"Tỷ tỷ..."
"Sao vậy?" Hề Như Tình nhướn mày, nhưng vẻ mặt không tập trung.
"Tỷ nghĩ gì mà ngẩn cả người ra vậy?"
" Ừm... Có sao?"
" Đúng vậy mà." Hề Như Quỳnh đang vô cùng tò mò về chuyện vừa rồi, khi mà Mộ Thừa Hoan và Hề Như Tình đi với Hề Như Tình đã nói gì, nàng đang định gặng hỏi Hề Như Tình mà thấy nàng ấy chẳng để ý đến nàng lắm.
"Có phải... Có phải..." Có phải Mộ Thừa Hoan ái mộ Hề Như Tình rồi không?
" Muốn nói gì mà ấp úng vậy?" Hề Như Tình mỉm cười, đặt chiếc lược lên trên bàn, hất mái tóc như thác nước về phía sau, đi đến bên giường.
" Thôi, bỏ đi, ngủ thôi." Tốt nhất không nên hỏi, khi nào nhìn thấy rõ hơn thì hỏi sau cũng được, nàng quay lưng vào phía sau, chuẩn bị nhắm mắt bước vào mộng.
" Như Quỳnh..." Bỗng Hề Như Tình lên tiếng gọi nàng.
" Vâng?" Nàng lúng búng lên tiếng.
" Quay qua đây."
Hề Như Quỳnh xoay người lại
"Vâng?"
" Trả muội này." Hề Như Tình đưa chiếc vòng của nàng qua, chiếc vòng huyết sắc phản chiếu ánh nến, làm chiếc vòng trở nên quỷ dị.
" À, tỷ không đeo nữa sao?" Nàng đưa tay lấy chiếc vòng lại, nhỏm dậy đeo vào cổ, chiếc vòng cổ nằm dưới nền da trắng nõn, càng nổi bật.
" Không... Ngủ đi."
Hề Như Tình thổi tắt nến, cả không gian bao trùm cả một màu đen, khi con người bị tắt đi thị giác, những giác quan khác liền trở nên nhạy cảm hơn, bao gồm cả lòng người.
"Vâng." Nàng quay lưng lại nhắm mắt.
Một chút sau, nàng nghe tiếng nói của Hề Như Tình
" À mà..."
"Sao vậy ?" Hề Như Quỳnh lật người lại.
"Muội có cảm thấy..." Hề Như Tình ấp úng.
" Cảm thấy gì?" Hề Như Quỳnh tò mò.
" Mà muội chẳng để ý đến hắn nữa đâu phải không?"
" Hắn là ai?" Đầu nàng nảy lên một dấu hỏi, mù mịt.
" Là Kỳ ca ca ấy..."
'Kỳ ca ca' lại là cách xưng hô thân thiết ấy, lần đầu nàng nghe chẳng có cảm giác gì, nhưng thời điểm hiện tại, càng nghe, càng chói tai...
" À...?" Nàng hơi kéo dài giọng, chờ Hề Như Tình nói tiếp
"Muội biết không? Huynh ấy, hình như... trong lòng đang có nữ nhân khác..." Hề Như Tình thủ thỉ
"..." Nàng im lặng, cả hai cũng chìm vào lặng im. Một lâu sau, nàng mới lên tiếng
" Không đâu, trong lòng hắn có tỷ...."
" Tại sao muội lại nghĩ vậy?" Tâm trạng của Hề Như Tình có vẻ đã tốt hơn, vì giọng của nàng ấy cao hơn một chút.
"..."
"Vì tỷ xứng đáng..." còn có... vì tỷ là nữ chính nữa... Tiếng nói nho nhỏ cất lên, nàng trong bóng đêm, nhắm chặt mắt lại, thật may... trong bóng tối, Hề Như Tình không thấy được vẻ mặt của nàng, có trời mới biết, nàng phải ghì chặt trái tim mình như thế nào mới nói lên được câu đó.
"Ngủ thôi, mai còn lên đường sớm nữa." Hề Như Tình là người kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngoài trời đổ mưa. Hề Như Quỳnh đêm nay, một đêm không mộng mị.
Vì đêm qua mưa, không khí trở nên dễ chịu hơn hẳn, mùi của đất, cây cỏ càng rõ ràng hơn bao giờ hết, mùi hương thanh thanh, bình yên bao chùm lấy đoàn người đang cưỡi ngựa trở về kinh thành.
Mọi người đều yên lặng, tập trung mà đi, ngay từ đầu Bạch Doãn có nói mấy câu để khuấy động không khí, nhưng thất bại, cũng đành thôi. Cuối cùng, đoàn người cũng dừng chân bên bờ suối cho ngựa ăn cỏ, uống nước.
Hề Như Quỳnh đi đến bờ sông, hất nước lên mặt cho đỡ bụi bặm, gột bỏ cảm giác khó chịu vì đi dường dài.
" Còn bao nhiêu dặm nữa thì tới kinh thành?" Có người bước đến bên cạnh nàng, nàng cất tiếng hỏi.
"Còn khoảng dặm nữa."
Là giọng nói trầm, lành lạnh quen thuộc. Nàng ngẩn người, ngẩng mặt lên, nàng cứ ngỡ là Bạch Doãn bước đến bên cạnh nàng, không nghĩ đến người bước tới là Khang Kỳ, cũng không nghĩ tới, hắn sẽ trả lời nàng.
Hắn bước tới, hai bàn tay thon dài vốc nước lên rửa mặt, giọt nước chảy từ trán, qua chiếc mũi thẳng tắp, rồi lăn xuống đôi môi bạc, hắn không nhìn nàng, hắn nhìn tới phương hướng xa xăm, vẻ lơ đãng ấy lại khiến trái tim nàng loạn nhịp. Nàng vội vàng đứng phắt dậy, tay ôm lấy ngực "không, không, nàng không thể tiếp tục rung động với hắn, nàng đã bị tổn thương đủ rồi, trái tim ngoan, hãy bình tĩnh nào..." nàng có phần loạng choạng lui đi, cách xa Khang Kỳ, càng cách xa, càng tốt, nhưng tại sao? Trái tim nàng vẫn chưa bình thường trở lại? Nàng cố tỏ ra bình thường, gật đầu rời đi chỗ khác, tiếp tục giữ khoảng cách với hắn.
Bạch Doãn đang ngồi cạnh gốc cây lau kiếm, nàng tính đến gần kiếm chuyện để nói, nhưng bỗng có người vỗ vai nàng.
" Hề nhị tiểu thư ."
Nàng quay người lại, là Mộ Thừa Hoan, Bạch Mãng lại từ tay áo của hắn leo lên người nàng, lòng nàng lại nảy lên một cái
" Mộ thần y, có... có chuyện gì sao?"
Mộ Thừa Hoan cười bất đắc dĩ
"Bạch Mãng, ngươi lại thế rồi, thứ lỗi cho tại hạ, nó đã như vậy thì chắc chắn không cắn tiểu thư, nên hãy yên tâm."
" ha...ha...ha, Không sao sao hết."
" Nó hắn rất yêu quý tiểu thư, chưa bao giờ thấy nó thân thiết với ai, có vẻ phải có uẩn khúc gì."
Hề Như Quỳnh ngẫm nghĩ, chắc bây giờ là cơ hội tốt để nàng xác nhận Mộ Thừa Hoan. Nàng liền gật đầu
"Phải!"
" Ta có chuyện muốn hỏi tiểu thư." Mộ Thừa Hoan bắt đầu nói đến mục đích của hắn.
" Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi." nàng cũng nói đến mục đích của nàng.
" Mộ Thần Y, chiếc vòng trên cổ ngươi..."
" Hề nhị tiểu thư, chiếc vòng trên cổ ngươi..."
Cả hai đều sững lại, câu hỏi y hệt nhau. Bỗng ánh mắt của Mộ Thừa Hoan mềm xuống hẳn, hắn hơi mỉm cười
" Tiểu thư, mời nói trước !"
" Ta..."
" Vút...."
" Cẩn thận !" Bạch Doãn phi thân thân tới chỗ nàng, ôm nàng ngã xuống tránh đoản kiếm, còn Mộ Thừa Hoan đã nhanh nhẹn tránh né. Con dao găm thẳng vào thân cây.
" Có thích khách !" Bạch Doãn hô lên, ngay lập tức, tên Thị vệ mặt lạnh lập tức rút kiếm đứng lên bảo vệ Hề Như Tình, Khang vương, Bạch Doãn rút kiếm, vẻ mặt đầy đề phòng.
Ngay lập tức, vài đoản kiếm nữa phóng tới, Bạch Doãn đều đứng trước nàng, giúp nàng thoát khỏi những con dao không có mắt. Nàng một thân không võ công, không khỏi sợ hãi núp sau lưng Bạch Doãn. Tiếp theo, là khoảng tầm hơn chục tên thích khách mặt bịt kín mít nhảy ra, bọn hắn cầm kiếm, không nói năng gì nhào thẳng tới chỗ bọn họ, mỗi nhát kiếm chém tới đều không nương tay. Bạch Doãn khá chật vật mới bảo vệ được nàng, bên kia bảo vệ Hề Như Tình cũng khó khăn không kém. Vài tên thích khách đã bị chém chết.
Khang vương, Thị vệ, Mộ Thừa Hoan, Bạch Doãn nhân cơ hội chúng sơ hở, nhanh chóng phi thân đến quay lưng vào nhau, bảo vệ nàng và Hề Như Tình ở giữa, gương ai cũng đằng đằng sát khí, tiếp tục chém giết. Thích khách quá mạnh, thể lực của họ cũng có giới hạn. Chúng không sợ chết, cứ lao thẳng vào, nhằm dồn bọn họ vào chỗ chết là cảm tử quân ! Nàng không ngừng lo sợ, cốt truyện không có cảnh như thế này !
Còn năm tên thích khách, bọn họ đã dần yếu. Bạch Doãn đã bị thương đôi chút, máu tươi bắn lên người bốn nam nhân nhuộm đỏ cả mảng áo, bắn cả về phía mặt nàng.
Lại hai tên thích khách nữa ngã xuống, nhưng bọn họ không dám buông lỏng cảnh giác, tiếp tục chiến đấu. Thích khách có vẻ đã yếu thế, chúng chuyển hướng, nhằm thẳng vào nàng và Hề Như Tình ! Nàng mở to mắt nhìn kiếm của hắn chém tới, nhưng nàng không thể nhúc nhích!
" Choang !" kiếm của chúng bị đánh văng ra, hắn bị đâm xuyên họng, máu phun, vấy bẩn cả váy của nàng. Hai tên còn lại phi thân tới, nhằm thẳng vào Khang vương-người đã kết liễu đồng đội của chúng, ba nam nhân xông đến giúp Khang vương, nàng tỉnh táo lại, kéo tay Hề Như Tình
" Chạy mau!"
" Nhưng còn Kỳ ca ca..." Hề Như Tình trì hoãn
" Ở lại đây chỉ là gánh nặng cho bọn họ !"
" Chạy !"
Không đợi Hề Như Tình lưỡng lự, nàng kéo nàng ấy chạy tránh đi, nhưng không may, chạy được vài bước, một tên thích khách đã thoát được thân, chúng phóng như bay, đâm kiếm tới Hề Như Tình, trong lúc đó, đầu nàng tự dưng nảy lên một dòng : Nàng đã hứa với Khang vương là bảo vệ Hề Như Tình dù dùng cả tính mạng.
Nàng phi thân tới, đẩy Hề Như Tình ra, kiếm không có mắt lập tức đâm trúng vào người nàng... Nhưng nàng không cảm thấy đau... Nàng nghe thấy tiếng hét thoảng thốt của Hề Như Tình, tiếng chân dồn dập chạy tới, nàng cảm thấy Bạch Mãng trườn ra khỏi người nàng, tên thích khách đâm nàng cũng đã ngã gục xuống, mặt mày hắn tím ngắt, mắt long sòng sọc, thật đáng sợ...
Nàng cũng ngã xuống nền đất lạnh lẽo, nàng cảm thấy cả người mình lạnh toát, nàng nghe thấy tiếng khóc, tiếng gọi rằng nàng không được ngủ...nhưng nàng rất muốn chợp mắt... hình như mặt đất đang ấm lên, ôm trọn lấy nàng, nàng thực sự buồn ngủ quá... Liệu nàng ngủ như thế này mãi mãi có được không? Liệu người đó có nhớ đến nàng không? Thực ra trong lúc đỡ kiếm, nàng sợ người đó sẽ đau lòng, trách móc nàng thất hứa, sẽ càng chán ghét nàng... nàng đã không có được hạnh phúc, nhưng nàng một lòng mong hắn ấm êm... Có lẽ đến đây thôi...
dặm =,km
Có nhớ ta không? Học hành căng thẳng quá, ta chỉ hứa là chương trước không ngược Quỳnh thôi mà nhỉ ~ chương này được hành, a hahahahaahhahaah.
Fl ta nhé @moc