Trải qua một giao thừa không có chút hương vị, Hề Như Quỳnh ăn qua loa chút thức ăn rồi nhanh chóng xin cáo lui, bóng lưng nàng đi như đang chạy trốn, phảng phất đầy sự cô liêu, đơn độc. Nàng cần có không gian riêng để sắp xếp lại mớ hỗn độn trong lòng, có lẽ trái tim nàng đã thích ứng được với những lần bị dày xéo nên đã tĩnh lặng lại rất nhanh, tĩnh lặng như nước, tĩnh lặng tới mức một cơn sóng nhỏ cũng không gợn, ngoại trừ biểu cảm có chút cứng ngắc, thì cái gì nàng cũng không có, một giọt nước mắt cũng không rơi. Bây giờ nàng không muốn nhìn vẻ mặt của Khang vương, cũng chẳng muốn để ý tới hắn, càng không muốn nhìn sự vui vẻ của Hề Như Tình, lúc này đây, nàng chỉ muốn ở một mình.
Tam đứng đằng sau Hề Như Quỳnh cũng một mực yên lặng, thấy tiểu thư của mình bình tĩnh không gợn sóng, chỉ một mực ngẩn người ngắm chiếc túi hương...
"Tiểu thư..." Tam khẽ gọi
"Ừ?" Nàng kẽ giật mình.
"Người đừng đau buồn quá." Tam nhỏ giọng.
Hề Như Quỳnh bật cười nhợt nhạt
"Ta nào có đau buồn? Đây là chuyện vui của tỷ tỷ, hai người họ vốn trời sinh một cặp, ta nên vui mừng cho họ mới đúng."
Nàng thực sự nên vui vì thánh chỉ ban hôn chính là nhát dao chí mạng, cắt đứt hết sạch ảo vọng tình cảm của của nàng dành cho hắn, kéo nàng về để đối mặt thực tế, nàng chỉ là một nữ phụ không hơn. Cố gắng thay đổi cốt truyện, cũng chỉ là khiến mọi người không chán ghét nàng, để nàng có thể bảo vệ mạng sống. Còn về tình yêu với nam chính, thì nó đang nhắc nhở nàng đừng có mơ tưởng hão huyền. Muốn nghĩ tới chuyện chung chồng sao? Nàng không có khả năng chung chồng, Khang Kỳ cũng đã được định sẵn đời này độc sủng Hề Như Tình. Nàng chỉ ở bên ngoài lề, khiến hắn cảm thấy không còn chán ghét nàng cũng là đã là chuyện đáng mừng rồi, đúng rồi, nàng cũng đạt được nguyện vọng ban đầu rồi, sau này có thể sống tốt, mạng sống được bảo toàn, cũng đã tìm được ca ca, nàng bây giờ còn có thể tích cóp chút khoản tiền để làm ăn buôn bán nữa, nàng còn muốn tham lam thêm cái gì nữa? Nàng nên biết thỏa mãn, nên vui mới đúng. Đau lòng là không nên, nàng giờ đây cũng chẳng đủ sức để mà đau lòng.
"Em khóc cái gì?" Nàng thấy Tam khóc.
"Tiểu thư...." Tam sụt sịt
"Năm mới đấy, khóc là xui xẻo cả năm đó, em nín nhanh đi." Nàng rốt cục cũng đặt chiếc túi hương xuống, lấy khăn tay ra bình tĩnh lau nước mắt cho Tam.
Cuối cùng Tam cũng chịu nín khóc, nàng liền bảo Tam đi nghỉ ngơi sớm. Nàng cũng rửa mặt, lên giường nhắm mắt lại. Nàng khó khăn chìm vào giấc ngủ.
"Tiểu thư, Khang vương gia muốn gặp người." Tam lay nàng thức dậy từ giấc mộng.
"Ừm." Nàng từ từ ngồi dậy "Bảo hắn chờ ta sửa soạn lại một chút"
Chải xong lọn tóc cuối cùng, nàng đặt lược xuống mặt bàn, thở dài bước ra gặp hắn.
"Tham kiến Khang vương gia." Nàng quy củ hành lễ.
Thấy nàng khách sáo xa cách, hắn hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản lạnh nhạt như thường ngày.
"Thương thế của ngươi đã bình phục hẳn chưa?"
"Đa tạ vương gia quan tâm, thương thế của tiểu nữ đã không còn vấn đề gì."
"Vậy...."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, nàng đã lên tiếng trước.
"Vương gia tới đây có chuyện gì không?"
"Không. Ta chỉ tới thông báo cho ngươi một tiếng, lát nữa Mộ Thừa Hoan sẽ tới thăm ngươi."
"Vâng, tiểu nữ đã biết." Nghe ca ca tới tâm trạng nặng nề của nàng mới thả lỏng được hơn một chút, nàng cụp mắt xuống, chung thủy vẫn không nhìn thẳng vào hắn.
"Không có việc gì nữa. Ta đi đây." Khang vương phất tay áo xoay người rời đi.
"Vương gia chậm đã..." Hề Như Quỳnh đột ngột lên tiếng.
Nghe thấy nàng gọi, hắn dừng bước chân lại
"Có chuyện gì?"
"Tiểu nữ muốn mạo phạm hỏi, vương gia người, đã từng có tình cảm với tiểu nữ hay không?" Nàng cắn môi hỏi.
Hắn sững lại, im lặng một hồi
"Chưa từng." Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, vẫn là câu trả lời làm chói tai nàng.
"Một chút cũng không có sao?"
"Một chút cũng không." Hắn vẫn đứng đó, chỉ cho nàng thấy được bóng lưng lạnh lùng của hắn.
"Vậy... tiểu nữ đã không còn câu hỏi nào khác, không dám chậm trễ việc của vương gia, cung tiễn ngài." Nàng mỉm cười tự giễu, từ trước đến giờ, hóa ra nàng như một con hề độc diễn vở kịch tình yêu mình tự nghĩ ra.
"Tam, ta đói rồi." Nàng bình thản gọi Tam.
"Nô tì đem điểm tâm lên cho tiểu thư ngay đây."
Ngồi trước một bàn điểm tâm phong phú, nhưng có một mình nàng ngồi, nàng cảm thấy tâm tình của mình đã hoàn toàn trở lên lạnh lẽo.
"Tam, em lại đây."
"Vâng" Tam tới gần nàng.
Nàng lấy ra một hồng bao, mỉm cười đưa cho Tam
"Đây là lì xì cho em, chúc em năm mới ngày càng xinh đẹp, gặp nhiều may mắn"
"Tiểu thư, nô tì không dám nhận đâu." Tam vội vàng đẩy lại.
"Chỉ là chút may mắn cho năm mới thôi mà, ta bảo em nhận là em phải nhận, nhanh, ngồi xuống đây ăn với ta."
" Tiểu thư, nào có chuyện nha hoàn có thể ngồi chung mâm với chủ tử ! " Tam lại lắc đầu nguầy nguậy.
"Ngồi xuống đi, ta từ lâu đã coi em như tỉ muội trong nhà, ăn cùng ta cho vui."
Nàng đứng lên kéo Tam tới ghế, nhấn Tam ngồi xuống, đưa bát đũa cho Tam.
"Tiểu thư...." Tam cảm động len lén lau nước mắt.
"Ôi con người này, em làm bằng nước hay sao? nín mau đi, mới sáng sớm năm mới đã khóc tới muốn lụt rồi!" nàng mỉm cười gắp thức ăn cho Tam "Món này ngon lắm, em ăn đi"
Chứ như vậy chủ tớ hai người đã ăn xong điểm tâm qua buổi sáng năm mới đầu tiên trong năm. Hề Như Quỳnh chăm chú châm trà, cố gắng không nghĩ tới chuyện của Khang Kỳ. Nàng tự lẩm bẩm, lá trà trong vương phủ lúc nào cũng là lá trà thượng hạng, cả đời nàng đây là lần đầu tiên được uống một chén trà tuyệt như thế.
"Tiểu thư, có người xưng tên là Mộ Thừa Hoan muốn gặp người" Tam vào thông báo cho nàng.
"Mau để người vào!" Nàng vội vàng đứng dậy tiếp đón người.
"Như Quỳnh" Mộ Thừa Hoan mau tiến lại không cho nàng cúi chào.
"Ca ca, cuối cùng huynh cũng tới" Giọng nói Hề Như Quỳnh nghèn nghẹn, có chút trách móc. Không hiểu tại sao, cứ đối mặt với ca ca thì mọi uất ức, ủy khuất trong lòng nàng đều muốn tràn hết ra, người đứng trước mặt nàng đây là người thân ruột thịt duy nhất của nàng ở thế giới này.
Mộ Thừa Hoan lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy đỏ, cười tủm tỉm nói với nàng.
"Ca ca đã biết lỗi, ca ca nghèo không có hồng bao cho muội, nhưng thay bằng chiếc vòng này được không? Hôm đó chữa bệnh, thấy hợp với muội, ta tiện tay thu chiếc vòng này từ chỗ tên Hoàng đế kia về."
"Hả..." Nàng nhận lấy chiếc vòng, trong lòng thầm cả kinh, nghèo? Ca ca nàng thật sự nghèo sao?Hôm trước gặp Khang vương liền đòi Băng Sâm ngàn năm, hôm nay là chiếc vòng phỉ thúy này nhìn qua là biết vô cùng quý giá 'cướp' từ chỗ hoàng đế, chiếc vòng này bán đi có khi có thể mua được mấy căn nhà...
Thấy nàng hơi ngần ngại, hắn liền nói :
"Nếu muội không thích thì hôm khác ta liền đưa cho muội chiếc khác được không ?" Đối với muội muội ruột thịt mà hắn ngày đêm mong đợi có thể tìm lại, rốt cục cũng có thể hội ngộ, hắn hận không thể đưa hết những thứ tốt đẹp mà hắn có cho nàng, đôi mắt của nàng rất giống mẫu thân, khiến hắn càng yêu thương tiểu muội muội của mình. Hắn cần phải chăm lo, bù đắp cho nàng cả phần tình cảm phụ mẫu đã mất.
"Không, không, muội thích lắm, ca ca đưa cái gì muội cũng đều thích!"
"Ca ca đã ăn điểm tâm chưa?" Nàng sực nhớ ra điều gì đó.
"A, ta đã ăn rồi, bây giờ muốn cùng muội thưởng trà, trà muội pha đây phải không? Để ta thử tay nghề của muội nào!" Trong ngữ điệu của hắn tràn đầy sự sủng nịch.
"Vậy thì hãy mau ngồi xuống, muội không chỉ biết châm trà đâu, còn biết nấu món ngon nữa, nếu huynh muốn, muội còn có thể nấu cho huynh thưởng thức đầy một bàn thức ăn nữa cơ! " Giọng điệu nàng đầy dí dỏm, cùng Mộ Thừa Hoan ngồi xuống, mỗi người một bên, nàng rót ra hai chén trà, Mộ Thừa Hoan vừa nhấm nháp trà vừa cười nói
"Rất mong chờ được thưởng thức thử tay nghề của muội! "
"Ca ca có thể kể cho muội chút chuyện cũ về cha mẹ được không?" Nàng hỏi.
"Phụ thân rất giỏi săn bắn, mẫu thân cũng nấu ăn rất ngon. Lúc cha mẹ còn sống, lúc đó đang hoài thai muội, từng có nói với ta, khi nào đứa nhỏ sinh ra, nếu là nữ hài sẽ được tên là Mộ Liên Bảo, lúc đó ta rất yêu thích cái tên này, vô cùng mong chờ ngày huynh muội của ta được sinh ra, nếu là một tiểu muội muội, thì muội muội thân sinh của ta là sẽ một đóa hoa sen xinh đẹp đầy quý giá, kiêu hãnh, sẽ được lớn lên trong ngập tràn sự chăm sóc và yêu thương, ta không ngờ rằng thế sự vô thường, lại đẩy gia đình chúng ta vào hoàn cảnh phải chia tách, nếu lúc đó ta lớn hơn một chút... thì đã không phải...."
"Ca ca, nếu là chuyện cũ đau lòng thì muội lại chẳng muốn nghe đâu! Đầu năm mà, chẳng phải nên kể chút chuyện vui hay sao?" Nàng mỉm cười, chớp chớp mắt, cắt đứt dòng hồi tưởng đau buồn trong ký ức của Mộ Thừa Hoan, nghĩ tới tên Mộ Liên Bảo - cái tên suýt thuộc về nàng này thực hay, nàng rất thích.
"Phải rồi, thời gian muội sống ở Hề gia có phải chịu ủy khuất nào không?" Mộ Thừa Hoan hỏi.
"Không có, muội được đối xử rất tốt, một chút ủy khuất cũng không có." Nàng mỉm cười, né tránh ánh mắt của ca ca mình, hai tai dần đỏ lên.
"Muội nói dối, nếu được đối xử tốt, thì sao muội lại lưu lạc tới thế này? Có nhà mà không dám về !?" Mộ Thừa Hoan bắt được nhược điểm của Hề Như Quỳnh, khi nói dối tai sẽ đỏ lên, y hệt mẫu thân của hai người, khoảnh khắc mới tỉnh lại khi trải qua thập tử nhất sinh kia của nàng, nàng đã ở trong lòng hắn khóc tới mức tê tâm liệt phế muốn chết đi, vậy mà còn dám bảo không phải chịu ủy khuất, sống tốt, nào có tiểu thư khuya các năm ngón tay không chạm nước nào có thể tinh thông trù nghệ? Hắn liền truy hỏi.
"Thật sự thì ở đó, lão phu thân đối xử với muội rất tốt, đối đã như con cháu ruột thịt ở trong nhà, muội lúc đó còn nhỏ tuổi nghịch ngợm, bị phạt tới một nơi có thể tu sửa tính nết, huynh xem từ khi tới đó xong, chẳng phải muội đã học được rất nhiều kỹ năng hay sao? Chẳng qua gần đây sự việc muội không phải con ruột của Hề gia đã bị vỡ lở, cũng có một số chuyện không mong muốn xảy ra,muội phải đi tới ngoại thành lánh tạm một thời gian, mà chuyện không hay thì cũng là quá khứ rồi, muội cũng không muốn nói tới nữa. Nhưng từ nhỏ ở đó muội có ăn có mặc, cũng không thiếu muội một miếng cơm nào. Muội nói thật đấy! Thật mà, huynh nhìn xem, muội bây giờ vẫn còn hoạt bát lắm, còn có thể đứng trước mặt huynh nhảy múa nữa cơ. " Hề Như Quỳnh chớp chớp mắt, nói.
Mộ Thừa Hoan thấy tai của Hề Như Quỳnh vẫn còn hơi hồng, hắn biết nàng vẫn giấu giếm hắn chuyện gì đó, nhưng nếu nàng không muốn nhắc tới, thì bỏ qua đi, hắn chua xót, thở dài đưa tay xoa đầu Hề Như Quỳnh
"Muội muội của ta, muội đã chịu ủy khuất rồi. Có ca ca ở đây, sau này sẽ không ai có thể khiến muội phải chịu ủy khuất nữa."
Lòng nàng từng cứng như đá, nhưng khi nghe được câu nói của ca ca, nước mắt liền không nhịn được chảy xuống.
"Muội không có ủy khuất đâu, gặp được lại ca ca, thật tốt quá..." Nàng vừa khóc vừa cười, thật tốt quá, nàng có người thân ruột thịt, tình thân thật sự khiến nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Ca ca, khi nào huynh dẫn muội rời đi?, muội ở đây không tiện..." Hề Như Quỳnh hỏi.
"A, huynh cũng đang muốn tới đón muộn đi. Vậy muội muốn khi xuất phát đây? Huynh đã mua một căn nhà ở gần đây, tuy hơi nhỏ, nhưng huynh sẽ cố gắng để chuyển sang căn nhà lớn hơn." Hắn đã đề nghị với Khang vương rằng sẽ tới đón muội muội của mình đi. Nữ chưa gả đã tới ở nhà một nam nhân xa lạ, không thể để muội muội của mình tổn hại danh tiếng.
" Trong hôm nay được không?" Nàng dè dặt hỏi.
"Được."
"Muội chuẩn bị đồ đạc đi, tới chiều ta liền tới đón muội!"
"Không cần đâu! Huynh ở đây chờ một lát muội liền có thể đi luôn, đồ đạc của muội ở đây không nhiều."
"Vậy huynh ra ngoài chờ muội thu dọn." Mộ Thừa Hoan đứng lên.
Nàng liền nhanh chóng đứng lên, dặn dò Tam thu dọn đồ đạc, nàng chỉ gói ghém theo một vài bộ y phục cũ lúc trước mang đến, y phục Khang vương đưa đến cho một bộ cũng không đem theo. Nàng đi tới bên lò than sưởi, ném chiếc túi hương vào đó, nhìn lửa đang chiếm lấy dần chiếc túi hương nàng kỳ công thức khuya để thêu, cũng như đốt hết hy vọng tình cảm nàng dành cho Khang vương. Nàng ngoảnh đi, đi thẳng, cầm hành lý ít ỏi trên tay, nàng chỉ đem đi thứ gì thuộc về nàng, bao gồm cả trái tim.
Khang Kỳ từ hoàng cung trở về như một thói quen tản bộ tới nơi của Hề Như Quỳnh ở trong phủ, nhìn về phía căn phòng quen thuộc, không ngoài ý muốn, bên trong không thắp đèn. Hắn đè nén, cuối cùng cũng vẫn không kìm được mà mở cửa bước vào trong, căn phòng lạnh ngắt, đảo mắt tìm kiếm xung quanh, không có một bóng người... Hắn thắp đèn, đi quanh trong căn phòng một vòng, cuối cùng là dừng chân bên chỗ chậu than sưởi đã tàn từ lâu, hắn thấy một phần miếng vải vẫn chưa cháy hết, tò mò liền cầm lên xem, phần chữ cũng đã bị đốt tới, nhưng vẫn có thể đọc được
Căng mắt ra để đọc dòng chữ được thêu trên vải chưa cháy hết kia, hắn nắm chặt nó trong tay...
Như đã hứa, không có ngược Tiểu Quỳnh của các nàng nữa.
Ta đọc đi đọc lại từng cmt của các nàng, có cả những góp ý và tin nhắn của các nàng từ đầu cho đến nay, ta rất cảm động ing~, ta cảm ơn rất nhiều vì các nàng đã kiên nhẫn theo ta mấy năm một cách âm thầm hoặc đã comment và bình chọn để cho ta biết đến sự có mặt của các nàng. Đó chính là động lực to lớn nhất cho ta đặt bút viết truyện.
Ở đây ta chỉ muốn nói rằng TA YÊU CÁC NÀNG LẮM