Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương (): Lục Lệ Hành nấu ăn.
Edit: phuongchuchoe
Kỷ Khanh Khanh nhìn các nguyên liệu khác trong bếp, trong thùng nhỏ đặt ở dưới đất truyền đến tiếng 'bộp bộp' , cô bước qua nhìn, nhìn thấy trong thùng là con cá trên thân nó có nhiều vết lấm tấm.
"Đây là cá Sú mì à?"
"Không phải, là cá Mú." Lục Lệ Hành nói, "Tôi kêu bọn họ đi tìm cá Sú mì rồi, đợi lát nữa là họ đem đến."
"Không sao, cá Mú hấp cũng rất ngon, đừng phiền phức như vậy." Cô nói xong định vớt cá Mú lên.
Lục Lệ Hành bắt lấy cổ tay cô, "Cô muốn ăn cá Sú mì, hôm nay tôi nhất định sẽ nấu cho cô ăn."
Kỷ Khanh Khanh khẽ nhướn mi, nói với con cá Mú: "Được rồi, hôm nay cho mi một con đường sống đấy nhé!"
Lục Lệ Hành đứng dậy đặt nồi lên trên bếp, học theo thao tác trong video, để dầu nóng lên.
Bởi vì anh không có kinh nghiệm, theo lẽ nên cho một ít muối vào dầu ăn, dầu vừa nóng lên lập tức nổ lụp bụp, vài giọt dầu bắn lên áo sơmi trắng của anh.
Kỷ Khanh Khanh tìm xung quanh, lấy từ trong tủ bếp một cái tạp dề đưa cho anh, cô nói: "Anh lại đây, tôi mặc cho anh."
Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua cái tạp dề màu hồng nhạt, còn có hoa văn nhỏ màu lam nhạt, anh kiên quyết cự tuyệt, "Tôi không mặc!"
"Dầu văng lên quần áo anh khó giặt lắm!"
"Khó giặt thì vứt bỏ."
Kỷ Khanh Khanh thở dài.
Lục Lệ Hành quả thật là đại thiếu gia, một cái áo sơmi lên đến năm sáu con số, nói vứt là vứt.
Nhưng mà với gia thế của anh, một hai cái áo sơmi thì có đáng là bao.
"Anh đến đây không mang theo nhiều quần áo, nếu bỏ đi thì sẽ không còn đồ để mặc nữa."
Lục Lệ Hành nhớ đến vài bộ quần áo treo trong tủ, anh trầm ngâm.
Kỷ Khanh Khanh đi đến phía sau anh, mang tạp dề vòng qua người anh sau đó buộc lại dây phía sau lưng anh.
Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn tạp dề màu hồng trên người mình, không còn cách nào khác mà bưng dĩa tôm đã lột vỏ vào trong chảo dầu.
Tôm vừa thả vào chảo, dầu đã bắn lên tung toé, vài giọt bắn lên tạp dề.
"Như vậy sẽ không làm bẩn quần áo."
Mặt Lục Lệ Hành vô cảm vung sạn, tôm được bốc vỏ dưới nhiệt độ cao dần dần chuyển thành màu hồng, anh học theo video đổ thêm một chút rượu gia vị, người ta làm gì thì anh làm theo y như vậy, đảo qua đảo lại một lúc sau đó lại đổ hạt bắp vào.
Mùi bắp thơm phức lan toả.
"Thơm quá đi." Bụng của Kỷ Khanh Khanh bị mùi đồ ăn hấp dẫn kêu vang lên, nhưng một hạt bắp từ trong chảo ra bắn lên mu bàn tay của cô.
"Ui da." Kỷ Khanh Khanh che mu bàn tay lại, hít một ngụm khí lạnh.
"Không sao không sao." Cô đưa mu bàn tay lên, bị đỏ ửng lên, "Đợi một lát là ổn rồi."
Lục Lệ Hành nắm lấy tay cô nhìn thoáng qua.
Làn da của Kỷ Khanh Khanh trắng nõn, bình thường chỉ thoáng bị va chạm là đã bị tụ máu, bây giờ bị hạt bắp nóng hổi bắn vào, chỉ một chút là đỏ bừng, Lục Lệ Hành kéo tay cô đến bồn rồi xả nước lạnh.
"Không sao đâu, tôi không đau."
Lục Lệ Hành nắm tay cô thật chặt không thả, "Đợi một chút."
Kỷ Khanh Khanh biết rõ anh là đại thiếu gia vô cùng hiếm thấy, không biết nhân gian gian khổ, vất vả, một chút bỏng này không phải là chuyện lớn.
"Tôi không sao, một lát là hết thôi... Hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó?" Kỷ Khanh Khanh hít hít mũi, "Bắp xào!"
Kỷ Khanh Khanh rút tay, tôm đã bi cháy khét không ít lại còn bốc cháy, Lục Lệ Hành nhanh tay tắt bếp, nhìn một tẹo tôm còn sót lại trong chảo, mặt của hai người trở nên buồn so.
"Không sao, anh xem, có nhiều con còn chưa bị cháy két, chúng ta lựa ra vài con còn chưa bị khét đi." Lục Lệ Hành cảm thấy nếu để anh tách hạt bắp và lột vỏ tôm thêm một lần nữa, chắc anh sẽ phát điên mất.
Anh cẩn thận lựa ra bắp và tôm, "Cái này không được sao? Bỏ muối vào không?"
"Chưa."
Kỷ Khanh Khanh đi tìm muối, là một lọ thuỷ tinh nhỏ đặt trong góc bếp, cô nhìn lướt qua rắc một ít lên.
"Khoan đã-" Lục Lệ Hành tinh mắt nhìn thấy nhãn hiệu dưới lọ gia vị viết là 'đường'.
"Sao thế?"
Chuông cửa vang lên.
"Cô ra mở cửa đi."
Kỷ Khanh Khanh buông lọ gia vị đi mở cửa.
Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua lọ gia vị, xác định vừa rồi Kỷ Khanh Khanh bỏ vào là đường chứ không phải muối, sau đó anh đổi lại lọ gia vị có dán chữ 'muối' trong hàng tá lọ gia vị ở bếp.
Vì Kỷ Khanh Khanh bỏ không nhiều lắm, Lục Lệ Hành suy nghĩ, gấp một miếng tôm nếm, tuy hơi ngọt nhưng cũng trong phạm vị chịu đựng được, tóm lại cũng có thể ăn được, vì vậy anh bỏ thêm một chút muối vào.
Ngoài cửa là nhân viên khách sạn đặc biệt mang cá Sú mì đến, "Cô Kỷ, Lục tiên sinh muốn cá Sú mì nên chúng tôi đã mang đến rồi đây."
Kỷ Khanh Khanh nhìn nhân viên ôm một thùng nhỏ, "Mọi người mang vào đi."
Nhân viên phục vụ vào phòng, quét mắt nhìn, hỏi dò: "Cô Kỷ, con cá này chúng tôi..."
"Để đó là được rồi, làm phiền mọi người quá."
"Không phiền không phiền đâu."
Lục Lệ Hành cầm cái sạn từ trong bếp đi ra nhận lấy ánh mắt hoảng sợ của hai người nhân viên, anh đi đến trước mặt Kỷ Khanh Khanh nhìn thoáng qua con cá Sú mì không động đậy tẹo nào trong thùng, "Nó còn sống à?"
Nhân viên phục vụ đứng một bên con mắt nhìn thẳng phía trước không dám nhìn ngó lung tung nữa.
Khi nhận được điện thoại của Lục Lệ Hành, các cô còn nghĩ do Kỷ Khanh Khanh nhất thời hứng lên muốn nấu ăn, nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Lệ Hành mang tạp dề hồng phấn tay cầm cái sạn, rõ ràng nào phải Kỷ Khanh Khanh nấu ăn mà chính là Lục Lệ Hành mới đúng.
Nghĩ như vậy, bọn họ không khỏi dời ánh mắt tò mò đặt lên Kỷ Khanh Khanh.
Cô ấy làm sao có thể thu phục được một người đàn ông một cách triệt để như thế này?
Lục Lệ Hành không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu liếc hai người họ, "Cá chết rồi?"
Một người nhân viên lập tức hoàn hồn, "Không, không, không nó còn sống ạ, anh xem."
Nói xong người đó vẫy vẫy bên thùng, con cá Sú mì trog đó ngúc ngoắc cái đuôi, "Còn sống."
Hai người nhân viên khách sạn cười nói, "Lục tiên sinh, nếu như không còn việc gì chúng tôi xin phép đi trước ạ."
Lục Lệ Hành 'ừ' một tiếng.
Khi cửa phòng đóng lại, Kỷ Khanh Khanh định ôm thùng gỗ nhỏ đựng cá vào trong bếp, Lục Lệ Hành cúi người xuống thuận thế lấy thùng gỗ trên tay cô lên đi phía trước.
"Anh định nấu con cá này thế nào?"
"Hấp."
Kỷ Khanh Khanh nhớ lại vị thịt cá tươi ngon ngày đó, làm cho cái bụng đói meo kêu vang lên.
Hai người trước cái thùng gỗ, không hẹn nhau mà im hơi lặng tiếng.
Khách sạn không giúp bọn họ xử lý sạch sẽ con cá nay
"Anh biết giết cá không?" Kỷ Khanh Khanh hỏi anh.
"Không biết."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Cứ trực tiếp đem lên nồi hấp là được."
"Như vậy không được đâu! Trong bụng nó vẫn còn nhiều thứ bẩn." Kỷ Khanh Khanh ngẫm nghĩ, cảm thấy cô vẫn nên ra tay thì hơn, cô xắn tay áo sau đó cầm dao lên mài sáng bóng, "Được rồi, tôi sẽ làm!"
Kỷ Khanh Khanh lấy con cá trong thùng gỗ ra đặt lên trên thớt, cô học theo dáng vẻ giết cá trong chợ thực phẩm, một tay ấn lên xương sống của nó, còn dao đặt trên bụng nó.
Khi cô đang chuẩn bị dùng sức cắt lên, dường như chú cá ngửi thấy mùi nguy hiểm, nó nhảy dựng trên thớt, mạnh mẽ quẫy đuôi lung tung, bọt nước văng tung toé, sau đó nó từ trên bếp nhảy xuống đất.
Trên người Kỷ Khanh Khanh khắp nơi đều là vệt nước do con cá Sú mì nhảy lung tung, cô chùi chùi mặt, sau đó nổi giận, "Hôm nay bà không thể không giết mi!"
Cô nói xong ngồi xổm xuống tay không bắt cá.
Trên thân của cá rất trơn, hai tay bắt được cũng trơn tuột rơi lại xuống đất.
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh ngồi xổm bắt cá, anh bất đắc dĩ nói: "Để tôi."
'Bếp trưởng' ra tay.
Hai tay Lục Lệ Hành bắt lấy con cá Sú mì, con cá lập tức nằm yên, Kỷ Khanh Khanh vội vã nói: "Nhanh lên nhanh lên, anh nhanh để trên thớt đi!"
Nhưng một giây sau con cá đã uốn éo đuôi muốn thoát khỏi tay Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh đi đến giúp Lục Lệ Hành một tay, nhưng nó liên tục quẫy đuôi sức cũng lớn, cô không tài nào bắt được đuôi nó, cả giận, lớn tiếng quát: "Không được nhúc nhích!"
Hai người hợp lực trấn áp con cá này lên trên thớt, Lục Lệ Hành giơ dao lên chém xuống, vô cùng tàn nhẫn mà đem đầu cá Sú mì lìa khỏi thân mình.
Con cá đang lộn xộn lập tức yên tĩnh nằm trên thớt, cam chịu số phận mặc cho Lục Lệ Hành muốn làm gì thì làm.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành, "Anh chặt đầu nó làm gì?"
Sắc mặt của Lục Lệ Hành đang ở trong trạng thái không thể khó coi hơn nữa, trong miệng nặn ra vài chữ, "Giết, cá."
"... Đầu tiên anh nên mổ bụng nó sau đó lôi ruột trong bụng nó ra, anh lại trực tiếp chặt đầu nó như vậy, anh tàn nhẫn quá đó!"
Lục Lệ Hành giơ con dao máu me đầm đìa lên, nhìn cô sâu xa nói: "Tôi tàn nhẫn ư?"
Kỷ Khanh Khanh giật thót mình ngây người, cô nhỏ giọng nói: "Vậy anh thuận tay mổ bụng nó luôn nhé."
Lục Lệ Hành cực kỳ tàn nhẫn mà vạch bụng nó ra, sau đó để lên xửng hấp.
Kỷ Khanh Khanh nhìn trong nồi là tôm lột vỏ, nhớ lại khi nãy mình để 'muối' dường như chưa đủ.
Cô cầm lấy lọ gia vị, nhìn thấy nhãn hiệu bên dưới đúng là muối, vì vậy cô đổ một ít vào nồi, bật lửa nhỏ hâm nóng sau đó dọn ra dĩa.
"Xào xong rau này là có thể ăn cơm rồi."
Lục Lệ Hành đem rau rửa sạch, tuy rằng sau khi xào xong không quá giống món rau xào nhưng hương vị thì không có vấn đề gì.
Kỷ Khanh Khanh nhíu mày nhìn qua bắp xào tôm và rau xào mà Lục Lệ Hành đã nấu, đột nhiên cảm thấy hình như mình không còn đói bụng nữa.