Nữ Phụ Là Vô Tội

chương 53: không thể bạc đầu chốn nhân gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chất rượu Hoài Xuân Mộ Lam mới cất xong lên xe, hai người ngựa không ngừng vó đuổi hướng núi Cẩu Lũ, tại dưới chân núi đã nhìn thấy rất nhiều người của môn phái khác xây dựng cơ sở tạm thời ở đây, chân núi đã bị vây kín, Tiết Tình muốn lên đỉnh núi lại bị những người canh dưới chân núi cản lại.

"Các ngươi làm vậy là có ý gì! Là người môn phái nào!" Trong lòng Tiết Tình đã vội muốn chết, tức giận nói, coi như phái Linh Vũ các nàng cùng mấy người trông núi này không liên quan, nhưng không thể có quan hệ tốt với nhau được à !

"Tình nhi, ngươi tới vừa đúng, bọn ta đang định lên núi bắt tên thích khách kia." Định Nghịch sư thái cũng đi đến nói.

"Thích khách nào!" Tiết Tình kích động nói, Kiển Điệp ở bên Động Trù lâu như vậy, tại sao có thể oan uổng nói nàng là thích khách!

"Chúng ta đã điều tra rõ ràng, người đó tới từ mạc hoang, ta hiểu rõ nàng cũng lừa ngươi, trong nhất thời ngươi không thể nào tiếp thu nổi." Định Nghịch sư thái vỗ mu bàn tay Tiết Tình nói.

"Nhị Sư Huynh không phải do nàng giết!" Tiết Tình vội vã giải thích với Định Nghịch sư thái.

"Tại sao Tiết sư thúc lại khẳng định như vậy? Động trù tiền bối bị ám sát, hung thủ vẫn không tìm được, hiện tại chúng ta đã tra ra nữ nhân vẫn bên cạnh người này là gian tế hoang mạc phái tới, hay là ngươi cùng nàng có giao tình gì sâu hơn?" nữ đại đệ tử Mạnh Nhân vóc dáng cao gầy của Cung Côn Luân nói.

Trong lời nói như ẩn dấu vài cây châm cứng, muốn kéo mình vào trong bồn nước thối, ý tứ trong lời nói giống như ám hiệu rằng Tiết Tình là đồng loã.

" thời gian sư thúc ta và Kiển Điệp cô nương quen biết cũng không ngắn, đột nhiên nói như thế, nàng rất khó tiếp nhận." Lưu Huỳnh nói.

"Ta nghe nói Tiết sư thúc cùng người của Minh Vực giao tình rất tốt, không phải là muốn bao che cho thích khách chứ?" Mạnh Nhân nói.

Lời nói của Mạnh Nhân khiến Tiết Tình rất khẩn trương, tay nàng nắm thật chặt thành quả đấm, không để bản thân lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, lạnh lùng nói: "Côn Luân cung các ngươi cơm có thể ăn lung tung, lời nói không thể nói lung tung."

"Thật không giả được, giả thật không được, nghe nói trên ngực trái nữ nhân Diêm Minh sủng ái có một kí hiệu hình bươm bướm, Tiết sư thúc, ngươi không phải cũng sẽ có một con chứ?" Mạnh Nhân không chút hoang mang nói.

Thân trắng noãn của kiếm Tố Vấn vẽ một đường cong mềm mại kéo dài, trong nháy mắt để ở cổ của Mạnh Nhân, mặt Lưu Huỳnh vẫn điềm tĩnh như cũ, trong mắt lại có sát khí: "Thời điểm Linh Vũ chúng ta hối hả ngược xuôi vì võ lâm, Côn Luân Cung các ngươi ở đâu ngươi chắc rõ hơn ai hết chứ? Hôm nay còn dám nói lời ngông nghênh, giết chết ngươi, công chủ Côn Luân có thể nói câu oán hận gì."

"Lưu Huỳnh, thu kiếm, không sao " Tiết Tình đè kiếm của Lưu Huỳnh xuống, khinh miệt nhìn thẳng Mạnh Nhân nói: "Cho ngươi xem cũng không sao, nếu như ngươi không cam lòng còn có thể nói ta là Diêm Minh giả gái dịch dung ra ngoài." Tiết Tình nói xong kéo cổ áo của mình, trên da thịt trắng noãn dường như xăm một con thỏ cổ quái, đám người đồng loạt an tĩnh, sau khi Kiều Dật Quân liếc mắt nhìn liền đem mặt chuyển xoay đi lại vừa ngượng ngùng muốn tiếp tục xem, qua mấy giây, Tiết Tình kéo cổ áo buông lỏng về rồi sửa sang lại cho tốt, nói: "Mạnh Nhân cô nương, bươm bướm nhỏ của ta đâu?"

Sắc mặt của Mạnh Nhân không tốt lắm: "Đây là. . . . . . Cái gì?"

"Hứng thú cùng yêu thích của ta không cần tất cả đều báo cho ngươi biết nhỉ."

"Môn phong của Linh Vũ phái luôn luôn nghiêm cẩn, mấy đời trung lương, Côn Luân cung vu khống hãm hại thật sự mất hết thể thống." Định Nghịch sư thái cau mày nói.

"Dạ, chúng ta thất lễ, xin lỗi Tiết sư thúc." Mạnh Nhân bồi lễ nói.

Tiết Tình lườm nàng một cái, ra vẻ rộng lượng nói: "Không có việc gì, nếu là hiểu lầm thì nói rõ là tốt rồi, đừng gán ghép tội danh khác lên người ta là được."

"Chuyện này dừng lại ở đây, đừng quên chúng ta tới đây là vì chuyện quan trọng hơn, đi dẫn theo các đệ tử của ngươi đến, bây giờ chúng ta lên núi đi." Định Nghịch sư thái nói.

Nơi này chỉ có bối phận của Định Nghịch sư thái là cao nhất, Chưởng môn hai phái Võ Đang cùng Côn Luân cung cũng chưa tới, tới theo thứ tự là Kiều Dật Quân cùng Mạnh Nhân, tự nhiên Định Nghịch sư thái thành người dẫn đầu, những người khác trả lời một tiếng, di triệu tập đệ tử của mình. Tiết Tình len lén liếc nhìn đỉnh núi, tình hình bây giờ không cho phép nàng nói thêm gì nữa, thù hận của Trung Nguyên cùng Hoang Mạc so với tưởng tượng của nàng còn mãnh liệt hơn, chứng cứ Kén Điệp xuất thân từ Hoang Mạc cũng đủ để mọi người tin rằng nàng chính là thích khách, cho dù ai cũng không cách nào giải thích được tại sao một thiếu nữ hoang mạc lại sống cùng thủ lĩnh Trung Nguyên lâu như vậy, có lẽ mỹ mạo của nàng có thể đầu độc một người, nhưng nàng không lừa được tất cả mọi người, những người đứng ở chỗ này đều cho rằng mình xem thấu tất cả, nên đòi nợ Yêu nữ Hoang Mạc vì Động Trù.

Tiết Tình không thể nói động trù bị bệnh chết , như vậy sẽ làm uy tín Linh Vũ phái ở giang hồ không còn, mất đi tin tưởng của người trong thiên hạ với Linh Vũ, nàng muốn vững vàng nắm lấy cơ hội làm võ lâm minh chủ, nàng không thể để những cố gắng trước kia của Động Trù thành nước chảy về biển đông, nàng không thể nói, nàng không thể nói.

Tay của Tiết Tình bị một bàn tay khác cầm lấy, so với tay của nàng lạnh một chút, so với tay của nàng lớn hơn một chút, Tiết Tình ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt thâm thiết của Lưu Huỳnh dường như đang nói cho nàng biết, nàng không tồn tại một mình, nàng còn có người có thể dựa vào. Tiết Tình khẽ mỉm cười với Lưu Huỳnh, cầm ngược lại tay của hắn, nàng không phải một mình, sau khi cầm tay Lưu Huỳnh nàng rõ ràng cảm nhận được điểm này.

Chân núi rới rất nhiều người kì kì quái quái, ở đỉnh núi Kiển Điệp ít nhiều sẽ thấy một chút, nàng rất rõ ràng những người này là loại ngừoi nào, cũng rất rõ ràng mục đích bọn họ tới nơi này, trên núi chỉ có một mình nàng ở, đương nhiên họ vì nàng mà đến.

Cuộc sống của Kiển Điệp không bị những khách nhân không mời mà đến này quấy rầy, nàng hái mấy đóa hoa dại thả trước mộ Động Trù, hoa mùa này cũng chỉ còn lại hoa mai, mạc hoang không có hoa mai, lần đầu tiên Kiển Điệp nhìn thấy loại hoa kiên cường như vậy, sau bão tuyết mới có thể nở rộ, bộ dáng cô tịch mà ngạo nghễ giống như hắn.

Mất hai ngày làm mới có thể quét dọn sạch sẽ bên ngoài lều, chẻ xong đống củi mấy ngày này cần dùng, Kiển Điệp đang ngồi nghỉ ngơi trên đốn củi, bỗng truyền đến thanh âm ầm ỹ, một nhóm người Trung Nguyên đến đỉnh núi, giống như hổ đói thấy được con mồi đem đường xuống núi ngăn trở, Kiển Điệp chỉ an tĩnh nhìn bọn họ, sau đó ở trong đám người nàng nhìn thấy Tiết Tình và Lưu Huỳnh, nàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiết Tình, lại làm bộ không nhìn thấy, trước khi chết Động Trù cũng nàng suy nghĩ rất nhiều tình huống có thể say ra sau khi hắn chết, hắn đã nghĩ qua có thể có người sẽ phát hiện thân phận của nàng, xấu nhất có thể sảy ra chính là như bây giờ, nàng trở thành người cho mọi người chỉ trích.

"Yêu nữ, là ma đầu Hoang Mạc phái ngươi đến đây phải không!" Có người nghiêm nghị mà chất vấn, càng nhiều người reo hò phải đem nàng bắt lại rồi tra hỏi.

Kiển Điệp đứng lên từ đống củi, đối mặt với đám người đang khẩn trương, ung dung đi tới bên tảng đá lớn cạnh vách núi mà Động Trù thường nằm, trên tảng đá còn có một vết máu nhỏ, là lúc hắn phát bệnh ho khan lưu lại .

"Các ngươi cảm thấy ta giết hắn? Võ công của hắn cao hơn so với ta, ta làm sao giết hắn?" Kiển Điệp vô tội hỏi.

"Điều kiện tiên quyết là hắn phải phòng bị ngươi mới được, ngươi như thế nào làm được , trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ hỏi ngươi, ngươi có phải người Hoang Mạc hay không?" ánh mắt sắc bén của Mạnh Nhân nhìn chằm chằm Kiển Điệp.

Thấy Kiển Điệpbị buộc vội vã trả lời nghi vấn, Tiết Tình luôn muốn mở mồm, Lưu Huỳnh đè nàng lại, Kiển Điệp hiện tại là một bãi nước đen, người nào đụng phải đều xui xẻo, nàng muốn đi lên vị trí minh chủ một cách quang minh chính đại.

"Ta là người Hoang Mạc." Kiển Điệp thẳng thắn nói.

"Vậy thì không còn gì đáng nói." Định Nghịch sư thái chán ghét nói.

Kiển Điệp sờ sờ vết máu đã khô khốc trên tảng đá, trong miệng nói : "Thì ra ở trong mắt các ngươi hắn là người có thể bị huỷ hoại bằng sắc đẹp sao?" Thân thể nghiêng hướng sườn núi, trực tiếp rớt xuống vách núi, tội danh hư vô này dù sao vẫn phải có người gánh chịu, tất cả mọi người nói là nàng, nàng liền nhận đi, cũng coi là nàng làm một chuyện cuối cùng vì Nhị bá phụ. Bên tai chỉ còn lại tiếng gió, quả thật tháo xuống tất cả trọng trách một thân cảm giác nhẹ nhàng, Kiển Điệp cười, cái thế giới thị phi này sẽ không còn liên quan đến nàng, nàng nhắm mắt lại, cảm giác mình thật giống như một con bươm buớm , ném tất cả sau đầu, thời điểm mẹ chết đi cũng chính là cảm giác này, cũng không sợ, bởi vì nàng biết có người đang đợi nàng.

Người trên đỉnh núi cũng không nghĩ nàng sẽ nhảy xuống, đứng bên vách núi nhìn xuống phía dưới thì cũng đã trễ, chân núi chỉ có một vũng nước rất cạn, nhất định không sống được rồi, phạm nhân sợ tội tự sát, đám người đến bắt hung thủ cũng đành ủ rũ xuống núi. Tiết Tình quỳ gối bên vách núi nhìn xuống, vách đá quá cao, căn bản không nhìn thấy đáy, trong lòng rất rõ ràng, từ nơi này nhảy xuống, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tiết Tình nói với Định Nghịch sư thái là mình muốn bái tế Động Trù, sau khi người các môn phái khác đi hết, lôi kéo Lưu Huỳnh xuống núi, từ núi đi vòng một vòng xuống vách đá dứoi đáy vực, một vũng nước cạn được bao quanh bởi đá, nước cũng không trong suốt mà xen lẫn với tia máu hoà tan, Kiển Điệp nằm ở trong vũng nước, xương cốt đã đứt đoạn, hơn nữa thân thể đều là nát vụn , khi còn sống nàng đẹp như thế, lúc chết rơi xuống ngay cả mặt mũi cũng bị thay đổi bộ dáng.

Tiết Tình đi tới bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống, nhếch môi không ngừng được khóc lên, đây coi là cái gì, chỉ là bởi vì nàng là người Hoang Mạc liền không thoát khỏi tội danh ám sát, ngay cả cơ hội biện bạch cũng không có, tại trong mắt người Trung Nguyên, sinh mạng của người Hoang Mạc đến bây giờ vẫn không được coi là mạng người. Nàng muốn hoàn thành nguyện vọng của động trù, nàng muốn thực hiện mơ ước của Lưu Huỳnh, nhưng không nghĩ tới con đường này dùng máu của Kiển Điệp trải lên , con đường như vậy, nàng còn đi tiếp sao?

Lưu Huỳnh ôm Tiết Tình từ phía sau, kéo nàng ôm thật chặt ở trong ngực, ngay cả đã biết nàng không phải người kia, ngay cả từng sinh lòng xa cách, vào giờ khắc này tất cả lý trí cũng thua bởi thương yêu, không hề chấp nhất nữa mà hướng vào trong mê hoặc, hắn chỉ dựa vào bản năng ôm lấy nàng, hắn không có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, cũng chỉ có thể dùng nhiệt độ nói cho nàng biết, còn có người ở bên người nàng không đi.

Đột nhiên, Tiết Tình lấy tay áo đưa lên mắt cọ tới cọ lui,đến khi lau sạch nước mắt thì đứng lên nói: "Chúng ta mang thi thể nàng lên đỉnh núi chôn cất đi, không thể vứt ở chỗ này được."

Hai người đặt thi thể Kiển Điệp lên núi, không có thời gian đi mua quan tài, liền trực tiếp chôn cất Kiển Điệp cùng quan tài với Động Trù, trên mộ bia cũng không ghi thêm tên tuổi của Kiển Điệp, Kiển Điệp chết đi là cừu địch của Trung Nguyên nên nhặt xác cho nàng là một vết nhơ, cứ như vậy len lén chôn nàng và Động Trù cùng nhau, người khác chỉ biết nơi này là mộ của anh hùng Động Trù, lại có ai nghĩ được nơi này chôn những hai người.

"Người. . . . . . Còn tốt đó chứ?" Lưu Huỳnh hỏi Tiết Tình, nếu như nàng khóc đến ngất xỉu hắn còn có thể yên tâm chút.

"Có cái gì không tốt, nhảy núi cũng không phải là ta." Tiết Tình bình tĩnh nói, nhìn ánh mắt của Lưu Huỳnh, còn nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta không điên, Côn Luân cung vu oan cho Kiển Điệp, là Côn Luân cung hại chết nàng! Ta muốn chiếm vị trí võ lâm minh chủ, tuyệt không để cho bọn họ đã được như ý nguyện!"

"Tùy người đi, người muốn làm cái gì, ta làm cùng người là được." Lưu Huỳnh nhàn nhạt nói, một tháng trước nàng học xong hận, hiện tại nàng học được trả thù, giống như hắn đang nhìn một tấm giấy trắng làm thế nào dính đủ mọi sắc màu thuốc nhuộm.

"Đi, ngay bây giờ đi núi Cực Nhạc, ta muốn để cho bọn họ biết ta cũng không phải dễ chọc!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio