Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

chương 171: kiếp trước kiếp này 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Minh Vương….”

Mãi cho tới khi thi thể biến mất hoàn toàn, đôi môi tái nhợt của Nguyệt Thần Tôn mới hé mở thốt ra hai từ Minh Vương.

Giọng rất nhẹ rất khẽ, nhưng lại khó nói ra được từ rùng mình. Tim Lâm Nguyệt, nhói đau, tay nắm chặt tới nỗi lòng bàn tay đã đầm đìa máu thịt, máu tươi nhỏ từng giọt xuống đá tam sinh màu xám, từng giọt đỏ rực lộng lẫy như đóa hoa Bỉ Ngạn sáng chói giữa tăm tối, nhìn mà thấy giật mình.

Tộc Nguyệt, tộc nguyệt, phản bội, âm mưu…

Ầm một tiếng, như có vật gì nổ tung trong đầu Lâm Nguyệt, một luồng hận mãnh liệt chưa từng có từ trước tới nay trào ra gần như muốn bao trùm nàng hoàn toàn.

Rất hận, cực hận! Đau quá…..

Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng bệch, trái tim căng nhức, giờ khắc này nàng như có ảo giác, thấy mình chính là Nguyệt Thần Tôn, Nguyệt Thần Tôn chính là nàng,giờ phút này Nguyệt Thần tôn cự kỳ hận và hối hận, nàng đều có thể cảm nhận được sâu sắc.

Hình ảnh lại đổi lần nữa.

Bầu trời bao la tối tăm, như nhiễm máu đỏ, có vô số thi thể chồng chất cao như núi, toàn bộ cả vùng đất đều bị nhiễm máu đỏ thẫm.

Thiếu nữ vóc dáng mảnh mai, đôi chân trần đứng trên đỉnh Tây Hải Thần Sơn nhuộm đầy máu đỏ tươi, đôi mắt đẹp cũng đỏ thẫm như máu, màu tím cung trang vẫn phiêu dật, phối với mái tóc đen dài tới tận gót giờ phút này toàn bộ đã biến thành màu trắng.

Hồng nhan chưa già, tóc đã bạc.

Thiếu nữ dáng mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, cứ chân trần đứng vậy trên đỉnh núi, màu tóc trắng phiêu lãng theo gió, dưới bối cảnh toàn máu đỏ, đúng là đơn độc, thê lương.

Dưới núi, bóng người mờ mịt, cứ nhìn chằm chặp về bóng dáng thiếu nữ, trong mắt đều là thù hận, lại chẳng có một ai dám bước lên. Từ xa, một chiếc xe thần thú xxj rỡ xa hoa chậm rãi đến, xoay quanh xe có kim long chín đầu.

“Nghiệt nữ…” Thú trên xe, một nam nhân trung niên có dung mạo tuấn mỹ uy nghiêm bước xuống, nam nhân ấy mặc bộ long bào màu vàng kim sáng lấp lánh, mặt lạnh nhìn về thiếu nữ đứng trên đỉnh núi! Ngày sau đó một cô gái xinh đẹp mặc cung trang màu đỏ được một Huyền Nữ Thần Tôn đỡ bước xuống xe.

“Đế quân, tại sao nó lại có thể nhẫn tâm như thế chứ? Thế mà dám tàn sát sạch người trong tộc của thiếp, Đế quân, chàng phải làm chủ cho thiếp…. Nếu không, toàn bộ người trong tộc chết, thiếp còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ…”

Tây Hải Nữ Thần khóc rống lên thất thanh, nhìn về phía thiếu nữ với ánh mắt ngập tràn oán độc.

“Đế phụ, Đế Nguyệt không đếm xỉa gì tới quy củ thần giới, vô cớ giết chóc con dân thần giới, người nhất định không thể bỏ mặc được nha…” Huyền Nữ Thần Tôn phẫn hận nói phụ họa theo. Cả bộ tộc Tây Hải, chỉ ngắn ngủn trong mấy ngày, toàn bộ đã chết sạch.

GẦn nghìn vạn người, từ cha mẹ tộc Tây Hải, cho tới những người bình thường trong tộc, cả trẻ con ba tuổi, không một ai sống sót, toàn bộ chết oan uổng, sau khi chết còn bị tàn nhẫn rút cả hồn phách, chỉ để lại xác, khiến cho thi thể không cách nào tiêu tán được.

Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng về thiếu nữ trên đỉnh núi.

Nàng là Đế nữ, đã từng là con gái Thần Hậu tự phong thần lực, nàng vốn xuất thân từ một tộc Nguyệt hiển hách nhất thần giới, vốn là người tôn quý nhất thần giới ngoài Thần Đế ra.

Nguyệt Thần Tôn!

Đế nữ từng khảo nghiệm chỉ có thần lực cấp bốn, đã từng bị Thần Đế phong làm Thần Tôn phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện, một thần tôn phế vật.

Một Đế nữ sớm đã mờ nhạt trong mắt người đời, một người mà trong miệng ai cũng gọi là phế vật, một đứa con lúc nào cũng bị Tây Hải Nữ Thần và Huyền Nữ Thần Tôn tìm mọi cách chèn ép, gạt bỏ.

Hiện giờ chỉ ngắn ngủn trong vòng vài ngày, đã phạm phải tội giết chóc ngập trời! Nàng vốn đã được chỉ hôn cho Minh Vương Minh giới, hơn nữa đã rời khỏi Thần giới, nhưng tộc Nguyệt không muốn Nguyệt Thần Tôn lấy chồng ở xa tận Minh giới, đã phạm phải sai lầm lớn, bị Thần Đế hạ lệnh thiên diệt toàn tộc. Vào cái ngày toàn tộc Nguyệt bị diệt sạch, Nguyệt Thần Tôn ở Minh giới đã tàn sát cả ba thành, vào thời điểm Minh Vương chạy tới, lại thoát khỏi Minh giới, lẻn về Thần giới, đi vào Tây Hải, đem giệt sạch toàn bộ tộc Tây Hải!

Nàng đang trả thù, trả thù chuyện diệt tộc, bởi vì biết mình không phải là đối thủ của Thần Đế, nên nàng chọn cách nàng thống hận nhất là Tây Hải Nữ Thần mà diệt sạch toàn bộ tộc Tây Hải.

Minh giới, vào lúc Minh Vương chẳng coi ra gì, còn tàn sát cả ba thành, Thần Giới, dưới ánh mặt trời trải rộng có cao thủ như mây lại giết tuyệt toàn bộ tộc Tây Hải, đây rốt cuộc là có tu vi tới bậc nào mới có thể làm được đây?

Thiếu nữ đứng trên đỉnh núi thoạt nhìn vô cùng mảnh mai, vô cùng gầy yếu, nàng tồn tại cả đệ nhất mỹ nhân Huyền Nữ Thần tôn cũng không sánh nổi với dung mạo tuyệt sắc của nàng.

Rất nhiều người, kể cả thần giới, Ma giới, Minh giới, đều là lần đầu tiên nhìn thấy phế vật Nguyệt Thần Tôn trong truyền thuyết, cũng là lần đầu tiên kinh diễm ngắm dung mạo tuyệt mỹ của nàng.

Cô gái như thế, nếu không phải hai tay nhuộm đầy máu tanh, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến nghìn vạn người khuynh đảo. Chẳng trách mà người ta truyền ra, Ma tôn Ma giới và Minh Vương Minh giới đều vì nàng mà trở mặt thành thù.

Đáng tiếc hiện giờ, chẳng ai dám dùng ánh mắt ái mộ đi nhìn nàng, mọi ánh mắt nhìn về nàng đều mang theo sợ hãi kiêng kỵ.

Đừng có nói tới tàn sát cả ba thành Minh giới, đến cả bộ tộc Tây Hải, trong đó có vô số cao thủ, Thần Vương cấp sáu và Thần tông cấp bảy cũng không thiếu, mà cả tộc Tây Hải còn có thêm cả Thần Quân có thần lực cấp tám nữa.

Có thể giết được vị Thần của tộc Tây Hải này, Nguyệt Thần Tôn đến cùng có tu vi gì vậy? Ít nhất là cấp bậc Thần Quân, thậm chí là… Thần tôn! Thần tôn cấp chín!

Chỉ cách Thần Đế có một bước nữa thôi, chân chính thật xứng danh với Thần tôn thực sự.

Ở tại thần giới, chỉ có người có Thần lực cấp chín mới có thể đủ để được gọi là Thần Tôn, hay nói cách khác người được phong làm Thần Tôn, đều có thân phận cực cao quý.

Nguyệt Thần tôn lúc trước được phong làm Thần Tôn, thực ra cũng chẳng khác Huyền Nữ Thần Tôn bây giờ, đều được Thần Đế phong, nhưng đây chỉ là một phong hào, chỉ có thể chứng minh thân phận các nàng rất tôn quý, lại cũng không đại diện cho thực lực thật sự của các nàng.

Họ vẫn luôn cho rằng Nguyệt Thần tôn chẳng qua cũng chỉ là một phong hào mà thôi, lại không ngờ, con gái Thần Đế năm đó bị coi là phế vật ấy, hiện giờ lại thật sự thành Thần tôn có thân phận tôn quý, cao cao tại thượng.

Năm đó thời điểm khảo nghiệm Nguyệt Thần tôn chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, hiện giờ nghĩ lại, đó dĩ nhiên là bị người ta tính toán rồi, nếu không một kẻ chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, sao có thể trong thời gian ngắn ngủn mười vạn năm lại đột phá tới cấp chín, trở thành Thần tôn dưới một người, trên vạn người chứ?

Tốc độ tu luyện như vậy, do với Thần Đế năm đó chỉ có hơn không kèm, năm đó Thần Đế vào độ tuổi như nàng, cũng chẳng qua chỉ là Thần Quân cấp tám thôi! Hiện giờ xem ra, thiên phú Nguyệt Thần Tôn, ít nhất là thiên phú cấp mười, hay nói cách khác, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Nguyệt Thần Tôn sau trăm vạn năm sau, có lẽ có thể đột phá lên cấp mười, trở thành thế hệ Thần Đế mới cũng nên!

Đáng tiếc,, nàng vẫn còn chưa lớn lên, đã phạm phải tội giết chóc ngập trời, dưới con mắt bao người như thế, lại đồ sát là tộc người của Thần phi Tây Hải Nữ Thần.

Thần Đế sao có thể tha cho nàng chứ?

Mặt Thần Đế âm trầm, mẹ con Tây Hải khóc lóc kể lể lên án, Ma tôn tiếc hận, trên mặt Minh Vương phức tạp, còn mọi người thì xì xào bàn tán và sợ hãi Nguyệt Thần tôn cứ như không nhìn thấy vậy.

MỘt đầu tóc trắng phiêu lãng theo gió, nàng cứ an tĩnh vậy đứng đó, thân thể đơn độc mềm mại trong gió rét, cứ như sắp biến mất bất cứ lúc nào vậy.

Nhìn cả đầu tóc trắng tới chói mắt kia, tim Minh Vương, đột nhiên đau nhức.

Hắn đột nhiên hối hận, hắn hối hận không nên vì có lợi ích nhiều hơn, đồng ý với điều kiện của Thần Đế, cùng hợp sức đồng loạt ra tay đối phó với tộc Nguyệt, đem thánh giả tộc Nguyệt, cũng là tộc duy nhất ở Thần giới, có thể cùng Thần Đế hợp mưu giết chết thánh giả tộc Nguyệt, mặc dù hắn chỉ giúp Thần Đế giết chết thánh giả tộc Nguyệt, còn tàn sát toàn bộ người tộc Nguyệt là Thần Đế và Tây Hải Nữ Thần, nhưng không cách nào phủ nhận, tộc Nguyệt bị diệt có liên quan tới hắn.

Thánh giả tộc Nguyệt là ngưới có tu vi cấp Thần Đế, cũng là người tộc Nguyệt bảo vệ, năm đó Thần Hậu tự phong thần lực, sở dĩ Thần Đế không dám chiếm Nguyệt Thần Điện làm của riêng, cũng vì thánh giả tộc Nguyệt, mà Tây Hải Nữ Thần nhiều năm vậy sở dĩ không dám động tới Nguyệt Thần tôn, cũng bởi nguyên nhân này.

Thần Đế tham bí bảo tộc Nguyệt, vì thế mới liên thủ cùng hắn giết chết thánh giả tộc Nguyệt, còn hắn, lúc ấy vì lợi ích Minh giới, dĩ nhiên là đồng ý với điều kiện Thần Đế.

Hắn là Vương Minh giới, vì lợi ích của mình, có thể diệt trừ một cao thủ cấp thần đế của Thần giới, làm suy yếu thực lực thần giới, chuyện tốt như thế hắn dĩ nhiên sẽ đồng ý, hơn nữa hắn cũng không làm sai.

Nhưng giờ hắn lại thấy hối hận, hắn ngàn tính vạn tính lại tính sai lòng mình, tính sai tình cảm của mình. Hắn càng không nghĩ đến, lúc nàng bị hắn giam lỏng ở Minh giới cũng lấy được tin tức người tộc mình bị diệt trừ, càng không ngờ được là, nàng dĩ nhiên có tu vi Thần tôn.

Nàng biết rõ tất cả, vì thế nàng chẳng chút do dự đại khai sát giới ở Minh giới, nàng đang trả thù hắn, hắn diệt người tộc nàng, nàng liền giết sạch con dân của hắn.

Nàng hận hắn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Minh Vương đau xót mãnh liệt, không kìm được bước lên trước một bước kêu lên, “Nguyệt Thần tôn…”

Thiếu nữ cười run lên, trong mắt lóe lên tia thống hận nồng đậm ngón tay vung lên, đáp lại hắn là một khí đáo sắc bén.

Bịch một cái, ánh đao chém mạnh lên người Minh Vương, hắn không tránh không né, đơn giản chấp nhận một đao đó. Hắn và tu vi của nàng chênh lệch quá xa, nàng không giết được hắn, nhưng với một đao kia, lại chém ra một vết máu nhỏ trên người hắn!

Với tu vi Minh Vương, thân thể da thịt cứng tới mức nào chứ? Bình thường Thần Tôn vốn chẳng cách nào làm hắn bị thương được! Nhưng một đao vừa rồi, lại cắt trên người hắn ra một vết thương nho nhỏ, bởi vậy có thể thấy, Nguyệt Thần tôn đã hận hắn tới mức nào, chỉ một đao vừa rồi, ít nhất là dùng toàn lực thần lực cấp chín để thi triển ra, mới có thể có uy lực như thế.

Kinh ngạc nhìn vết thương rỉ máu tong tong, đáy lòng Minh Vương càng khổ sở thêm.

Đem toàn lực để đánh ra một kích như thế, nàng đây thực sự muốn giết chết hắn!

“Làm càn!” Thấy Nguyệt Thần tôn ra tay với Minh Vương, sắc mặt Thần Đế sầm xuống, trong mắt chợt lóe lên tia kiêng kỵ, phẫn nộ quát, “Nguyệt Nữ, phạm phải tội giết chóc như thế, ngươi chẳng những không ăn năn hối cải, mà còn dám có gan hành hung nữa hử?”

“Tội trạng ư?” Nguyệt Thần tôn chậm rãi ngẩng đầu, mặt chẳng chút thay đổi nhìn về phía Thần Đế đứng dưới chân núi, môi hồng khẽ nhếch ra cười lạnh giễu cợt, giọng nhẹ vô cùng, “Ta phạm tội gì nhỉ?”

“Ngươi đem giết thảm ba thành Minh giới, lại còn ở chỗ này phạm phải giết chóc ngập trời, giết sạch toàn bộ người tộc Tây Hải, còn dám nói ngươi vô tội nữa hử?” Thần Đế cả giận nói.

Nếu không phải có chỗ băn khoăn, ông ta muốn một chưởng đập chết con nghiệt nữ này, rút hết thần căn thần cách của nàng, để nàng biến mất vĩnh viễn! Ông ta là Thần Đế thần giới, là tôn sư Thần giới, chẳng ai uy hiếp được ông ta, quản gì trong người Nguyệt Thần tôn có chảy huyết mạch của ông ta cũng không được!

“Ta ở Minh giới tàn sát hết ba thành, là vì ta muốn con dân Minh Vương, vì vua của họ bồi thường nợ máu của tộc Nguyệt ta! Ta giết chết tộc Tây Hải, là bởi tay hắn nhiễm toàn bộ máu tộc ta, nếu ta có tội, vậy…”

Nói tới đây, Nguyệt Thần tôn chỉ thẳng vào Thần Đế, giọng trong nháy mắt trở nên sắc bén, “Toàn bộ các ngươi đều có tội! Thần Đế, Tây Hải, Huyền Nữ, Minh Vương, các ngươi thiết kế hạ độc, đem toàn bộ người tộc Nguyệt ta giết sạch, các người đều giống nhau là tội không thể tha được!”

Đồng tử Minh Vương co rút lại, trong lòng càng thêm đau nhức hơn. Sắc mặt Tây Hải Nữ Thần tái nhợt, còn trong mắt Huyền Nữ Thần tôn thì lộ ra tia ác độc.

Sắc mặt Thần Đế khó coi tới cực điểm, trong mắt lóe lên sát ý.

Giết chết toàn bộ tộc Nguyệt là bí mật lớn nhất của hắn, tộc Nguyệt bị diệt, hắn lấy cớ là toàn bộ tộc Nguyệt muốn thoái ẩn, chẳng muốn phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện nữa. Trong mắt người ngoài, tộc Nguyệt là vì gả Nguyệt Thần tôn cho Minh Vương, nên mới thoái ẩn, cũng không phải là toàn tộc bị diệt sạch.

Nhưng hiện giờ chuyện toàn tộc Nguyệt bị diệt, lại bị Nguyệt Thần tôn nói toạc ra trước mặt mọi người, khiến hắn không cách nào che giấu bí mật này được nữa.

Sau khi biết được toàn tộc bị diệt, Nguyệt Thần tôn chỉ một lòng muốn chết, giờ phút này bất kể là sắc mặt Thần Đế khó coi tới cỡ nào, lại tiếp tục cười lạnh nói, “thần Đế, Người Cha tốt của ta, ngươi thật giỏi tính toán, giỏi tâm cơ! CÁc người, tất cả đều đáng chết!”

Sắc Mặt Nguyệt Thần tôn càng hiện lên hận ý nồng đậm, nàng thống hận mẹ con Tây Hải, thống hận Thần Đế, thống hận nhất chính là Diêm SÁt…Không, phải nói là Minh Vương!

Nàng hận mẹ con Tây Hải, là vì nàng sớm biết mẹ con Tây Hải muốn hại nàng, nàng hận Thần Đế, là vì nàng sớm biết âm mưu Thần Đế, Thần Đế có vài phần chân tình với Mẫu Hậu, nhưng càng nhiều hơn là tính toán, năm đó Mẫu Hậu sở dĩ phải tự phong bế thần lực, vốn chẳng phải là bởi Tây Hải, mà là vì Mẫu Hậu biết rõ Thần Đế lòng muông dạ thú, một bên là người tộc mình, một bên là người đàn ông mình yêu sâu sắc, cuối cùng mẫu Hậu cũng chẳng còn cách nào, đành tự phong bế thần lực, hy vọng dùng cách này cảnh tỉnh lại Thần Đế, để hắn không coi tộc Nguyệt là cái đinh trong mắt nữa!

Đáng tiếc, Mẫu Hậu lại sai rồi, bà tự phong thần lực, chẳng qua chỉ đổi lại được Thần Đế nhất thời không đành lòng mà thôi, chẳng qua chỉ là mười vạn năm, Thần Đế đã quên bà, cũng bắt đầu từ đó, tất cả âm mưu đều đối phó với tộc Nguyệt!

Thần Đế, thực ra đã sớm cấu kết với Minh Vương, mưu tính bí bảo của tộc Nguyệt! Tất cả đều là âm mưu, vốn chẳng có trùng hợp nào cả!

Nàng là huyết mạch duy nhất của Mẫu Hậu, thân tồn tại là máu Nguyệt Thần, có nàng ở đây, Nguyệt Thần Điện không có ai dám có gan xông tới Nguyệt Thần Điện, kể cả Thần Đế cũng không dám, bởi Nguyệt Thần Điện có Nguyệt Thần Linh bảo vệ.

Vì thế họ mới lợi dụng kế lừa nàng gả đi Minh giới, không có nàng ở đây, Nguyệt Thần Điện không có ai thức tỉnh Nguyệt Thần, từ đó, bọn họ có thể xông vào Nguyệt Thần Điện, đem người toàn tộc Nguyệt diệt sạch!

Năm đó, nàng không nghe thánh giả nói, không kìm được lén chạy ra khỏi Nguyệt Thần Điện, rồi sau đó gặp Diêm Sát, những thứ đó không phải là trùng hợp, mà là âm mưu, là Minh Vương và thần Đế cùng hợp mưu bày ra!

Đáng hận là nàng có mắt không tròng, nhưng lại tin tưởng lời Minh Vương nói, hiện giờ làm hại toàn tộc Nguyệt bị diệt, đều là nàng sai, là nàng thật sự xin lỗi Mẫu Hậu, thật sự xin lỗi người toàn tộc của nàng…

“Nghiệt nữ, ác độc như thế không biết hối cải. Bổn Đế giữ ngươi lại có ích gì chứ…” Thần Đế hét lên, giơ tay chụp tới thiếu nữ!

Nguyệt Thần tôn chẳng chút do dự nghênh đón. Một tiếng nổ ầm vang rung trời, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Nguyệt Thần Tôn bị đánh bay ra nghoài, rơi nặng trên mặt đất, phun mạnh ngụm máu tươi ra.

Cho dù là thế vẫn không đủ để đỡ công kích của Thần Đế, chưởng ấn khổng lồ trên không trung vẫn chậm rãi hướng về Nguyệt Thần tôn chụp xuống, nếu bị trúng thực sự, chỉ e Nguyệt Thần tôn trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.

Quả nhiên là muốn đẩy nàng tới chỗ chết đây mà! Nguyệt Thần tôn khóe môi dính máu khẽ nhếch lên cười lạnh quyết tuyệt, cất giọng đau đớn nói, “Thần Đế, phần tình cha con ngươi ta kết thúc hoàn toàn, bắt đầu từ bây giờ, Đế nguyệt ta không còn là con gái của ngươi nữa, hôm nay nếu ta không chết, sau này chắc chắn sẽ san bằng Thần cung Đế của ngươi, lấy máu ngươi tế toàn bộ tộc của ta!”

Nói dứt lời, Nguyệt Thần tôn ném mạnh Nguyệt Linh Thần Liên ra, kêu lên, “Nổ!”

Nguyệt Linh Thần Liên đột nhiên nổ tung, một trận ánh sáng chói lòa trong nháy mắt nổ bung, tiếng nổ mạnh khổng lồ vang dội khắp không trung, hướng về chưởng đang chộp mạnh về phía Nguyệt Thần Tôn chặn lại, dừng chút, rồi lại thong thả chụp tiếp về phía Nguyệt Thần tôn.

Cả Nguyệt Linh Thần Liên tự bạo cũng không thể ngăn cản được ư? Con mắt Nguyệt Thần Tôn chợt lóe lên tàn khốc, chẳng chút do dự lại ném ra thần vật, tự nổ.

Nàng biết rõ tu vi mình chênh lệch quá nhiều với tu vi Thần Đế, nhưng nàng lại không ngờ, với thần lực cấp chín của nàng, trước mặt Thần Đế vẫn không ngăn nổi một kích của đối phương.

Tất cả mọi thứ có thể ném được đều bị nàng ném tất, mỗi tiếng nổ vang dội không trung vẫn không cách nào ngăn nổi chưởng ấn khổng lồ ngập tràn sát khí kia ập xuống.

Nhìn bàn tay khổng lồ mang theo sát khí nồng đậm chậm rãi áp chế, trong mắt Nguyệt Thần tôn ngập vẻ tuyệt vọng không cam lòng.

Thực ra lúc quyết định trả thù, nàng đã dự liệu tất cả việc Thần Đế sẽ không tha cho mình, cũng biết kết cục mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà chuyện tới trước mắt, nàng sao vẫn không cam lòng, vẫn thật hận ông ta!

Nàng giết ba thành Minh giới, nhưng Minh Vương vẫn sống rất tốt, nàng đem chém giết sạch cả tộc Tây Hải, nhưng Tây Hải Nữ thần và Huyền Nữ Thần tôn vẫn còn sống tiêu sao, còn kẻ đầu sỏ là Thần Đế nàng chẳng những không cách nào làm gì được ông ta, mà còn sắp chết trong tay ông ta nữa,

Một giọt nước mắt trong veo chảy từ mắt xuống gò má, sau đó hóa thành luồng sáng trong suốt biến mất trong không khí.

Nàng nhìn thấy trên mặt Tây Hải ngập tràn thống hận và vẻ mỉa mai cười lạnh, thấy trong mắt Huyền Nữ thần Tôn ngập tràn vui sướng và ác độc, nàng thấy vẻ mặt dữ tợn của Thần Đế, cuối cùng, ánh mắt nàng rơi vào trên mặt Minh Vương, nhìn gương mặt quen thuộc đó, bỗng hận ý trào lên mãnh liệt!

Minh Vương, Minh vương, rất hận, cực hận!

Chưởng ấn khổng lồ bí mật mang theo uy áp mạnh mẽ rơi xuống, mắt thấy Nguyệt Thần tôn sẽ có kết cục tan xương nát thịt, nhưng chuyện này lại có một bóng màu tím trong nháy mắt thuấn di qua, hắn một tay ôm lấy Nguyệt Thần tôn đã hôn mê trên mặt đất vào trong lòng, sau đó cũng không ngẩng đầu tung ra một chưởng đánh tan công kích của Thần Đế.

Ầm ầm!

Công kích song phương đột nhiên đụng nhau, trong nháy mắt bộc phát ra một luồng chấn động mạnh chưa từng có, luồng khí có uy lực khổng lồ tán loạn khắp mọi nơu, đập nát tất cả mọi thứ, đến đám người dưới chân núi cũng bị liên lụy!

CẤp bậc Thần Đế đánh nhau, rung chuyển trời đất, tai họa vô số, chỉ một kích mà chết vô số. Đợi tất cả đã bình tĩnh lại, cả tòa núi chỉ còn sót lại có vài người.

Người trước đi cùng Thần Đế chỉ còn có Tây Hải Nữ Thần và Huyền Nữ Thần Tôn dưới sự bảo vệ của Thần Đế, bình yên vô sự, còn những người khác đều bị luồng khí cuồng bạo kia xoắn lại thành bột phấn, còn những kẻ khác nữa thì chỉ còn mỗi Ma tôn là đứng một bên xem kịch vui, giờ phút này lại thấy hứng thú nhìn Minh Vương ôm Nguyệt Thần Tôn vào trong lòng.

“Minh Vương, ngươi đây có ý gì?” Sắc mặt Thần Đế âm trầm, lạnh lùng hỏi.

“nàng là Minh Hậu của bản tôn, muốn giết cũng để bản tôn giết, còn ngài, không có tư cách giết nàng ấy!” Minh Vương cất giọng lạnh nhạt nói ra.

“Minh Hậu ư? Đó chẳng qua là tùy cơ ứng biến mà thôi, ai biết Minh Vương lại vừa ý con nghiệt nữ này chứ?” Thần Đế cười lạnh nói.

“Bản tôn chưa từng nói là tùy cơ ứng biến bao giờ, huống chi, nàng ấy đã không còn là con gái của ngài nữa, bản tôn và nàng thế nào, chẳng liên quan gì tới ngài!”

Minh Vương lạnh lùng nhìn Thần Đế, ngừng chút, lại lạnh lùng nói, “Thần Đế, giao dịch giữa ngài và ta đã sớm kết thúc, hy vọng ngài đừng quên chuyện lúc trước đã đồng ý với bản tôn!”

SẮc mặt Thần Đế mờ mịt, không cam lòng nhìn lướt qua Nguyệt Thần tôn được Minh Vương ôm trong lòng, hừ lạnh một tiếng, vung thẳng tay áo lên, mang theo mẹ con Tây Hải bay vút lên không trung mà đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio