Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài ngày sau.

Katia gọi điện hẹn Úc Noãn ra ngoài uống cà phê và trò chuyện một chút.

Chân Úc Noãn vẫn còn đau nên đi lại không tiện.

Giang Mạc nhanh chóng cho người chở cô đi.

Tại quán cà phê, Úc Noãn ngồi đối diện với Katia, cô cười ngượng ngùng và không còn thoải mái như lúc trước.

Katia nhận thấy điều đó, trêи miệng liền cười vui vẻ, tỏ ý muốn xoá bỏ ranh giới đầy xa cách lúc này giữa hai người.

Katia nói:

- Noãn à, cậu không cần phải áy náy hay gì đâu.

Việc hủy hôn cũng là điều mình mong muốn cơ mà.

- Nhưng…

Úc Noãn ngập ngừng, sau đó quyết định giữ im lặng là tốt nhất.

Katia thấu hiểu cảm giác hiện giờ của cô.

Dù sao trong mối quan hệ giữa cả ba người này, thì Úc Noãn là người rơi vào thế khó xử nhất.

Hiểu rõ tâm trạng của Úc Noãn, Katia không đề cập đến nó nhiều nữa.

Lúc này Katia nói sang chuyện khác.

Nhích người ngồi hướng lên phía trước một chút, Katia nắm lấy bàn tay đang đặt lên bàn của Úc Noãn.

Âm thanh nhàn nhạt lên tiếng:

- Noãn này, sáng ngày mai mình sẽ về lại Pháp đó.

Úc Noãn nghe thế liền bất ngờ, hớt hải mà lớn giọng:

- Sao về sớm thế? Không ở lại chơi thêm ít bữa đi?

- Mình về sớm còn có việc nữa, dù sao lần này sang Việt Nam mục đích cũng chính là…

Katia không dám nhắc đến vấn đề “hủy hôn” đầy nhạy cảm đó nữa.

Cô im lặng vài giây rồi nói tiếp:

- Mọi việc cũng xong xuôi hết rồi, nên mình về nước sớm.

Vả lại xa mẹ, mình nhớ bà ấy lắm.

Úc Noãn nghe Katia nói xong, cô liền phụt cười ra.

Nhịn không được nên lấy tay che lên miệng, cố gắng không được cười lớn.

Thấy Úc Noãn đã chịu cười, Katia vui theo.

Lúc này Úc Noãn và Katia ngồi lại quán cà phê, hai người nói thêm vài câu nữa rồi mới tạm biệt nhau và rời đi.

Úc Noãn nhờ vả bác tài xế chở mình về nhà của Phương Dung.

Mấy ngày nay cô toàn ở bên nhà của Giang Mạc, sợ rằng Phương Dung ở một mình sẽ cảm thấy cô đơn.

Đã vậy việc nhà sợ cô ấy không tiện dọn dẹp.

Phương Dung vốn là tiểu thư nhà giàu, nhưng cô ấy không bao giờ ỷ lại vào cha mẹ của mình.

Một thân một mình cô ấy tự ra ngoài làm việc và kiếm tiền nuôi thân.

Chính vì lẽ đó, Phương Dung là một người rất nghiện công việc.

Còn việc nhà thì khó mà chịu đụng tay vào.

Lo lắng cho cô nàng này, Úc Noãn liền nhờ bác lái xe chở mình đến nhà Phương Dung.

Chân còn đau, cũng may còn có cây nạng giúp cô rất nhiều trong việc đi lại.

Nhấc từng bước đi vào trong nhà.

Thấy chốt khoá còn mở, nghĩ chắc Phương Dung hiện đang ở nhà, nên cô cũng không ngần ngại gì, và mở toang cửa đi vào.

Đi tới phòng khách, quả nhiên liền thấy Phương Dung vừa ngồi coi phim, tay vừa bận rộn bóc bánh mà ăn.

Úc Noãn cười cười rón rén đi phía sau.

Từ từ nhào đến hù doạ Phương Dung.

Phương Dung mải mê xem phim, nào có để ý người đang đi ở phía sau.

Khi thấy có bóng dáng ai đò ồ ập tới, hù mình.

Phương Dung giật bắn người, hoảng sợ quay đầu về phía sau.

Vừa nhìn thấy Úc Noãn, Phương Dung thở nhẹ ra.

Mặt nhăn nhó, giả vờ hờn trách Úc Noãn.

Cô nói:

- Trời ơi Noãn, mình bị yếu tim đó.

Có ngày chết vì cậu mất thôi.

- Xin lỗi mà, chọc cậu chút thôi.

Ha ha.

Úc Noãn cười khúc khích, đi cà nhấc tới chỗ ghế salon và đặt bàn toạ ngồi xuống.

Lúc này Úc Noãn hỏi thăm Phương Dung dạo này như thế nào:

- Sao rồi, mấy nay sống xa mình có thấy nhớ mình không?

- Hứ, không thèm nhớ đến cậu.

Đúng là có chồng rồi, quên luôn cả người bạn này mà.

Phương Dung chọc ghẹo Úc Noãn.

Tay khoanh lại, môi vểnh lên, giả vờ hờn giận.

Úc Noãn không chịu thua liền nói thêm vài câu:

- Thế mà mình cứ tưởng, ai đó không được ăn đồ mình nấu, mấy nay toàn gọi điện than khóc không chứ!

- Thì…thì mình nhớ đồ ăn cậu nấu, chứ chẳng thèm nhớ cậu đâu.

- Có thật không đó?

Úc Noãn ngồi nhích lại gần Phương Dung.

Đưa tay hướng tới phần eo của cô ấy và chọc vào.

Hành động này của Úc Noãn làm cho Phương Dung nhột vô cùng.

Cơ thể quằn quại, muốn né nhưng không thể né.

Cứ thế cả người đều giỡn qua giỡn lại.

Lúc sau Phương Dung nhớ ra gì đó.

Cô nín cười chặn lại hai cái tay đang làm loạn của Úc Noãn.

Dung nói:

- Này khoan đã, Noãn.

Mình có chuyện quan trọng cần nói?

- Sao thế?

Úc Noãn buông tha cho Phương Dung.

Cô quay về vị trí cũ, ngồi ngay ngắn lại và hỏi.

Mắt mở to nhìn chằm chằm Phương Dung, mong chờ lời cô ấy sắp nói ra.

Phương Dung không chần chừ cho tốn thời gian.

Nhanh chóng lên tiếng, nói:

- Hôm qua mình có gặp Thảo Thanh.

Nhìn bộ dáng lén lén lút lút đi vào một nơi.

Đố cậu đó là nơi nào?

Úc Noãn trầm tư một chút, bản thân cũng như nhớ ra gì đó.

Cô thở dài ra một tiếng, lưng ngã về phía sau, một tay đặt lên thành ghế.

Cô nói:

- Bệnh viện đúng không?

- Ơ sao cậu đoán hay quá vậy.

Mà chưa hết đâu, mình thấy cô ta đi vào khoa phụ sản đó.

Phương Dung bất ngờ vì suy đoán của Úc Noãn.

Sau đó Phương Dung cũng nhanh chóng nói ra hết những thứ mình biết.

Còn tưởng Úc Noãn sẽ cảm thấy sốc, nào ngờ khi nhìn sang và thấy nét mặt bình thản của Úc Noãn.

Thế là người bất ngờ lại chính là Phương Dung.

Lúc này không để cô bạn thắc mắc nhiều.

Úc Noãn lên tiếng nói:

- Cô ta đi phá thai đó! Chính tai mình nghe được.

- Cái gì? Phá thai!

- Ừm, đúng vậy.

Phương Dung chỉ biết là Thảo Thanh đi vào khoa phụ sản, chứ thật ra cô nào có biết Thảo Thanh thế mà lại đi phá thai.

Úc Noãn chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Phương Dung nghe.

Hồi sau cả hai đều cùng lúc lắc đầu ngán ngẩm.

Úc Noãn chậc lên một tiếng.

Sau đó trong đầu như nghĩ ra một trò hay.

Cô nhếch mép cười.

Nhìn sang thấy Phương Dung mặt đang ngơ ngác nhìn mình.

Không để bạn mong mỏi chờ lâu, Úc Noãn ghé sát vào tai của Phương Dung.

Xầm xì một lúc, nói ra suy nghĩ của mình.

Lúc sau Phương Dung cười phá lên, tỏ ý vô cùng hài lòng và mãn nguyện với trò vui của Úc Noãn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio