"Thu nhi, em giấu tâm của mình thật kín!" Tay Diên Phong nâng cằm Lãng Nịnh Thu ép Lãng Nịnh Thu đối diện với mình.
Bề ngoài là một nữ thần lương thiện người gặp người yêu, bên trong... chậc, hơn cả loài rắn độc!
Diên Phong ghét loại phụ nữ như Lãng Nịnh Thu nhất, tâm tư sâu thẳm khiến người nhìn không thấu, khiến hắn không kiểm soát được, không thể biết hành động hay suy nghĩ của người đó, mọi thứ kể cả phụ nữ, phải nằm trong lòng bàn tay của hắn!
Lúc hắn sắp nhận định người trước mắt này là người hắn yêu thì bỗng hắn phát hiện bản thân bị chơi đùa mà người chơi đùa hắn là người hắn luôn cho là thuần khiết như hoa sen không nhiễm bùn, cũng là người phụ nữ đứng đối diện hắn!
Lập sẵn rất nhiều kế hoạch vu hãm một người vô tội! Thanh danh cả phẩm chất của người kia đều muốn hủy, những thứ liên quan đến tương lai lẫn hiện tại của người kia.
"Ha, là anh ngu! Tâm tư của phụ nữ cũng không nhìn ra nổI! Bộ dạng hiền lành của tôi chỉ dành cho Nghiêm thôi! Các người răng yếu còn thích ăn đồ cứng? Nhai không nổi là do các người thôi!" Lãng Nịnh Thu gạt tay Diên Phong ra, giọng nói đầy bỡn cợt.
"Nghiêm của em đã ăn được? Hắn mà biết bộ mặt thật của em, không chừng em bị hắn vả cho tỉnh ngộ tâm đó nha!" Diên Phong cười tươi nói tiếp: "Tôi tặng em mấy chữ: cẩn thận, không ngay cả lông cừu non cũng bị lột ra đấy! Good bye baby! Diên Phong quay lưng rời đi.
Nhìn Diên Phong, Lãng Nịnh Thu cao giọng: "Hừ! Anh ấy nuốt nổi hay không là do tôi đây quyết định!"
Người của Lãng Nịnh Thu cô, há có thể không tiếp nhận cô được?
Loại tự tin như vậy Lãng Nịnh Thu chính là có thừa.
...
Lúc tan học đã là gần bảy giờ, Lạc Quyên sau bị ngã kia nằm trong phòng y tế chứ không ở lớp khám phá cảm giác học sinh trong lòng buồn thiu, thêm thời gian chờ đợi tan học để mang Tuần Vũ về cùng trong lòng Lạc Quyên hết sức khó hiểu! Vì sao phải đợi Tuần Vũ a! Câu trả lời là bà Liệu nói rằng hai đứa cùng về.... không quên bổ thêm một câu "bồi dưỡng tình cảm" Lạc Quyên nghe xong chỉ có một suy nghĩ, mình và Tuần Vũ bị bà Liệu xem như đôi vợ chồng son...
Lạc Quyên ngồi trên xe lăn, Tuần Vũ đẩy đằng sau, hai người nói chuyện, mỗi người vui vẻ, tự nhiên đến nỗi mọi người đi qua nhìn cảm thấy quỷ dị! Thử hỏi hai người trước nay như xa lạ bây giờ đột nhiên cười vui nói vẻ...
Người không thích tiếp xúc với ai ngoài cái đồ vật có tên là sách, người trước nay toàn đeo bám đàn ông giờ đây nói chuyện với người khác... à, ờ thì cái này không liên quan mấy.
Nói chung chuyện lạ, mai sẽ đứng đầu web trường a.
"Tiểu thư nhỏ, Vũ thiếu gia, mời." Giọng Quản gia khàn khàn, cung kính cúi đầu, mở cửa xe.
Tuần Vũ nhìn Lạc Quyên ngồi trên xe lăn, "..." Thế là anh bế cô à?
Lạc Quyên nhìn xung quanh, mắt chẳng thấy vệ sĩ hay ai cả ngoại trừ bác quản gia.
Lạc Quyên: "..." Anh nghĩ đúng rồi, bế a!
Suy nghĩ chốc lát, Tuần Vũ đành hiến thân à quên, đành bế Lạc Quyên lên, đúng lúc tiếng tanh tách cùng ánh sáng chói của máy ảnh phát ra...
Bà Liệu: "..." Quên mất không tắt tiếng với ánh sáng... mà thôi kệ, chụp được rồi cần gì nữa!
Bị gài một cách không hề nhẹ!
Thình thịch, thình thịch.
Tim Lạc Quyên loạn nhịp...
Hook: Vẫn là câu chuyện của hai ta vẫn là lời nói mãi bên nhau Em sẽ biến hóa nên thành bức tranh tỏa ra phép nhiệm màu Bức tranh có em và anh ngôi nhà và những đứa trẻ Cùng nhau xây đắp hạnh phúc tương lai nào chỉ yêu em thôi anh nhé Cả thế giới có rất nhiều người nhưng người em yêu chỉ có anh Hãy ở bên em và đừng xa em và đừng để em thấy trống vắng Yêu anh yêu anh và em sẽ yêu như phút đầu Em sẽ không làm anh phải buồn sẽ không để mình phải xa nhau
Mel: Anh ơi em vẫn mong ngày mình có đôi Ta sẽ yêu thật nhiều và hai ta sẽ cùng một lối Và em sẽ hứa chẳng làm anh phải đau Vẫn luôn cầu nguyện trời cho hai ta sẽ mãi có nhau.
---(Tác giả trở lại! À, có thể do bí ý tưởng nên viết hơi nhàm chán^^ M, n ngủ ngon! Nhắc nhở: Nam chính không ngu ngu như mấy bạn tưởng đâu!)---