khang Kỳ ra ngoài sắp xếp xong việc. Đến lúc dùng đến Hề Như Quỳnh, hắn quay lại để gọi Hề Như Quỳnh. Hắn không chần trừ, đẩy thẳng cửa vào

" Hề Như Quỳnh, ngươi..."

Hắn chợt khựng lại, lời nói nghẹn ở cổ họng. Một khuôn mặt bi thương cùng đôi mắt to tròn long lanh nước mắt đang ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Lớp trang điểm đã được xóa bỏ, hoàn lộ ra vẻ mệt mỏi. Tóc đen nhánh xõa dài, trên đầu không gắn bất kì một món trang sức. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hề Như Quỳnh với bộ dạng yếu đuối, đơn độc.

" Khang vương gia, người..."

Hề Như Quỳnh không nghĩ tới hắn sẽ đột ngột đẩy cửa vào. Bi thương còn chưa kịp giấu đi. Rất nhanh chóng nàng cúi đầu, nhanh như chớp đưa tay lên gạt bỏ nước mắt, trở lại vẻ mặt tươi tỉnh như thường ngày. Đứng dậy, hướng tới hỏi hắn

" Đến lúc khởi hành rồi sao ạ?"

Tốc độ thay đổi sắc mặt của nàng nhanh chớp. Khiến hắn cảm thấy một màn vừa rồi chỉ là ảo giác. Chắc hẳn là ảo giác rồi, sau bao nhiêu việc nàng ta làm trước kia, nữ nhân này ngoài bộ mặt hung hiểm, làm sao có thể có bộ mặt yếu đuối !

Hắn không chút biểu cảm. Xoay người đi ra ngoài, không quay đầu, ngắn gọn nói

" Đi theo bổn vương. "

Nàng vội vàng đi theo sau hắn. Bất chợt hắn dừng lại như vừa sực nhớ ra cái gì đó. Nàng đang cắm mặt đi, không chút nào đề phòng đâm thẳng vào lưng hắn.

" Ô...Đau..."

Hề Như Quỳnh ôm lấy cái mũi của mình. Mắt ầng ậng nước ! Đau quá, lưng của hắn cứng như đá ấy ! Mũi của nàng đã không cao, nhỡ đâu gãy thì làm sao ! Nàng oán hận

" Sao vương gia lại đột ngột dừng lại như thế !"

Nhìn bộ dạng Hề Như Quỳnh ôm cái mũi đỏ ửng suýt xoa thật sự rất khôi hài. Hắn nhếch miệng, nhíu mày chỉ vào tóc của nàng

" Tóc của ngươi."

Hề Như Quỳnh ngẩn người

" Tóc của ta ?"

Tóm lấy một lọn tóc ngắm nhìn. Tóc của nàng hoàn hảo. Nửa ngày ngày nghĩ không ra

Cuối cùng khiến hắn mất kiên nhẫn, lạnh giọng quát

" Biến về vấn tóc lại !"

A, nàng tự đập vào chán. Tại sao nàng lại quên mất, ở cổ đại, chỉ có phu quân mới có thể nhìn mái tóc buông xõa của nữ tử.

" Xin lỗi, ta quên mất, tạ ơn vương gia đã nhắc nhở !"

Nàng ảo não, lại khiến hắn tức giận rồi ! Nàng là vị hôn thê của hắn, không thể xõa tóc đi linh tinh. Sẽ khiến hắn mất mặt !

Nàng mau chóng quay lưng chạy về phòng lấy châm cài.

Giây phút nàng quay xoay người, mái tóc dài như thác tung lên theo động tác, tạo thành đường cong đẹp tuyệt mĩ, mùi hương lan nhàn nhạt tỏa ra. Vô tình cuốn theo ánh mắt hắn.

Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của nàng. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười khiến người khó hiểu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio