Chương : Nhất định không thể ngủ chung với Lục Lệ Hành ()
Edit: phuongchuchoe
Trong chốc lát, nhiệt độ nóng hổi từ ly gừng trong lòng bàn tay cô truyền lên thẳng đến sau gáy, làm cho cô có ảo giác mặt mình đang bị thiêu cháy.
Đạo diễn Chu cười hai tiếng, "Nói sai cũng không phải vấn đề lớn, cũng không phải quay cận cảnh, đến lúc đó phần cô nhờ người phối âm sửa lại là được."
Kỷ Khanh Khanh ấp úng gật đầu, hoàn toàn không dám ngước mắt lên nhìn đạo diễn Chu.
Gió đêm lướt qua, mọi người ở đây xấu hổ cười trừ.
"Không có vấn đề gì đâu!" Đạo diễn Chu tri kỷ giải vây giúp cô, "Mặc dù tôi không thể so với người trẻ tuổi các cô được, nhưng cũng không phải ông già cổ hủ, người trẻ tuổi có vài trò bày tỏ tình yêu lãng mạn, tôi hiểu mà."
Ý trong lời nói của ông chính là, Kỷ Khanh Khanh mượn cơ hội tỏ tình với Lục Lệ Hành?
... Ông nghĩ nhiều rồi đấy...
Lục Lệ Hành còn chưa hiểu lầm, đạo diễn Chu đã có thể lý giải thành như vậy?
Lục Lệ Hành đúng lúc đứng dậy, không tiếp tục để cho Kỷ Khanh Khanh đứng đây xấu hổ thêm nữa, "Đạo diễn Chu, quay phim xong rồi tôi đưa cô ấy về trước đây."
"Chúng tôi cũng phải nhanh chóng kết thúc công việc đây."
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Kỷ Khanh Khanh vội vã đứng lên, vội vàng nói vài câu sau đó chạy lên xe.
Đạo diễn Chu nhìn người vệ sĩ lái chiếc xe ra khỏi trường quay, ông mỉm cười, Kỷ Khanh Khanh này lúc trước đã ở trong đoàn phim hai tháng, nhưng mà chỉ trong hai ngày đã phá vỡ ấn tượng của ông, chẳng lẽ tình yêu làm cho con người ta mù quáng, cũng làm cho người ta đáng yêu hơn sao?
Ông cao giọng nói kết thúc, toàn bộ nhân viên hậu cần làm động tác chuẩn bị đứng lên thu dọn.
Mấy ngày nay Thẩm Vi Vi rất an phận, ngoại trừ đến phần diễn của cô ta, thời gian khác cũng không xuất hiện trước mặt của Kỷ Khanh Khanh nữa.
Cô ta đã rõ ràng tình thế trước mắt, Kỷ Khanh Khanh chỉ mới đến hai ngày mà đã có thể thay đổi ấn tượng của tất cả mọi người đối với cô ấy, không ít người nói Kỷ Khanh Khanh đúng là đã thay đổi, thân thiện hơn lúc trước.
Vì có Lục Lệ Hành ở đây, cô ả cũng không dám nói gì và cũng không dám làm gì, làm tròn vai trò một nhân vật phụ nhỏ bé tuyến ,, nhưng phần diễn cũng không nhiều lắm, thêm hai ngày nữa là phải ra khỏi đoàn phim.
Sau sự kiện Lục Lệ Hành lên tiếng vì Kỷ Khanh Khanh, cô ả phải đem toàn bộ hợp đồng béo bở trả lại cho Kỷ Khanh Khanh, vì không có hợp đồng quảng cáo hay phim ảnh nào, đối với diễn viên mà nói đó chính là một cơn ác mộng, cả Mạnh Tầm cũng đang lao đao sứt đầu mẻ trán .
Công ty không đáng tin, ả chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Đạo diễn Chu," Thẩm Vi Vi mỉm cười đi đến trước mặt ông, "Hai ngày nữa đã kết thúc vai diễn của tôi, cảm tạ thời gian qua ngài đã quan tâm tôi."
"Việc tôi nên làm mà, cô rất có tài năng, phải cố gắng lên đấy, một ngày nào đó cô sẽ nổi tiếng."
Nụ cười của Thẩm Vi Vi dần trở nên ảm đạm, "Cảm ơn ngài, tôi biết mình chỉ là một người mới, dù bây giờ không có nhiều cơ hội nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng, nhưng mà ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?"
Thật ra đạo diễn Chu cũng tán thành với hành động này của Thẩm Vi Vi, ít nhất bây giờ trong showbiz không ít minh tinh vì muốn nổi tiếng mà tìm nhiều mối quan hệ tốt, chỉ cần nỗ lực một thời gian, khi có cơ hội nhất định sẽ thành công.
"Được, lần sau nếu có cơ hội, chúng ta tiếp tục hợp tác."
Lời của đạo diễn Chu xem như đảm bảo.
Thẩm Vi Vi luôn miệng nói: "Cảm ơn ngài, đạo diễn Chu!"
Thích Tĩnh Vân chuẩn bị ra khỏi đây khẽ nghiêng người nhìn thấy một cảnh như thế, cô hơi nhướn mày, không nói tiếng nào.
Người đại diện bên cạnh nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Thích Tĩnh Vân khẽ phun ra một câu, "Đúng là không biết trời cao đất dày."
Bởi vì muốn đạo diễn Chu chú ý mà làm cho cô ê mặt trước tất cả mọi người, cả đời này Thích Tĩnh Vân sẽ không bao giờ quên.
Cô thấp giọng nói bên tai người đại diện vài câu, người đại diện nghe xong nhìn Thẩm Vi Vi, khẽ gật đầu.
Trên đường trở về khách sạn, Kỷ Khanh Khanh lặng lẽ cúi đầu giả chết, không dám nói bất cứ lời nào hay nhìn vào mắt Lục Lệ Hành, khi đến thang máy của khách sạn cũng chỉ cúi đầu đứng trong một góc nhỏ.
Bầu không khí rất ư là xấu hổ.
Nhưng mà xấu hổ thì xấu hổ, còn xấu hổ hơn ở trường quay chắc?
Kỷ Khanh Khanh cam chịu nghĩ.
Sau khi về phòng, nhóm trợ lý đi theo cũng rời khỏi đây, chỉ còn lại Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành.
Trên người Lục Lệ Hành bị vấy bẩn, anh tiện tay cởi áo khoác ra rồi bước vào phòng tắm, Kỷ Khanh Khanh kéo ống tay áo của anh không để anh đi, vẻ mặt của cô như thể 'nhân thế không còn gì luyến tiếc' nói: "Anh nghe tôi nói đã."
Lục Lệ Hành ngăn lại lời cô định nói ra: "Cô đi tắm trước đi, sẵn tiện ngẫm lại lý do vì sao cô giải thích với tôi."
Lục Lệ Hành mang tâm trạng thoải mái đi vào thư phòng.
Kỷ Khanh Khanh vẫn ngây ngốc đứng yên một chỗ.
Giải thích cái gì? Không phải chỉ là lỡ miệng nói nhầm sao? Tại sao Lục Lệ Hành còn muốn mình phải giải thích với anh ta?
Kỷ Khanh Khanh ngâm mình trong bồn tắm, cả người thư giãn như muốn thiếp đi, thân thể mệt mỏi dần dần trở nên thư thái, cho đến khi nước dần nguội cô mới chậm rãi bước ra khỏi bồn tắm.
Đầu óc hơi mơ màng.
Kỷ Khanh Khanh sờ trán, cảm giác nhiệt độ không ổn lắm, hôm nay cô đã dầm mưa khá lâu, có lẽ đã bị cảm mạo, cô tìm trong phòng hộp thuốc y tế, cầm nhiệt kế đo thì thấy đến độ C.
Quả nhiên là cơ thể đang dần nóng lên hầm hập.
Cô uống một ly nước ấm và hai viên thuốc cảm, nhưng cô không chỉ cảm thấy cơn cảm cúm không thuyên giảm mà còn có xu hướng nóng hơn.
Bị cảm cũng tốt, không phải ngủ cùng với Lục Lệ Hành, lỡ như lây bệnh cho anh ta thì sao.
Kỷ Khanh Khanh gọi điện cho Ôn Nhu, kêu con bé mở cửa cho cô vào phòng, cô định đến thư phòng nói với Lục Lệ Hành một tiếng, nhưng khi đẩy cửa ra nhìn thấy anh đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, anh nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh ngoắc tay nói cô đi ra ngoài.
Kỷ Khanh Khanh ngáp một cái.
Buồn ngủ quá.
Thôi để sau lại nhắn tin cho anh vậy, Kỷ Khanh Khanh mơ màng nghĩ ngợi, dù sao hôm nay cô đã không còn mặt mũi nào để nhìn mặt anh nữa rồi.
Nhưng mà sao trách cô được chứ?
Nếu không phải hôm qua diễn tập anh kêu cô đổi Lục Tây Thần thành Lục Lệ Hành, thì hôm nay cô cũng không diễn sâu đến thế.
Còn làm cho cô mất mặt trước cả trường quay!
Không giải thích, không giải thích nữa, cô không còn mặt mũi nào để giải thích nữa rồi.
Cô cầm điện thoại nhắn một tin cho Lục Lệ Hành, sau đó ra khỏi phòng số .
_________