( Mặc dù truyện đã hoàn nhưng Su bất chợt nổi hứng viết phiên ngoại, mong mn ko ngắn ah~)
Hồi đó Linh Vũ còn là một con oắt học cấp .
Trong phòng giáo viên.
Linh Vũ mặt mày cau có, đứng tay khoanh trước ngực như chịu phạt. Nhìn xuống giáo viên đang ngồi đối diện mình lên tiếng xét xử:
" Học trò Vũ, em nói đi tại sao lại lấy ghế phang đầu bạn? "
" Cô nói xem tại sao em phải trả lời cô? " Linh Vũ bình tĩnh đối trả
" Em...! " Giáo viên nghẹn họng tức giận
Chưa từng có học sinh nào hỗn xược như con bé này!
Không tránh được vì nó không có cha mẹ dạy bảo lên sinh thói xấu!
" Không đánh không hiểu ra đúng không?! Cô phải dạy dỗ lại em mới được! " Giáo viên giương tay, một phát tát giáng xuống bên má non nớt cúa Linh Vũ
Chátt Tiếng tát vang rộng căn phòng
Linh Vũ vẫn đứng đấy, đôi mắt tỏa ra một tia u ám nhìn về phía nữ giáo viên làm cô ta có chút kinh sợ.
Xoạt Cánh cửa phòng bỗng mở ra, nữ giáo viên giật mình cảnh giác quay đầu lại
Bên ngoài là một nam học sinh đeo kính nhưng trông rất ưu tú và nghiêm túc đẩy cửa bước vào.
Nam sinh này rất được lòng mọi người, thông minh hơn bạn bè cùng lứa. Hơn nữa cậu bé còn được cô tin tưởng đặt làm làm lớp trưởng.
" Cô chủ nhiệm... " Lý Vãn nhìn cô cúi đầu lễ phép chào
" Lý Vãn có chuyện gì em nói đi. "
Linh Vũ hơi liếc về phía cậu bạn cười nhạt
Gì chử, lại tính mách lẻo thôi chứ gì?
Lý Vãn không nhanh không chậm tiếp lời
" Em nghĩ cô đã hiểu lầm bạn học Linh rồi, là Phi bạn học có ý chọc tức cậu ấy trước. Cuối cùng Linh Vũ chỉ cầm ghế lên phang nhẹ dọa cậu ta một phen chứ cũng không có gì nguy hiểm hết. "
Linh Vũ nghe vậy khá là bất ngờ...
Cậu ta là đang bao che cho mình ư?
Nữ giáo viên nghe vậy cảm thấy thẹn vô cùng, suýt xoa quay sang Linh Vũ
" Linh Vũ là cô hiểu lầm em rồi...hay là cô mua quà gì đó coi như đền bù em nha? "
Linh Vũ lắc đầu một cái, chỉ vào bên má xưng đỏ của mình
" Nếu được thì cho em tát cô một cái là xong rồi. "
Nữ giáo viên chủ nhiệm: "..."
Lý Vãn: "..."
" Một phần cũng tại em không nói rõ sự thật với cô lên cô mới làm thế với em thôi! "
" Cho dù em nói sự thật thì chưa chắc cô tin " Linh Vũ mặt lạnh te kiêu ngạo quay ngoắt
" khụ... Lý Vãn, em đưa Linh Vũ lên lớp trước "
...
Linh Vũ với Lý Vãn đi ngang nhau trên hành lang, không ai nói một câu nào cũng chẳng thèm nhìn mặt vì thế lên Linh Vũ là người lên tiếng trước
" Này, tại sao lúc nãy cậu lại nói dối chứ? Rõ ràng tôi đã phang cậu ta rất mạnh đấy...Không chừng sắp thăng thiên ở viện luôn rồi " Linh Vũ gượng cười khẩy
Lý Vãn không chút biểu cảm nói " Là cậu ta chọc cậu trước, tôi thấy bên nào đúng thì giúp thôi. "
" Cậu...thấy tôi đúng à? " Chân bước của Linh Vũ khựng lại
" Không hẳn, tôi chỉ nghe theo tiếng gọi của công lý. "
Linh Vũ: "..." Công lý mà cũng có tiếng gọi à?!!
Cậu ta đúng là dở hơi!
Linh Vũ trầm mặc một lúc, rũ mắt u sầu nói
" Bọn họ đều nói tôi xấu tính...cậu có thấy vậy không? "
Lý Vãn nhìn qua cô một chút, thấp giọng trả lời " Tôi thấy cậu khá dễ thương đấy chứ... "
Hả? Dễ thương?!
Linh Vũ đứng hình một vài giây, khuôn mặt 'bé bỏng' liền trở nên đỏ bừng.
" Câu trả lời chẳng liên quan cái vẹo gì hết! Nhưng cậu nói thật chứ...? "
Lý Vãn nói tiếp "...Chỉ những lúc chăm chỉ thôi. "
Linh Vũ: "..."
Cậu cũng không cần thiết phải nói câu sau ra làm gì.
Số lần chăm chỉ của tôi hầu như không có!
Linh Vũ thở một hơi dài "...Dù sao cũng phải cảm ơn cậu "
" Không có gì... "
Linh Vũ nhẹ mỉm cười dài bước đi theo sau Lý Vãn
" Nè lớp trưởng~ cậu thích những người con gái như thế nào? "
" Trưởng thành và lớn tuổi hơn tôi càng tốt. "
Linh Vũ chậc lưỡi " Ể~ cậu muốn làm phi công chắc... "
Có lẽ hồi đó ngoài Lý Vãn ra Linh Vũ chưa từng để ý tới ai, coi ai là bạn.
Nhưng tới khi trượt cấp thì Lý Vãn là ai Linh Vũ cũng chưa chắc nhớ tới vì Lý Vãn là nguồn cảm hứng để Linh Vũ cố gắng thi đậu cấp nhưng kết quả cuối cùng lại bị trượt.
...
Một hôm nọ.
Linh Vũ cùng Minh Triệt đi tới khu TTTM thì một bóng người nam nhân mặc trang phục cảnh sát vội lướt qua khiến Linh Vũ không khỏi quay đầu nhìn bóng lưng người đó.
Ai lại...trông rất quen nha~
" Em có chuyện gì vậy? Người quen à? " Minh Triệt đưa tay xoa đầu cô
Linh Vũ thu hồi mắt "...Phải, là một người bạn xưa. "
" Bạn? " Minh Triệt nhướn mày nghi hoặc
Linh Vũ nhoẻn miệng ranh ma, khuých nhẹ tay hắn " Lão đại ~ em hỏi anh một câu được không? "
" hửm? Chuyện gì? "
" Mối tình trước kia của anh là ai vậy? "
" Hả? Tự nhiên hỏi vậy làm gì chứ! " Minh Triệt bực dọc ấn đầu Linh Vũ xuống
" haha..chỉ hỏi chút thôi mà~ Nhưng thế nào cũng không bằng em đúng không? " Linh Vũ tay xoa đầu, chớp nháy mắt
" Tất nhiên rồi! "
Mối tình đầu là thứ tình cảm vô cùng mơ hồ...
Nghĩ lại mà còn chẳng nhớ họ tên người mình từng thích là ai nữa.
____
Mỗ Su: kaka...tự nhiên nhớ lại cậu bạn tốt bụng hồi cấp của mình quá. Hồi đó còn ngơ ngác chẳng biết yêu là gì giờ nghĩ lại cảm thấy nhung nhớ, chút hối tiếc...aizzz