Cô nhận được một cú cốc nhẹ vào đầu mình.
- Cái con bé này, xin với chả lỗi gì không biết.
Thôi cứ đứng nói chuyện quài thì tốn thời gian quá.
Mau lại ăn đi rồi còn đi thăm con củacon nữa.
Nghe nhắc tới con mình, mặt cô tươi tỉnh hẳn ra khác xa với cái dáng vẻ buồn rầu lo sợ lúc nãy.
- Dạ....
Cô vâng lời dạ một tiếng thật to, thật kéo dài.
Nghe ra được sự vui mừng và sự ngây thơ của cô dì Liên cũng phải nhìn rồi bật cười theo.
- --------------------tèn tén ten-----------------
Úc Noãn thật sự rất may mắn khi vừa được dì Liên cưu mang giúp đỡ còn được tình yêu chăm sóc giống như của một người mẹ dành cho con cái của mình vậy.
Ăn rồi uống thuốc xong xuôi, cô cũng được dì Liên chuẩn bị quần áo để đi lên bệnh viện trên xã.
Một chiếc váy suông dài ngang đầu gối, chiếc váy đủ rộng để không phải đụng tới vết thương trên người, với lại cô mặc vào nhìn không khác gì các bà mẹ mới sinh đúng nghĩa.
Phải nói cô được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, từ đồ lót, đến quần áo, giày dép đều không thiếu cái nào cả.
Hai người cùng đi ra khỏi cửa nhà, thì có giọng nói đầy nghiêm nghị của người đàn ông mặc cái thun đen cùng với quần tây vang lên:
- Thưa phu nhân, xe đã chuẩn bị rồi ạ.
Tiếng nói đó làm Úc Noãn một phen hết hồn, cô quay sang nhìn dì Liên với vẻ mặt hoang mang cực kỳ.
Còn dì thì chỉ nhìn cô rồi lại cười bằng cái nụ cười hiền từ ấy.
Cô hoang mang là vì ở đây có sự xuất hiện bất ngờ của một người đàn ông.
Đã thế vì đang ở trong khu rừng nên muốn đi lên xã thì cũng hơi khó khăn.
Cô còn tưởng sẽ khó mà bắt xe đi lắm.
Nhưng cô nào ngờ, vừa ra cửa đã có sự chào đón của một tài xế ăn mặc lịch sự nhưng cũng thoải mái, phù hợp với khung cảnh rừng núi.
Nhờ vậy cô mới biết được rằng vợ chồng dì Liên thật sự rất giàu đấy.
Có đước một căn nhà giữa ngay khu rừng đầy cảnh sắc đẹp đẽ này.
Theo như kiến thức ít ỏi của cô thì muốn mua một căn nhà trong khu rừng giống như hệ sinh thái như này cũng phải mất khá là nhiều tiền.
Tuy căn nhà không to như những biết thự ở trong thành phố, nhưng lại được cái vẻ ngoài rất sang trọng không kém gì căn biệt thư khác nào cả.
Đã vậy ngay giữa khu rừng thì làm sao mà gọi xe hơi vào được.
Điều đó chứng tỏ hai vợ chồng ân nhân giúp đỡ cô thật sự rất là giàu.
Mà giàu cỡ nào thì cô không chắc chỉ biết rằng họ giàu rất là giàu.
Sau khi lên xe, được dì giải thích thì giờ cô mới nhận ra.
Nhà giàu thật khác người.
Sống xa hoa ở thành phố thì không muốn, chỉ thích tìm đến những nơi hoang vu, bình dị mà sống.
Tuy họ có công ty riêng nhưng chủ yếu là do thích sự bình yên nên rãnh rỗi đến độ sống trong rừng rú để được "hoà mình vào thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ".
...-----------------------...
Chiếc xe Suzuki Jimny chạy từ từ di chuyển và chạy theo hướng lên xã.
Trên xe, tâm trạng cô hồi hộp, bồn chồn cực kỳ...
Khác xa với khung cảnh trong khu rừng yên ả thì thị xã rất tấp nập người người qua lại như hai thế giới hoàn toàn đối lập nhau.
Nơi đây xô bồ, tấp nập người qua lại còi xe cứ inh ỏi rồi tiếng nói người dân đầy ấp.
Giờ cô đã hiểu nguyên nhân tại sao hai vợ chồng dì Liên thích tìm nơi yên bình rồi.
Kétttttttt
- Dạ thưa, đã tới nơi rồi ạ!
Người đàn ông lái xe khi nãy nhanh nhẹn hồi báo lại với dì Liên.
- Được rồi, cậu ở ngoài này đợi tôi, tôi vào trong xử lý chút chuyện.
Giọng nói đầy uy lực của dì lúc này thật sự rất ngầu.
Cô nhìn dì mà ngưỡng mộ vô cùng.
Thế mà khi quay sang nói chuyện với Úc Noãn thì lại dịu dàng biết bao:
- Nào, ta đi thôi, để ta đỡ con xuống.
Thấy gì lên tiếng cô chợt nhận ra nãy giờ đang nhìn dì chằm chằm.
Cô ngại ngùng gật nhẹ đầu.
...-----------------------...
Bệnh viện không lớn, cũng không thể gọi là nhỏ, bước vào mọi thứ ở đây yên tĩnh nhìn một lượt xung quanh cô thấy vật liệu ở đây cũng rất là ok.
Không phải những loại máy móc rẻ tiền, hay là thiếu thốn cái gì cả.
Bản thân cô cũng là bác sĩ, đã gặp không biết bao nhiêu là dụng cụ y tế hay những thiết bị đắt đỏ xịn xò này nọ.
Thế mà khi nhìn vào mọi thứ xung quanh cô lại phải choáng ngợp với cái bệnh viện nhỏ bé này.
Phải nói một chữ là TUYỆT!!!
Từ xa đã có một người đàn ông mặc áo blouse đi tới, cúi chào dì Liên:
- Kính chào phu nhân, mời phu nhân và vị tiểu thư đi theo tôi ạ.
Nhìn hành động của vị bác sĩ kia, cô cũng biết chắc cái bệnh viện này cũng có sự đóng góp không ít của dì Liên đây mà.
Cô thật sự vẫn chưa tiếp thu được cái sự giàu có, sang chảnh của dì đâu.
...---------------------...
Cô được dì Liên dìu đi theo lối chỉ dẫn của vị bác sĩ khi nãy.
Tới được một căn phòng dành cho trẻ sơ sinh, nhìn vào trong qua tấm kính thủy tinh trong suốt.
Cô nhận ra con mình dù chỉ mới nhìn được một lần.
Một sinh linh nhỏ bé, da nhăn nhúm đỏ lại đang nằm trong tủ kính, có thêm sự trợ giúp của các máy thở chuyên dùng cho những trẻ em sinh thiếu tháng.
" Con của mẹ đây rồi, mẹ xin lỗi vì ta vốn kh phải mẹ ruột của con, mẹ của con...đã đi làm việc nơi xa rồi.
Ông trời đã thương con nên đã gửi ta đến đây thay mẹ ruột con để chăm sóc cho con đấy.
Dù gì thì con vẫn sẽ luôn là đứa con trai bẻ bỏng của mẹ mà...hức hức"
Cô nhìn đứa bé nhỏ nhắn ấy mà lòng không kìm lại được nỗi buồn đang dâng trào trong lòng mình.
Cô thật sự không biết phải diễn tả như nào cho đúng với cảm xúc của mình hiện tại.
Cô chỉ dám đứng yên nhìn đứa bé đáng yêu lại đáng thương qua tấm kính đã được ngăn cách mà thôi.
con xe Suzuki Jimny nè mng ️