Ngày thứ hai, trước cửa y quán Lâm thị con phố mười dặm, có hai chiếc xe ngựa xa hoa đến, phu xe dừng lại, một quý công tử tuấn mỹ đi vào y quán.
Phố mười dặm thuộc về khu bình dân, bình thường có cực ít người giàu có đi tới đây, huống chi, quý công tử này có thể nhìn ra có một thân phận phi phàm, xuất thân không giàu thì có.
Láng giềng phố mười dặm, bình thường đều hết sức biết nhau, hiện giờ đột nhiên tới một người không quen biết hơn nữa lại còn là một quý công tử trẻ tuổi nữa, bữa này đã khiến láng giềng chú ý tới.
Thậm chí có người suy đoán, có phải là vị hôn phu của Lâm Nguyệt đến không, dù sao vị quý công tử kia thoạt nhìn chẳng giống người tới coi bệnh tý nào.
Trong y quán, Lâm Nguyệt nhìn sắc mặt Mộ Kinh Vân hơi phức tạp và nóng ruột, cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Trước đó Mộ Kinh Vân có tình cảm lờ mờ với nàng, nàng cũng không phải không cảm giác được, mà cũng chính bởi vậy nên lúc ban đầu nàng mới hai lần không chào mà đi.
Lần này nàng ra đi, chỉ vì lịch luyện tâm cảnh, ai ngờ lại để lại ân quả ở phàm giới, vì thế biết rõ tình huống không thể, nên nàng mới không để cho Mộ Kinh Vân có tý hy vọng nào.
Chỉ là nàng không ngờ được, cho dù nàng đã rời đi, nhưng vì có chút ít nguyên nhân Mộ Kinh Vân vẫn tìm tới.
“Lâm tiền…. Lâm cô nương, cô vẫn khỏe chứ?”
Trước gặp ở kinh thành, Lâm Nguyệt không chào mà biệt, Mộ Kinh Vân đã một năm không gặp Lâm Nguyệt rồi, giờ phút này nhìn dung mạo chẳng có tý thay đổi nào của Lâm Nguyệt, trong lòng Mộ Kinh Vân thấy vô cùng phức tạp.
Nhớ tới lời thúc gia gia nói, hắn đã biết mình và Lâm Nguyệt là vô vọng, nhưng hắn vẫn không biết nên đi đối mặt với nàng thế nào nữa.
Nếu như thân phận của Lâm Nguyệt thật sự là tu sĩ, vậy tuổi thật của nàng ấy chắc không phải còn trẻ như vẻ ngoài của nàng ấy đâu, có lẽ tuổi nàng ấy còn lớn hơn cả thúc gia gia nữa, dù sao hắn cũng chỉ vừa mới bước chân tới ngưỡng cửa tu chân, nhưng cũng khá hiểu về chuyện ở giới tu chân, còn tu sĩ tu luyện không dễ, theo lời thúc gia gia nói, thực lực Lâm Nguyệt cao xa hơn ông rất nhiều, vì thế tuổi Lâm Nguyệt còn phải hơn cả thúc gia gia nữa, ít nhất cũng không thể ít hơn.
Chỉ là trong lòng hiểu là một chuyện còn lúc hắn đối mặt thật sự với Lâm Nguyệt thì một tiếng tiền bối kia có nói thế nào cũng không cất lên nổi, vừa ra tới miệng thì đã đổi lại thành lâm cô nương rồi.
Phảng phất cứ thế mới khiến khoảnh cách họ gần hơn, chỉ có thế hắn mới có đủ một tia hy vọng may mắn xa vời.
“Mộ công tử, ta khỏe lắm. Hôm nay trước khi Mộ công tử đến chắc là có chuyện sao/’ Vẻ mặt Lâm Nguyệt vẫn lạnh nhạt, như thấy gặp được cố nhân chẳng vui fif, cũng không tới mức lãnh đạm quá mức.
Mộ Kinh Vân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Nguyệt, trong lòng thấy khổ sở, nói, “Không có gì, chỉ là nghe nói Lâm cô nương ở chỗ này mở y quán, nên mới tới thăm xem cô có khỏe không thôi”
“Đa tạ Mộ công tử quan tâm, hiện giờ ta khỏe lắm” Lâm Nguyệt khẽ mỉm cười.
“ừ, vậy là tốt rồi, ta chỉ thuận đường tới xem chút thôi, Lâm cô nương không cần để ý, giờ thấy Lâm cô nương tất thảy đều tốt cả, vậy ta an tâm rồi” Mộ Kinh Vân miễn cưỡng cười một tiếng, cố nén chua xót trong lòng, cười bảo, “Ta…ta còn có việc, sẽ không làm phiền Lâm cô nương nữa….”
Nói xong hắn ôm quyền với Lâm Nguyệt, xoay người vội vã rời đi. Lâm Nguyệt nhìn theo bóng lảo đảo của Mộ Kinh Vân, định nói thẳng nhưng thấy rời đi nhanh quá nên cười trừ một tiếng.
Tình yêu tuy tốt thật đấy nhưng không biết làm thế nào mà gặp được người không đúng, hy vọng qua lần này, Mộ Kinh Vân nghĩ rộng hơn chút, nếu vừa rồi nàng không nhìn nhầm mà nói thì một năm không gặp, hiện giờ Mộ Kinh Vân đã không còn là người phàm nữa, mà đã là một tu sĩ luyện khí kỳ, nếu hắn có thể tu luyện thật tốt, biết đâu lại có thể gặp nhau ở giới tu chân cũng nên.
Sau khi Mộ Kinh Vân rời khỏi y quán, liền lên xe ngựa, rời thẳng phố mười dặm. Hắn không làm theo lời của Thúc gia gia và phụ thân nói, đi nịnh Lâm Nguyệt, lại còn chưa nói là bái Lâm Nguyệt làm sư phụ nữa.
Bởi vì hắn phát hiện ra, lúc đối mặt với Lâm Nguyệt, nhưng lời dối trá đó hắn vốn không thể nói được, thậm chí trong lòng hắn còn có cảm giác, Lâm Nguyệt đã nhìn thấu tâm tư hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy không thể chịu nổi, bởi vậy hắn mới chạy trốn chật vật….
Hắn đánh giá vị trí Lâm Nguyệt trong lòng hắn quá thấp, cho dù biết đoạn tình cảm này chỉ là mình hắn tình nguyện, nhưng hắn vẫn không làm được bởi vì một nguyên nhân khác là đi lợi dụng Lâm Nguyệt, một chút cũng không được. Vì thế mà chuyến đi này hắn nhất định khiến cho thúc gia gia và phụ thân thất vọng thôi.
Thời gian trôi đi vội vã, thế mà cũng qua năm năm. Trong năm năm này, phố mười dặm cũng thay đổi không ít, Lý nương tử ở nhà bên bốn năm trước sinh ra một con trai, tên Lý Duệ, giờ đã bốn tuổi, tính cách vô cùng hoạt bát đáng yêu, hơn nữa chẳng hiểu vì sao mà cứ bám chặt lấy Lâm Nguyệt.
Vào bốn năm trước, sau khi Lý Duệ ra đời, Lý đại ca nhận Lâm Nguyệt làm muội muội, vì thế bốn năm nay quan hệ hai nhà cực kỳ thân thiết, nhưng trong năm năm này cũng xảy ra một chuyện bất hạnh, đó là ba năm trước, vào thời điểm Lý Duệ được hai tuổi, Lý đại nương qua đời.
Lúc ấy Lâm Nguyệt cũng tới thăm, là do người già tuổi thọ đã hết, cho dù là nàng cũng chẳng có cách nào giữ được bà lão hiền hòa ấy ở lại, chỉ có thể làm điều duy nhất chính là giúp vợ chồng họ Lý lo hậu sự.
Hiện giờ Lý đại nương đã qua đời được ba năm, vợ chồng Lý gia cũng đã trở lại bình thường, lại có thêm Lý Duệ nên trong nhà mặc dù ít người song cũng không thấy vắng lạnh.
Lý Duệ bốn tuổi cực kỳ hoạt bát nghịch ngợm, ban ngày thì thường chạy tới y quán chơi, hơn nữa thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nửa ngày khiến cho nương tử Lý gia phải đi gọi nó về ăn cơm, mới bất đắc dĩ rời đi.
Với Lý Duệ, dĩ nhiên Lâm Nguyệt cực kỳ thương yêu, mỗi lần Lý Duệ tới, nàng cũng sẽ lấy chút ít linh trà giúp Lý Duệ điều trị thân thể, đáng tiếc là Lý Duệ không có linh căn, vì thế không cách nào tu tiên được.
Năm năm trôi qua, dung mạo Lâm Nguyệt cũng dần có thay đổi, thoạt nhìn nàng cũng không còn bộ dáng thiếu nữ trẻ trung năm đó nữa mà theo thời gian dần dần nảy nở, trở nên trưởng thành rất nhiều.
Đương nhiên đây là Lâm Nguyệt cố ý dùng pháp thuật thay đổi dung mạo, dù sao nàng bây giờ đang ở nhân gian, thân là người thường, dung mạo dĩ nhiên mà không có thay đổi tý nào qua , năm thì sẽ khiến người khác sinh nghi, vì thế nàng sử dụng ảo thuật.
Đương nhiên, với tu vi hiện giờ của nàng, mặc dù là sử dụng ảo thuật đơn giản nhưng nếu không phải tu sĩ có tu vi nguyên anh thì sẽ không nhìn thấu được.
Mà trong năm năm này, Mộ Kinh Vân ngoài lần năm năm trước đó tới thăm, sau đó cũng không đến nữa, mà ngược lại cứ cuối mỗi năm, Triệu Thanh sẽ đến một lần, mà mỗi lần Triệu Thanh tới, cũng sẽ mang đến một lượng ngân phiếu và chút hàng tết nhất định, nói một ít chuyện về Mộ Kinh Vân cho Lâm Nguyệt nghe.
Với đồ Triệu Thanh đưa, Lâm Nguyệt cũng không cự tuyệt, mặc dù nàng cũng không thèm muốn những vật này, nhưng cũng biết đây là chút tâm ý của Mộ Kinh Vân, vì thế nàng cũng không ngăn hành vi tặng quà của đối phương.
Còn phần Mộ Kinh Vân, theo lời Triệu Thanh, nàng cũng biết, vào hai năm trước, Mộ Kinh Vân được phụ mẫu an bài đã thành thân, hiện giờ cũng đã có một con, vừa tròn một tuổi.
Với cuộc sống Mộ Kinh Vân ra sao, thực ra Lâm Nguyệt cũng chẳng có tý hứng thú nào, nàng ở lại Kinh thành, cũng không phải là vì Mộ Kinh Vân mà chỉ vì muốn trải nghiệm cuộc sống người phàm, để tu vi mình đột phá lên hóa thần mà thôi, chỉ là vì Triệu Thanh không biết thân phận thật của nàng, lại biết rõ tâm tư của Mộ Kinh Vân với nàng, vì thế lần nào tới tặng đồ cũng sẽ vô tình hay cố ý nói chút chuyện liên quan tới Mộ Kinh Vân.
Nhưng dù Triệu Thanh không biết thân phận của nàng, sau này chắc cũng cảm giác được gì đó, vì thế sau khi Mộ Kinh Vân thành thân, trước mặt Lâm Nguyệt hắn cũng bớt nhắc tới Mộ Kinh Vân hơn, hay là nói cũng chỉ có đả qua chút chuyện sinh hoạt bình thường mà thôi, còn phần Mộ Kinh Vân thường tưởng nhớ nàng, hoặc muốn đến gặp nàng, lại vì không rảnh nên cũng không nhắc lại nữa.
Mấy năm nay cứ vậy mà trôi qua bình an, trải qua mấy năm sống cuộc sống người phàm, tâm cảnh Lâm Nguyệt đã bình hòa rất nhiều, mặc dù cũng vẫn chưa thực sự bình yên hoàn toàn, nhưng cũng không còn xoa động giống như trước nữa.
Theo tâm tình thay đổi, khí chất Lâm Nguyệt cũng xuất hiện thay đổi cực lớn, nàng hiện giờ đã không còn hơi thở không nhuốn khói lửa nhân gian như trước nữa mà đã có một luồng hơi thở tục khí bình thản.
Bình thường ngồi trong y quán, mặc bộ quần áo màu xanh, thần sắc an tường bình thản, nàng cũng chẳng có gì khác với những cô gái người phàm bình thường, bởi vì hiện giờ nàng không chỉ có bề ngoài tương tự người phàm, mà hình thần cũng đều giống cả, như tỏa ra từ trong xương vậy, đều là hơi thở nồng đậm thế tục, hoàn toàn chẳng thấy chỗ nào khác với người ta cả.
TRải qua bảy năm cuộc sống trần thế, trong ngoài Lâm Nguyệt đều hoàn toàn thành một người phàm, đến dung mạo của nàng dưới hiệu quả của pháp thuật cũng cho người ta có cảm giác chút sương gió, nếu nói thật nàng có gì khác người phàm, thì đó chính là ánh mắt của nàng, cứ việc trải qua nhiều năm như thế, nhưng vẫn trong suốt tận đáy, linh khí bức người.
Có lẽ, cũng chỉ có điểm này mới có thể phân biệt rõ nàng khác người thường ở chỗ nào, dù gì người thế tục, ngoại trừ trẻ con không biết gì ra, thì người trưởng thành cực ít người có đôi mắt trong suốt sáng ngời chẳng chứa chút tạp chất nào như thế.
Trong năm năm nay, tối nào Lâm Nguyệt cũng tĩnh tọa điều tức, mấy năm nay, nàng nhập định số lần nhiều hơn, từ lúc bắt đầu, nửa năm ngẫu nhiêm một lần, càng về sau cứ mấy tháng đã thành công nhập định một lần.
Mà theo số lần nhập định càng nhiều, vật chất đen tỏa ra từ trong người nàng càng ngày càng ít, vào một năm trước, thân thể nàng đã không còn rỉ ra chất màu đen nữa, mà những chất màu đen đó tất cả đều được nàng ngưng tụ thành từng viên đen, cất đi.
Vật chất đen trong cơ thể đã hết sạch, song Lâm Nguyệt vẫn không có bất kỳ cảm giác đột phá nào, song nàng cũng không vội, nàng biết rõ, muốn đột phá hóa thần cũng không dễ, mà căn cứ trên ngọc giản ghi lại, có vài người thậm chí trải qua mấy trăm năm mới có thể đột phá hóa thần thành công, còn nàng, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Thời gian trôi như nước chảy, đảo mắt đã hết một năm đến mùa đông giá rét.
Hôm đó, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, thời tiết như vậy có rất ít bệnh nhân đến khám bệnh, Lâm Nguyệt đốt lò lên, khoác áo thật dày, ở ngay sau quầy hàng độc sách, còn trên lò vẫn để một bình trà đun như bình thường.
Hương trà lượn lờ trong phòng, ấm áp như xuân. Lúc này cửa tiệm khép hờ, bị người dùng sức bổ nhào vào, mang theo cảm giác rét lạnh ập vào mặt, một đứa nhỏ béo tròn dáo dác chạy vào.
“Lâm di…”
Đứa bé nhào vào trong lòng Lâm Nguyệt, cười khanh khách rất vui vẻ.
“Tiểu Duệ, sao con lại tới đây? Nương con có biết không?” Lâm Nguyệt xoa xoa mặt đứa trẻ hơi lạnh, lại đưa tay rót một chén trà nóng, bảo, “Mau uống ngụm trà đi cho ấm người”
Lý Duệ buông Lâm Nguyệt ra, bàn tay nhỏ bé đỡ chén trà, nhấp nhấp miệng một chút, sau đó vẫn không quên bi bô nói với Lâm Nguyệt, “Nương bảo tiểu Duệ đến gọi Lâm di qua ăn cơm”
“Được, Lâm di lát nữa sẽ đi với con” Lâm Nguyệt cười cười, giọng vô thức mềm mại.
Thực ra ngay từ đầu nàng cũng không biết cách làm thế nào chung sống với một đứa trẻ, nhưng kỳ lạ là, Lý Duệ từ lúc hiểu chuyện tới giờ lại dính chặt lấy nàng, vô cùng gần gũi với nàng, sau đó dần dần nàng cũng học được cách dỗ trẻ con thế nào, chọc trẻ con vui vẻ ra sao.
Hiện giờ, chuyện chung đụng gần gũi giữa nàng và Lý Duệ đã thuận buồm xuôi gió, hai người thường nói chuyện thân mật một chỗ với nhau, dẫn đến nương tử Lý gia cứ hay nói đùa, so với nàng ta, Lâm Nguyệt và Lý Duệ còn giống hai mẹ con hơn.
Thậm chí còn nói muốn Lâm Nguyệt nhận Lý Duệ là con nuôi, nhưng cuối cùng cũng bị Lâm Nguyệt cự tuyệt, nàng không nhận Lý Duệ làm con nuôi mà lại nhận Lý đại ca làm huynh trưởng.
Thực ra hành động lần này của Lâm Nguyệt xuất phát từ bất đắc dĩ. Qua nhiều năm như thế, bất kể là vợ chồng họ Lý hay là những láng giềng phố mười dặm khác cũng biết Lâm Nguyệt không có ý lập gia đình, vì thế vợ chồng họ lý lần này cực kỳ quan tâm, họ thấy Lâm Nguyệt không muốn thành thân lập gia đình, sợ sau này nàng già rồi bơ vơ không nơi nương tựa, vì thế mới đặt vấn đề cho nàng nhận Lý Duệ làm con, từ đó sau này dù Lâm Nguyệt có già rồi cũng có chỗ dựa.
Nhưng đề nghị này lại bị Lâm Nguyệt cự tuyệt, vì thế Lý đại ca mới đành lùi một bước, chấp nhận Lâm Nguyệt là muội muội. Lâm Nguyệt không tiện cự tuyệt ý tốt của đối phương, đành phải đồng ý.
Mùa đông, đêm đến rất nhanh, sau khi Lâm Nguyệt rời khỏi Lý gia thì sắc trời cũng đã tối đen, còn tuyết lại càng rơi dày hơn.
Lý gia ở ngay sát cạnh y quán, đi cũng chỉ mất vào bước chân là tới, Lâm Nguyệt cáo biệt hai vợ chồng Lý gia xong một thân một mình đi trên mặt tuyết, từng bông tuyết nhỏ vụn xen lẫn gió rét, chui thẳng vào trong cổ, Lâm Nguyệt bất giác nắm chặt lấy cổ áo.
Chẳng hiểu vì sao, mùa đông năm nay cực kỳ rét, khác hẳn tuyết rơi mùa đông năm trước, năm nay vào lúc cuối thu đã có mấy trận bão tuyết xảy ra, vì thế năm nay trong kinh thành nhiệt đột cực kỳ lạnh.
Đi dần tới y quán, Lâm Nguyệt định mở cửa đột nhiên mặt thay đổi, xoay người đi thẳng trên đường. Động tác Lâm Nguyệt không nhanh, tựa như người bình thường vậy, đi từ từ trên con phố dày đặc tuyết, con phố mười dặm về đêm vô cùng yên tĩnh, không có ai ra đường, bốn phía đều vắng vẻ lạnh lẽo, thỉnh thoảng có gió rét lẫn tuyết ào qua, cả bầu không khí hơi quỷ dị.
Phố mười dặm, tên mười dặm, thực ra cũng chỉ là con phố chừng một dặm mà thôi, ở đây cách xa kinh thành, đêm xuống cực kỳ yên tĩnh, lại cực ít có người qua lại.
Cũng vì người trên phố mười dặm đều không phải là những người giàu có gì, cũng không có âm mưu tính toán phức tạp, vì thế ở đây rất ít xảy ra những chuyện bất ngờ. Láng giềng chung sống cạnh nhau, cũng cực kỳ bình thản, vốn không có mâu thuẫn gì lỡn.
Nhưng bây giờ, Lâm Nguyệt lại ngửi thấy một mùi máu tươi, múi máu tươi này truyền từ đầu phố đến, mà Lâm Nguyệt hiện giờ chính là đang đi đến đầu phố đó.
Lâm Nguyệt nhanh chóng đi tới đầu phố, đúng lúc này từ xa truyền tới một trận tiếng vó ngựa, mặc dù hiện giờ ngã tư đường tuyết trắng dày, song lại nghe rất rõ tiếng vó ngựa này.
Đợi bóng Lâm Nguyệt xuất hiện ngay đầu phố, một con ngựa đen cũng phi nhanh tới, trên đó có một người trẻ tuổi nằm sấp, sắc mặt tái nhợt, miệng trào máu tươi không ngừng, rõ ràng là bị thương rất nặng.
Còn người đó không phải ai khác mà chính là Lâm Đông kẻ đã tới y quán Lâm Nguyệt năm đó mua thuốc.
Lâm Đông cưỡi ngựa vừa đi ngang đầu phố bỗng thấy Lâm Nguyệt, trên mặt lập tức lộ ra vui mừng, sau đó giật cương, trong tiếng ngựa hí vang, vội vã chạy về phía Lâm Nguyệt, lúc đi ngang qua người Lâm Nguyệt thân hình vừa động đã lăn từ trên lưng ngựa xuống trước mặt Lâm Nguyệt.
Lúc rơi xuống đất trong nháy mắt, Lâm Đông phun mạnh ra một ngụm máu, song hắn vẫn như chẳng có cảm giác gì, mặt thảm tái nhợt, quỳ rạp xuống cất giọng kêu lên, “Lâm cô nương, cứu mạng, cứu cứu ta…”
Thần sắc Lâm Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Lâm Đông một cái, cũng không nói lời nào.
“Lâm cô nương, van cầu cô…”
Lâm Đông thấy Lâm Nguyệt trầm mặc không nói, trong lòng thấy tuyệt vọng, năm năm trước hắn mới biết được từ trong miệng sư phụ Tam Nhân, Lâm Nguyệt thật sự không phải là người bình thường, mà rất có thể là một đại tu sĩ, vì thế mấy năm nay, hắn mỗi lần đi tuần tra tới phố mười dặm này cũng sẽ tới ngồi trong y quán Lâm Nguyệt một chút, mua ít dược thảo, nhưng lại rất ít trao đổi gì đó với Lâm Nguyệt.
Bởi vì hắn càng tiếp xúc với Lâm Nguyệt lại càng thấy kính sợ Lâm Nguyệt, nếu không phải sợ Lâm Nguyệt không thích, chỉ e những năm gần đây hắn đã sớm dâng vô số quà tặng để lôi kéo Lâm Nguyệt rồi. Chính bởi vì Lâm Nguyệt thoạt nhìn mặc dù dịu dàng, song tính cách cực kỳ lạnh lùng, với vàng bạc thế tục… lại chẳng coi ra gì, vì thế hắn mới không hành động thiếu suy nghĩ.
Ngày hôm nay, vì Mộ vương phủ không biết đắc tội với nhân vật lợi hại nào, mà kẻ đó dường như có chút dính dáng tới giới tu chân, hiện giờ phái tu sĩ đuổi giết Tam Nhân trên đường, hơn nữa còn phát ngôn bừa bãi muốn diệt môn Mộ Vương phủ, cũng bởi lai lịch đối phương quá lớn, cả Hoàng thượng cũng không giữ được Mộ vương phủ, hiện giờ Mộ vương gia và Vân thế tử cũng chỉ vì tạm thời có việc vào cung nên mới ngẫu nhiên tránh được một kiếp.
Mà bởi vì nguyên nhân sư phụ hắn là Tam Nhân Đường, hắn làm đồ đệ này dĩ nhiên không tránh khỏi tối nay lúc những kẻ kia đánh tới, sư phụ và hai vị sư thúc hắn liều chết ngăn cản, mới để cho hắn trốn thoát được.
Mà hắn sau khi trốn ra, ý nghĩ đầu tiên là tìm tới Lâm Nguyệt, dù sao cũng bởi Mộ vương phủ đắc tội với kẻ có lai lịch quá lớn, bình thường quan hệ của Tam Nhân Đường với tu sĩ cũng không tệ lắm cũng đã vội lảng tránh, chẳng ai dám ra mặt giúp, hắn chỉ có thể tìm người duy nhất là Lâm Nguyệt mà thôi.
Chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn có cảm giác mơ hồ, nếu Lâm Nguyệt chịu ra tay, hắn nhất định sẽ hóa hiểm thành lành, mấy năm nay mặc dù hắn chưa thấy Lâm Nguyệt ra tay, thậm chí cũng không phát hiện nàng có khác gì với người phàm, nhưng hắn không hiểu sao cũng tin Lâm Nguyệt có thể hóa giải kiếp nạn lần này của Mộ vương phủ.
Huống chi, lúc trước hắn từng nghe sư phụ nói, Lâm Nguyệt này có đoạn giao tình với thế tử nhà Mộ vương phủ, tin rằng nếu nàng biết rõ Mộ vương phủ khó khắn, chắc sẽ không ngồi yên lơ đi đâu.
NHưng giờ biểu hiện của Lâm Nguyệt khiến hắn thấy lạnh cả lòng.
“Ngươi muốn ta cứu ngươi? Ta vì sao mà phải cứu ngươi chứ?”
Vào lúc Lâm Đông sắp tuyệt vọng, lại nghe thấy Lâm Nguyệt nhàn nhạt mở miệng. Lâm Đông lập tức không nghĩ nhiều, nói vội vã, “Lâm cô nương, à không, Lâm tiền bối, van cầu ngài cứu vãn bối với, cứu sư phụ vãn bối với, coi như Lâm tiền bối nể mặt biết Vân Thế tử, cầu xin ngài giúp đpx Mộ Vương phủ, giúp sư phụ ta một chút được không?”
“Mộ Kinh Vân ư?” Nghe thấy lời Lâm Đông nói, lông mày Lâm Nguyệt nhăn tít lại hỏi, “Lâm Đông, đến cùng có chuyện gì xảy ra, ngươi nói hết mọi chuyện cho ta nghe xem nào”
“Vâng, … vãn bối…”
Lâm Đông nghe vậy mừng rỡ, đang định nói chuyện nhưng lại phun ra ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn không chống đỡ nổi ngã trên mặt đất.
Thần sắc Lâm Nguyệt không đổi, đầu ngón tay vừa động, một viên thuốc bắn ra, rơi xuống trên mặt tuyết trước mặt Lâm Đông, thốt lên lạnh lùng, “Uống đan dược vào, tạm thời không có trở ngại gì”
Trong lòng Lâm Đông kích động một trận, không nói câu nào, nhặt đan dược lên, nuốt xuống, một lúc sau sắc mặt tốt hơn nhiều, cũng không còn hộc máu nữa.
Sau khi Lâm Đông uống thuốc xong, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể mọi chuyện xảy ra.
Hóa ra thời gian trước, Mộ Kinh Vân đi ra ngoài, khoogn hiểu vì sao gặp được một cô gái, nàng ấy là một tu sĩ luyện khí trung kỳ, lại hết lần này tới lần khác coi trọng Mộ Kinh Vân, còn Mộ Kinh Vân sớm đã có vợ, hơn nữa cũng đã cưới ở thế tục rồi, vì thế mới cự tuyệt cô gái kia.
Ai ngờ nàng ấy không chịu bỏ qua, tuyên bố nhất định phải có bằng được Mộ Kinh Vân, nếu không sẽ giết chết thế tử phi, diệt cả nhà Mộ vương phủ, đối phương chỉ là một tu sĩ luyện khí trung kỳ nên Mộ Kinh Vân cũng không sợ, dù sao đứng sau Mộ vương phủ còn có Tam Nhân Đường tu sĩ Trúc cơ kỳ, trong cơn giận dữ Mộ Kinh Vân ra tay với đối phương, tu vi song phương cũng không chênh lệch nhiều, cuối cùng Mộ Kinh Vân thắng, đối phương bị thua, rồi chạy trốn.