- Nếu chưa ăn thì ngồi đây đi! Thượng Cung Thiên!!!
Di Di đơn giản làm mấy món ăn cho bữa trưa.
Nói la ̀'làm' chứ đây chỉ là túi thức ăn hắn mang đến rồi bỏ ra đĩa thôi.
Pizza tôm hai người ăn, coca cola hai lon, một hộp gà chiên xù, một túi khoai tây chiên, hai ly kem socola.
Cũng khá nhiều đấy! ( KFC ~ )
Suốt bữa ăn, không khí có vẻ thoải mái hơn. Di Di 'nhờ' hắn rửa chén bát, còn cô thì nhanh chóng dọn dẹp phòng khách. Nãy giờ phòng ốc lộn xộn thế kia, để khách nhân chê cười rồi! ( Giờ mới biết sao? )
Thượng Cung Thiên rửa bát một cách không tự nguyện, nhưng lại rất vui vẻ. Nãy giờ anh không ngờ mình còn chưa làm vỡ cái đĩa nào cả! Wow~ thật đáng tự hào!
- Này, sao cô lại siêng thế? - Thượng Cung Thiên đi ra ngoài, dùng một chiếc khăn nhỏ lau tay, nhìn cô ta vẫn chăm chỉ lau bàn ghế.
- Tôi siêng hồi giờ - Giọng nói từ dưới gầm bàn.
- Không phải lúc trước cô toàn nhờ nhân viên vệ sinh cuối tuần sao?
Hắn còn nhớ cô ta nhờ hết cả văn phòng thư ký đấy. Hỏi hết người này đến người kia, loạn cả lên khi cô ta không có một bộ đồ ra hồn để mặc đi làm.
- Ách~ coi như là chăm chỉ đột xuất đi!
Di Di qua loa nói, ngôi nhà của cô. Cô tất nhiên phải tự tay 'chăm sóc'
- Này, hôm nay tôi gặp mẹ anh đấy!
- Và?
- Bà ấy định 'hẹn' tôi đi đâu đó?
- Ồ.
- Tôi cần anh giúp đỡ đôi chút!
- Ừ. Cô bàn việc thì nên ngồi đường hoàng nói chuyện với tôi chứ?
- Không cần đâu, anh nên về đi!
- =__=
- Tôi sẽ đưa anh chiếc laptop, trong đó sẽ 'trường thuật' lại cảnh tôi gặp bà ta.
- Ừ.
- Chỉ cần theo dõi là được. Nếu tôi gặp nguy hiểm, hãy tới trợ giúp? Ok?
- Ok.
- Giờ anh về đi. Ở đây làm gì?
- Nhà tôi đang lắp ráp vài thứ, ở đó khá loạn.
- Ồ.
- Vậy đấy, tôi sẽ ở đây hai ngày.
- Được thôi.
- Ừ.
Thật ra với kinh nghiệm chiến trường của mình, Di Di hoàn toàn có thể một mình nghênh địch. Nhưng mà, đề phòng vẫn hơn nhỉ?
Kết thúc một cuộc nói chuyện lãng nhách giữa hai kẻ xa lạ. Anh ta nằm xuống chiếc sofa vừa là nơi 'ký sinh' của mấy cái quần xì =__= đã mọc nấm.
Di Di cố không nghĩ đến điều đó, khoé miệng hơi cong lên một cách thú vị.
Tiếp tục lau lau~
Thượng Cung Thiên buồn chán mà ngủ đi, thật kỳ lạ là hắn lại ngủ rất ngon khi có cô ta bên cạnh~
Hắn không suy nghĩ nhiều, họ là ̀'đồng minh' mà?
Hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ, cho đến khi hắn ngủ hẳn, hô hấp đều đặn.
' Phịch '
Di Di thả chiếc khăn xuống, từ từ nhìn kẻ có khuôn mặt của chồng cô một cách soi mói.
Haiz~ Khi hắn ta không nói gì và nhắm mắt. Thật là giống Thiên y chóc!
'Tách!'
Tiếng máy ảnh vang lên, Di Di hài lòng nhìn Thiên, coi như đây là anh ấy đi? Coi như đây là kỷ niệm đẹp của cô đi?
Đáp án là...
Không thể.
Con cô . . . Vẫn mạnh khoẻ chứ?
Anh . . . Có nhận ra cô đã 'biến mất' không?
Liệu, cô có về được?
Cô không thể coi đó như một kỷ niệm được.
Di Di mỉm cười, nhìn khuôn mặt hắn ta đến ngẩn người. ^___^
Mơ mơ màng màng mà ngủ luôn~
( Nhẹ nhàng quá đi! ~ )
>>>>>>>>>>>>
Đại khái là No Ideas Ọ_Ọ
Ai có ý tưởng hay góp ý xin cmt.
Biết là truyện rất lãng, nhưng au mặt dày vẫn xin mina chút vote.
Au muốn lấp hố ^__^
Tớ đanh rất phân vân
Mina muốn Di Di trở về với Tiểu Linh hay một tình yêu ở hiện đại với Thượng Cung Thiên?
Tất nhiên cả hai đều HE nha! Cả hai Di Di đều có kết cục tốt đẹp ^__^
Ngủ ngon nhé!?
_Round_